80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cuồng, thông tin được xử lí cùng thu thập nhiều không xuể – đến nỗi lão đành sắp xếp ý nghĩ bằng cách đọc liến thoắng. Cậu nghe Polly lầm bầm rằng:

– Chúng muốn chiếm đoạt điều gì? Giành lấy tần số mạnh nhất ấy ư? Hay chúng cảm nhận được máy phát từ trường có thể phóng ra thứ dao động cụ thể?

– Hoặc, hoặc là... – Lão trợn to mắt – Liệu có tồn tại một tần số hoàn toàn ổn định hay chăng? – Rồi lão chộp ngay tờ giấy – Gheerbrant từng cho ta hay rằng căn cứ phương Bắc từng tìm thấy một tiêu bản có tính trơ tuyệt đối.

Lão nhấc máy liên lạc lên, An Chiết lặng thinh quan sát tất cả.

Thú thực cậu chẳng hiểu xiết những gì mà Polly nói, song dù thế vẫn có đôi điều cậu tỏ tường.

Vào thuở xưa vời vợi, cậu đã phát triển ý thức riêng kiểu gì nhỉ? Không sao nhớ đặng. Đấy hẳn là một pha đột biến ngẫu nhiên, một gợn sóng nhỏ lăn tăn trong luồng dao động hùng vĩ này thôi.

Vì vậy từ đấy có cậu.

Vì vậy từ đấy có vận mệnh của cậu.

Và sau này cậu gặp được An Trạch, kiếp người như bản nhạc đổi thay mãi không thôi.

An Chiết khẽ ho khùng khục, cậu đứng dậy. Thực chất cơn đau thể xác chẳng đáng là bao nếu ta không màng tới nó nữa. Polly nghe thấy tiếng động bèn khuyên nhủ cậu bằng giọng hiền hòa, dẫu vừa nãy kích động tột cùng:

– Cháu cứ ở yên đấy, khỏi cần giúp đỡ gì đâu, nghỉ ngơi cho khỏe đi cháu.

Nói đoạn lại băm bổ vùi đầu vào những khám phá cùng nghiên cứu của mình.

An Chiết cầm một tờ giấy rồi viết vài chữ, gấp lại, đưa cho Rum, sau đó đi về phía cánh cửa, Rum hé miệng nhưng An Chiết lại làm động tác "suỵt". Cậu đứng ngoài cửa, nhìn Polly qua lớp kính mờ, ánh nhìn trông mới buồn thương và dịu dàng làm sao.

Rồi tiếng lạch cạch vang lên – An Chiết khóa cửa từ bên ngoài. Tiếng động ấy lay tỉnh Polly mải đắm mình vào việc nghiên cứu, lão ngẩng đầu ngó sang đằng đó.

An Chiết xoay lưng đi xuống cầu thang, bước chân cậu hơi chệnh choạng, lục phủ ngũ tạng thì bỏng rát như bén lửa. Cuối cùng cậu băng qua mọi người ở tầng một tòa nhà trắng, bước xuống bậc tam cấp, đi về phía ngọn lửa hừng hực của Lồng Simpson.

Cậu vốn chớ nên ở đây.

Cậu là một mảnh ghép của Vực Thẳm, bè lũ đang tấn công con người mới là đồng loại của cậu. Mà cảnh ngộ giờ đây lại trái ngược hẳn, bởi cậu đã đứng cùng với loài người, họ chấp nhận cậu và thương mến cậu.

Ánh lửa cuộn xoáy rần rật rẩy lên khuôn mặt cậu, cậu oặt lưng ho ra vài ngụm máu.

Một dị chủng vốn chớ nên đứng đây.

Mình đã cảm nhận được hạnh phúc hoặc nỗi đau khi tham gia vào cộng đồng loài người ư?

Cần nhiều thời gian để một cây nấm héo lả và sự tan chảy của sợi nấm là một quá trình chậm rãi, biết bao lần nhắm mắt, cậu luôn nghĩ rằng một giây sau mình sẽ không thức tỉnh nữa, nhưng rồi cậu vẫn mở mắt ra.

Là điều gì đã níu giữ cậu đến tận thời khắc này? Xác suất ư? Polly từng nói xác suất chính là vận mệnh.

