chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRÒ CHƠI SINH TỬ - SỐNG KHÔNG ...

Ngọc bị nhỏ Vân nắm đầu kéo qua phòng khác rồi quật cô ngồi xuống. Trên bàn, một chậu kính chuyên dùng nuôi cá loại trung bình đổ đầy nước, còn có cả hai ba con dao nhỏ xung quanh. Ngọc mơ hồ đoán ra ý định của nhỏ, nhưng vẫn không biết chậu nước kia dùng để làm gì. Tên đàn em đi chung với nhỏ thì liên tục chỉa nòng súng vào đầu cô, phòng trường hợp Ngọc phản kháng.

Nhỏ bước đến ngồi chiếc ghế đối diện với Ngọc, gương mặt đắc ý nhìn cô, tên kia đứng sau lưng, súng hướng vào đầu của Ngọc.

- Thế nào? Hửm? - Nhỏ cười nhạo bán.

- Thấy kinh tởm khi ở gần mày! - Ngọc nhết mép.

- Cứ nói những gì mày thích đi. Đại nhân đại lượng như tao không trách mày đâu. Haha! - Nhỏ lại cười kinh tởm.

Ngọc đang không hiểu, nhỏ nghĩ gì mà lại đắt ý như thế. Đột nhiên, cơn đau từ cú đánh lúc nãy lại nhói lên, khiến Ngọc cảm thấy choáng váng. Lắc đầu thật mạnh một cái, Ngọc cố gắng không để mình có chuyện.

- Bắt đầu nha!

Nhỏ nói rồi đứng dậy đi qua phía Ngọc, dùng hết sức bình sinh nắm hết phần tóc đen nhánh tuyệt đẹp của cô giật ngược lên, khiến da đầu Ngọc như muốn rách ra. Ngọc trợn mắt nhìn nhỏ, nhưng nhỏ lại cười.

- Khuôn mặt này mà có 1-2 vết sẹo thì chắc tiếc lắm nhỉ? - Nhỏ vỗ vỗ vào má của Ngoc.

Đáp lại nhỏ, Ngọc chỉ trợn mắt nhìn. Từ khi bước chân vào căn phòng này thì cô đã thừa sức biết nhỏ sẽ làm những gì. Con gái mà, gương mặt mà có sẹo thì coi như cuộc sống chấm hết.

Không nói gì thêm, nhỏ với lấy một con dao trên bàn rồi kéo một đường dài, thật sâu trên má trái của Ngọc. Máu của cô tuông ra như nước. Đỏ thẩm và tanh tưởi.

Tay phải buông con dao xuống nền gạch, tay trái vẫn nắm tóc của Ngọc, nhỏ từ từ bước ra phía sau cô.

Cúi sát đầu vào tay Ngọc, nhỏ nói một câu đầy tính hâm dọa:

- Đức Anh sẽ vĩnh viễn rồi xa mày!

Không để Ngọc phản ứng, nhỏ xốc cô đứng dậy rồi nhấn đầu cô vào chậu nước trước mặt. Ngọc bị nhấn nước bất ngờ nhưng phản xạ đủ nhanh để không phải uống nhiều nước. Nhưng má trái của cô, nó đang đau hơn bao giờ hết. Vừa đau vừa rát, cộng với vị mặn của một ít nước vào miệng, Ngọc đủ thông minh để biết đây là nước muối.

Màu máu đỏ hòa với nước uối tạo nên cái thứ dung dịch tanh hơn bao giờ hết. Ngọc ra sức vùng vây, nhưng vết thương cộng với sức nắm của nhỏ Vân thì Ngọc đành bất lực.

Sau một hồi, nhận thấy Ngọc đã hết sức chống cự, nhỏ lôi đầu cô ra khỏi chậu nước. Ngọc ướt gần nửa người vì vùng vẫy, vết thương cứ như có trăm ngàn muỗi kim đăm vào. Ngọc đang hối hận rằng, tại sao trước kia lại xử chúng nhẹ như thế.

Nhỏ liết nhìn Ngọc một cái rồi phất tay ra hiệu cho tên đàn em ra ngoài, cứ mặt kệ sống chết của cô. Gương mặt ngọc xanh lại vì thiếu ôxi và đau

, thở dốc một lát rồi cũng ngất trên ghế...

***

Lúc này, FK và mọi người đã thoát được chỗ kẹt xe, tăng tốc đến nhà kho nhốt Tứ Đại càng nhanh càng tốt. Tất cả bọn họ, từ A-Z đều ngồi trên đống lửa. Hắn ra sức nhấn ga, cho dù có gây tai nạn thì nó vẫn là trên hết...

***

Nơi nhốt Nhi...

Cũng như hai người kia, Nhi bị kéo qua một căn phòng khác. Chỗ này tối ôm, không có ghế hay bàn như căn phòng lúc nãy. Nhi bị kéo ra giữa gian phòng rồi bị đẩy ngã xuống sàn.

" Cạch!". Có người mở công tắc đèn.

Nhi nhướng mắt nhìn lên. Một đám khoảng 9-10 đứa con gái đứng chống nạnh nhìn cô cách đó không xa, nhỏ Quyên đứng đó nhìn xuống Nhi rồi không thương tiếc đó vào bụng cô một cái. Tuy đau nhưng Nhi vẫn cắn răng chịu đựng.

- Tội của mày la đã cướp Minh của tao! - Nhỏ khụy xuống, nhìn vào mặt Nhi và nói.

- Đáng khinh bỉ cho những đứa chỉ biết mơ tưởng! - Nhi cười nữa miệng.

" Chát!".

Nhỏ không thương tiếc tát Nhi một cái rồi đứng dậy, đi về phía đám con gái.

Không biết nhỏ nói gì mà được chừng 1-2 câu thì cả đám đó đi về phía cô, nhỏ Quyên cũng đi sau.

- Đánh nó!

Nhỏ vừa ra lệnh thì cả đám lao vào đấm đá túi bụi Nhi, cứ như là trả thù. Tay bị trói ra phía sau nên xem như cô không thể nào phản kháng, chỉ có thể để mặt sức chúng đánh.

Sau một hồi, nhận thấy Nhi như sắp ngất thì nhỏ ra hiệu cho đám con gái dừng lại.

Nhi bị đánh đến nổi tét đầu, người bị thương không ít chỗ. Những nơi miệng vết thương sâu thì máu chảy xuống cả nền gạch. Nhìn rất dã man nhưng cô tuyệt đối không xỉu.

Nhỏ cúi xuống, áp sát mặt mình vào mặt Nhi, nói:

- Cho mày chết!

Tuy bị đánh tơi tả nhưng Nhi vẫn cười khinh. Miệng của Nhi cũng bị thương cô không thương tiếc tặng luôn vào mặt nhỏ một ngụm máu, thật là đáng xấu hổ cho nhỏ.

Bị Nhi làm bẻ mặt, nhỏ đưa một tay lên lau chỗ đó rồi dùng tay còn lại ra sức bóp chặt cằm của Nhi, dùng hết sức khiến Nhi đau đớn. Nhưng không biết nhỏ nghĩ gì mà đột nhiên buông Nhi ra rồi bước ra ngoài cùng đám đàn em.

Còn lại Nhi trong phòng, mình đau ê ẩm nằm la liệt dưới sàn nhà lạnh cóng. Cô bây giờ, cả sức lêu cứu còn không có, cứ nghĩ mình sẽ chết ở đây mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net