75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chẳng có não bộ của nhà khoa học, càng chẳng có tri thức dạt dào cùng tầm nhìn xa vượt qua chiều không gian như vậy, cậu chả thấu triệt loại hệ thống này, chỉ biết rằng thế giới thực sự đang ở ngay trước mắt mình, cậu bảo:

– Nhưng chúng ta đều là thật mà.

Khoảnh khắc vừa bật thốt, cậu thốt nhiên chết lặng một giây, lông mày khẽ chau trước cơn nhói buốt của phổi. Cậu rịt chặt lan can, tấm thân run đến là tợn, chợt cậu hộc ra một búng máu tươi và ngã uỵch xuống.

Cánh tay Polly run rẩy khi đỡ lấy thân hình lả đi đầy rệu rã của An Chiết, ôm An Chiết vào lòng.

– Rum! – Lão ngoảnh sang phòng thí nghiệm rống to, giọng nom sốt ruột khôn cùng.

An Chiết biết Polly lại muốn cứu mình, hoặc là tìm nguồn cơn về căn bệnh của mình, lão sẽ dùng nhiệt kế, thuốc kháng sinh, máy khử rung tim... đại khái vậy.

Cậu tiếp tục hộc máu, Polly vội giơ ống tay áo lau sạch cho cậu. Máu nhuộm đỏ loét tay áo sơ-mi trắng bốp. An Chiết gắng mỉm cười nhìn Polly.

– Không cần nữa đâu – Ngón tay cậu chầm chậm cầm cánh tay Polly, thở phì phò và thều thào rằng – ...Thôi ông ạ.

Polly ôm ghì cậu:

– Gắng thêm tí nữa đi.

– Cháu... – An Chiết nhìn sâu vào đôi mắt lão, tưởng chừng thấy được cả bầu trời cùng biển khơi dài bất tận.

Cậu ổn thật mà, chưa đến giai đoạn suy nhược nhất đâu, chí ít thì cậu vẫn cử động được và ý nghĩ hãy còn rõ ràng.

Nhưng rồi một mai cậu tất phải chết, nếu chẳng phải hôm nay, thì chính là ngày mai... hẳn cậu sẽ chết như vầy thôi. Polly là người ông tốt nhất trên cõi đời này, lão xem cậu như đứa con thương muốn nẫu ruột, tốt với cậu không sao tả xiết... Vào giây phút cuối đời, cậu có thể chết trong tình yêu dịu dàng ngần ấy, là điều mà những người khác chưa bao giờ dám mơ tới ở cái thời đại này. Song nếu cậu chết như vầy, Polly sẽ nghĩ cậu chết bởi căn bệnh không rõ xuất phát từ đâu, lão chả tìm ra nguyên nhân gây bệnh, bất lực vô ngần. An Chiết hiểu, với một nhà khoa học mà nói thì nan đề chẳng có lời giải và chân tướng không thể thấu triệt là nỗi phiền muộn nặng nề nhất.

Cậu sẵn sàng chết đi với thân phận quái vật. Cậu chẳng sợ Polly ghét cậu nữa, những thứ mà Polly trao cho cậu đã đủ lắm rồi.

– Xin lỗi... xin lỗi, – Cậu ngó Polly, cậu nhẹ nhõm hơn hẳn khi đã hạ quyết tâm, cơn đau trong cơ thể nào có xá chi, cậu tiếp tục thều thào – ông Polly ơi, cho cháu xin lỗi.

Polly nhìn cậu chăm chú.

– Cháu... – An Chiết cười tươi, cậu ho húng hắng và giọt nước mắt bỗng lăn dài, nó ấm ngang ngửa máu. Cậu thở hổn hển đầy gian nan, nói với Polly rằng – cháu... lừa ông đó, cháu không phải con người bị quái vật truyền nhiễm. Cháu vốn là quái vật, cháu không phải người, cháu... cháu ăn gen của một người, cháu chỉ... trông giống người mà thôi.

Polly tựa hồ thoáng sững sốt giây lát, để rồi khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt lam xám nơi lão vương vấn nỗi buồn nhẹ tênh:

– Dẫu cháu có là thứ gì đi chăng nữa, thì cũng hãy kiên trì thêm một chốc được không?

An Chiết lắc đầu.

– Cháu không bị ốm – Cậu đáp – Tuổi thọ của cháu... chỉ dài chừng này thôi, chẳng thay đổi được... đừng cứu cháu nữa.

Cậu vừa dứt lời, Polly bèn ôm cậu thật chặt. Họ nhìn thẳng vào nhau, chìm vào khoảng lặng sầu thảm.

Tuổi thọ cố định của giống loài là điều mà ta chẳng tài nào cự lại nổi, nó vượt xa cả thương tích và bệnh tật. Ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn kết cục, không một ai có thể tránh thoát ngưỡng cửa do Chúa dựng nên, nếu như Chúa thật sự có tồn tại.

Trong quãng thinh lặng khiến con người ta chẳng thốt thành lời, An Chiết chợt nghe Polly nói một câu giữa gió rét thét gào.

Giây phút nó vọng bên tai, trái tim cậu bỗng nhiên đập loạn xạ. Câu nói đó quen thuộc quá đỗi, quen thuộc tới nỗi cậu ngỡ như mình vừa quay lại cái đêm đứng đối diện Lục Phong vào ba tháng trước, gió hôm ấy cũng mạnh khôn cùng.

Polly hỏi:

– Đang nắm thứ gì vậy?

An Chiết chả có điều gì phải giấu giếm Polly cả, cậu chầm chậm xòe tay mình ra.

Một chiếc phù hiệu bạc nằm lẳng lặng giữa lòng bàn tay An Chiết, đây, là biểu trưng cho thân phận thẩm phán giả của chàng trai nọ. Polly dời mắt sang chiếc phù hiệu kia và An Chiết thề rằng, cậu có thể nhìn thấu một nỗi sầu xa xăm nào đấy ẩn trong mắt lão.

Sau đấy Polly duỗi tay, lấy một món đồ ra khỏi túi áo mình, cầm nó trong lòng bàn tay.

An Chiết thoáng mở to hai mắt.

Đấy cũng là một chiếc phù hiệu màu bạc, cơ hồ giống hệt chiếc phù hiệu nơi cậu.

– Ông... – An Chiết ngớ người – ông là... thẩm phán giả ư?

– Đã từng thôi, – Polly khẽ đáp – ta là một kẻ phản bội.

Hết chương 75Gửi trưởng ếp xi J bé bỏng và bạn reader có ava luôn cười G, ở vài chương trước tớ có gáy rằng chi tiết về cụ Polly mãi mãi là ẩn số, ờm... Như hai người thấy đó, ẩn số đã được tiết lộ ở chương này... Mặc dù đã giải thích ở chương 71 về lí do tớ hay nhớ sai tình tiết rùi, nhưng mà vẫn bối rối qué...

Xin hứa đấy sẽ là lần phát ngôn ngu ngục cuối cùng, thề luôn... Nhục xỉu mất, mong là cả hai không bị hẫng hoặc có trải nghiệm không vui về sự cố lần (thứ n) này, chin nhỗi rất nhìu...

Btw xót Chiết quá, khóc bằng nhiều thứ tiếng ( ༎ຶ⌑༎ຶ) Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương. Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. -

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tudoc