Thế hãy xem như vận mệnh đã khiến cậu đặt chân tới đây đi.

Dây leo bảo vệ viện nghiên cứu ngã oành, non nửa đôi cánh của Đường Lam nhoe nhoét máu, y trật trưỡng bay lên không trung hòng chặn đứng một con diều hầu to kềnh đang lao xuống dưới. Nó chĩa cái mỏ nhọn hoắt thọc xuyên bờ vai Đường Lam, khiến máu tươi phụt tóe, song Đường Lam chẳng mảy may rên rẩm câu nào, y nâng một tay rịt chặt vết thương tứa máu ồ ạt, một tay khác thì hóa thành móng vuốt sắc lẹm rồi đâm thẳng vào mắt con diều hâu khổng lồ đó!

Máu nhỏ tí tách xuống mặt đất.

Loài người có niềm vui cùng não nùng khác với mọi sinh vật, liệu họ đã bao giờ thấy ân hận chưa?

An Chiết mỉm cười, tiến thêm một bước đến với Lồng Simpson, ngọn lửa liếm láp gò má cậu – nó bỏng rát như mùa hạ nóng rẫy. Cậu nghe thấy tiếng nện vỡ cửa kính trên tòa nhà trắng, song cậu không ngoảnh đầu lại.

Ráng chiều cõi viễn xứ rực cháy cùng Lồng Simpson với bóng tịch dương đồ sộ đang buông mình, non nửa góc trời bừng sáng bởi ánh tà đẫm sắc đỏ tía lộng lẫy. Cuộc chiến ở viện nghiên cứu hãy còn tiếp diễn. Bao tiếng hộc rống cùng đổ sập, máu tươi, vạt nắng mai, ánh lửa lẫn quyện vào nhau.

Chú người cây nấu xúp khoai tây cho cậu bị quái vật giật bổng lên rồi quật mạnh xuống dưới, cơ thể chú ta nện uỳnh uỳnh trên mặt đất, mắt đanh lại và máu ộc ra khỏi hốc mắt. Mặt đất thấm đẫm máu tươi, đâu đâu cũng là chết chóc. Mọi thứ ở đời dần chậm lại trong mắt An Chiết, cậu cất thêm bước nữa

– Đừng... – Chú người cây gắng xổ ra một âm tiết bằng thứ giọng khê khản, chú ta ho khùng khục với vẻ đau đớn – Đừng tự sát...

Bản năng của một sinh vật là sống và bản năng của một loài là cầm cự. Loài người chưa bao giờ điềm nhiên bước vào màn đêm sâu cả.

Cuối cùng An Chiết cũng nhận rõ sự hoảng sợ xuất phát từ cái chết vào thời khắc giáp mặt với Lồng Simpson, cậu nhìn về phía chú người cây, hỏi khẽ như đang hỏi chính mình:

– Nhưng mọi người vẫn sống tiếp được chứ ạ?

Chú người cây đã mụ mẫm rồi, chú ta chầm chậm lắc đầu, kế đến ngó lên chân trời xa tít mù khơi. Thốt nhiên ánh mắt chú ta khựng lại, nín lặng hai giây, chợt thở khò khè dăm bận, nét mặt thoáng vẻ kích động. Thanh âm ù ù nặng trịch thực khác với tiếng tru tréo của lũ quái vật vẳng đến từ vị trí đó, An Chiết bèn ngẩng đầu lên.

Trên đường chân trời óng ánh sắc vàng đằng xa, một loạt bóng đen sắp hàng đều chằn chặn đang bay về phía này, chiếc đuôi dài thưỡn ló ra khỏi rặng mây. An Chiết nghe thấy chú người cây thều thào:

– Máy... máy bay.

Cậu biết đó là máy bay. Khi nhìn thấy hình dáng thân thuộc ấy, có thứ niềm vui chân thật trỗi dậy trong cậu. Họ chẳng hề gửi bất cứ tín hiệu cầu viện nào cho căn cứ phương Bắc cả, nhưng phân đội chiến đấu của căn cứ phương Bắc lại tới đây giúp viện nghiên cứu. Mới đây thôi Polly còn căn dặn Đường Lam rằng, nếu như có một ngày viện nghiên cứu sụp đổ, thì hãy xóa bỏ hết mọi hiềm khích cũ và đi bảo vệ căn cứ. Song bấy giờ, là căn cứ đã xóa bỏ hết mọi hiềm khích cũ, họ đến giúp đỡ viện nghiên cứu trước – vào thời khắc mà tất thảy đã được định sẵn hồi kết.

Polly nói rất đúng, chủng tộc của lão vừa đáng khinh vừa cao thượng, bạn có thể suy đoán những hành động của con người ta với ác tâm lớn nhất, rồi cũng có thể tin tưởng vào lòng vị tha cùng nhân từ của con người ta ở mức tối đa.

Tuy nhiên cực từ nhân tạo đã mất hiệu lực, liệu điều gì sẽ xảy đến với căn cứ? Và liệu, điều gì sẽ xảy đến với Lục Phong? Lẽ nào căn cứ chẳng còn tồn tại? Nơi đâu sẽ dung thân anh? Cậu biết Lục Phong sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho căn cứ, cho tới cái ngày mà căn cứ không cần anh nữa.

Giọt nước mắt của An Chiết lăn dài, dường như bao mối yêu hận của cậu chẳng đáng là gì trong ngày diệt vong thảm khốc này, Lục Phong có sứ mệnh của riêng anh, và cậu cũng có số kiếp của riêng mình.

Cậu tiến thêm một bước.

Ầm!

Bom hạt nhân cỡ nhỏ được bắn ra từ lỗ phóng của PL1109 dội lên tiếng nổ inh tai, nó vùi lấp lối đi của những con quái vật phía dưới. Vận mệnh đã quyết rằng đỉnh núi kiểu này sẽ trở thành mục tiêu công kích, đồng thời cũng quyết rằng là nơi dễ phòng thủ trước các cuộc tấn công.

Chất giọng lạnh lùng và bình tĩnh cất lên:

– Mở cửa khoang.

– Chuẩn bị dù lượn.

Kĩ thuật viên chuyến bay nói:

– Gượm đã, gặp tí trục trặc.

Máy bay chiến đấu hiện đang chúc xuống, cửa khoang hé mở với tiếng đẩy ken két. Lục Phong nhận dù lượn do tay lính đưa.

Hubbard hỏi:

– Cậu định xuống dưới hả?

Lục Phong trả lời:

– Ừ.

– Thời điểm hỗ trợ thành phố ngầm là vì lợi ích loài người, – Hubbard nhìn anh – vậy còn hiện tại? Tòa Xử án muốn cứu vớt dị chủng ư?

Lục Phong nhìn tay đội trưởng lính đánh thuê cũng nhận lấy một chiếc dù lượn này, bắt đầu điều chỉnh thử, đoạn hỏi:

– Còn anh thì là vì sao?

– Chả biết nữa, – Hubbard đáp – tôi luôn cảm giác rằng mình sẽ hối tiếc nếu không tới.

Lạch cạch.

Cửa khoang mở ra.

– Chúa ơi, – Kĩ thuật viên chuyến bay lùi về sau – ngụt cháy rồi ư? Cái gì thế kia?

Luồng gió lùa vào thông thốc, Lục Phong dõi xuống từ cửa khoang. Thình lình, anh sững sờ.

An Chiết đứng trước biển lửa ngước đầu lên, cậu nhìn về phía những vị khách tới từ căn cứ phương Bắc.

Vào phút giây ấy, thời gian như thể dừng lại bởi điều này. Cậu trông thấy anh, anh cũng trông thấy cậu.

An Chiết run lập cập khi chạm mắt với Lục Phong.

Giã từ vốn là điều đã ấp ủ từ lâu, ngặt nỗi tương phùng lại bất ngờ quá đỗi. Cậu chẳng mong ngóng sẽ nhìn thấy Lục Phong ở đây, và cậu biết Lục Phong cũng chẳng ngờ rằng sẽ bắt gặp cậu tại chốn này.

Luồng sóng khí dấy lên từ máy bay chiến đấu thổi phần phật góc áo cậu, ngỡ như cử động theo tiềm thức, cậu từ từ đưa tay lên khoảng không. