chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐẠI QUYẾT CHIẾN

FK rất đỗi ngạc nhiên khi thấy ba đứa nó bước vào. Nhìn ba đứa giống y hệt những sát thủ thực thụ, vừa quyến rũ trong bộ quần áo ngắn màu đen, vừa ánh lên sự nguy hiểm chết người.

FK nhìn ba đứa rồi nhìn sang mấy tên thủ hạ của Lâm Kỳ. Ôi trời ơi, bọn chúng đang nhìn ba đứa không chớp mắt. Không biết bao nhiêu tên há hốc mồng thèm khát.

Thấy thế, máu trong người hắn, Minh và Đức Anh nóng lên từ từ. Ai bảo dám nhìn ba đứa thế kia. Còn Lâm, Lâm đang hỏi tại sao không thấy Mai xuất hiện.

Hiểu được câu hỏi trong mắt Lâm, nó nhìn chàng gật đầu. Nhưng ngược lại, Lâm lại nhìn nó khó hiểu.

Thấy ba đứa xông vào, Lâm Kỳ đứt phắt dậy vứt điếu thuốc sang một bên rồi nhìn chằm ba đứa.

- Ta cứ tưởng các cậu oai phong lẫm liệt gì lắm. Không ngờ lại dựa dẫm một đám con gái coi trời bằng vun. - Lão ta cười ngạo nghễ, tay với lấy khẩu súng của tên thủ hả đứng cạnh bên.

Ba đứa mặt kệ lão ta làm gì. Điều nên cảnh giác nhất là đám thủ hạ kia của lão. Ba đứa đâu lưng lại với nhau tiến lại phía FK.

- Đột nhập thành công. Hành động. - Nó thông báo với Mai thông qua phone không dây.

- Ok. - Mai trả lời lại.

" Đoàng! Đoàng! Đoàng!". Ba phát súng chỉ thiên của Nhi làm Lâm Kỳ giật bắn người. Thì ra lão đang loai hoai lên nòng súng. Xem ra lão già thật rồi.

- Zenny ép lão ta về hướng 10h. Khử! - Nó.

- Ok! - Nhi đáp ngắn gọn.

FK từ nãy giờ đứng nhìn ba đứa như trời trồng. Họ không ngờ bản lĩnh của Tứ Đại lại lớn như vậy.

- Nếu như muốn chết dưới họng súng của họ thì cứ đứng đó! - Ngọc nói một câu làm cả đám hoàng hồn lại.

Lâm Kỳ xem ra rất xem thường ba đứa nó và không ngờ có tay bắn tỉa nên cho người lên đánh trước. Nhưng hễ tên nào bước ra đều ăn đạn ngay mà không hề do dự.

- Xông lên hết! Ai lấy được đầu bọn chúng có thưởng cao. - Lâm Kỳ tức điên, hét lên, ra lệnh cho bọn đàn em lấy mạng ba đứa và FK.

Vừa nghe lão ta hô xông, tất cả đàn em từ mọi ngóc ngách và cả trên lầu đều xông tới.

Nhưng có lẽ người thấy mặt trời lần cuối có lẽ là bọn chúng. Hầu hết chưa kịp bóp còi đều đã ngã khụy xuống, máu từ thái dương, tâm mi và tim chảy ròng xuống. Còn tên nào bóp cò được thì cũng không nhắm trúng. Không biết vì sợ vì rung hay vì tay nghề dở tệ mà không phát nào trúng mục tiêu.

Nhưng Lâm Kỳ cũng tệ, trang bị vũ khí kiểu gì mà tên có tên không, báo hại ba đứa và FK vừa dánh vừa bắn hơ bị mệt.

Lúc này bên cạnh Lâm Kỳ chỉ còn 2 tên thủ hạ, xem ra là cao tay nhất bên cạnh ông ta.

Thừa cơ hội, Ngọc dẹp đường tiếp cận lão ta theo kế hoạch đã định. Nhận thấy cô bạn mà mình để ý định phá vòng vây đi ra, Đức Anh tiến tới giúp Ngọc.

- Để Đức Anh giúp cho. - Đức Anh tiến đến cạnh Ngọc, cố gắng nở một nụ cười an lòng.

Ngọc không trả lời, chỉ gật đầu một cái thật mạnh hòng giữ vững niềm tin cho Đức Anh rồi cả hai cùng bước lên. Vừa bắn vừa đánh, cảnh giác cao độ và không thể lơ là dù là một giây.

Vừa thoát ra được cũng là lúc súng của hai người hết đạn. Đức Anh và Ngọc nép người vào một cây cột lớn.

Ngọc vứt bỏ hai khẩu súng cạn nguyên liệu trên tay rồi lấy hai cây vắt trên hông xuống. Đức Anh thì vứt một khẩu rồi lấy ra một khẩu mới. Khẩu súng còn lại chàng nạp đạn.

Cả hai nhìn ra chổ mọi người bên ngoài, tình hình xem ra không mấy thuận lợi cho việc họ thoát khỏi đó. Hai người nhìn nhau rồi khéo léo tiến lại gần Lâm Kỳ.

- Hai con chuột kìa. Khử luôn đi. - Lâm kỳ nhìn hai người cười khinh bỉ rồi ra hiệu chi thuộc hạ giết họ.

Nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, hai tên đó lập tức quay sang chỗ hai người nhưng tuyệt nhiên người nam đã biến mất, chỉ còn lại cô gái đang chỉa nòng súng về phía họ.

- Bỏ vũ khí xuống, bằng không, một phát chí mạng! - Ngọc nói một câu lạnh người làm hai tên sợ quá buông hai khẩu AK trên tay xuống.

" Đoàng! Đoàng!". Hai khẩu súng vừa chạm đất thì hai phát súng kết liễu đời của hai tên thủ hạ vang lên cùng lúc. Ngọc nhìn hai cái xác ngã xuống nhưng vẫn cảnh giác đưa súng lên trước mặt. Đúng như cô nghĩ, Lâm Kỳ đứng phía sau chỉa súng về phía mình.

Tình hình hiện giờ là hai nòng súng đang đối diên nhau rất căng thẳng.

- Không chỉ có một đâu! - Một giọng nói trầm và lạnh vang lên sau lưng Lâm Kỳ.

Không ai khác chính là Đức Anh. Không ngờ hai người này phối hợp ăn ý gớm.

Ngọc từng bước tiến lên, Lâm Kỳ lùi lại. Cứ thế từng bước nhẹ nhàng, người tiến người lùi. Chỉ có Đức Anh là vẫn đứng im, súng chỉa vào đầu Lâm Kỳ.

- Mục tiêu đã vào vị trí! Chuẩn bị nổ súng! - Mai thông báo qua phone không dây.

Nghe thế, nó và Nhi hướng lên chỗ bọn họ thì thấy Lâm Kỳ đang bị dồn vào đường cùng. Hiện tại nó và Nhi đã thấm mệt rồi, cả ba người của FK cũng thế.

Nó hất đầu, ra hiệu cho ba người của FK nhìn lên trên. Thấy cảnh đó, họ thật sự an tâm. Như hiểu được suy nghĩ qua ánh mắt, họ dốc hết sức hạ hết đám thủ hạ còn lại.

Súng đã hết đạn nhiều lần nhưng nhờ những tên thủ hạ đã chết mà họ có thêm vũ khí dự phòng. Thật là nghìn cân treo sợi tóc mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net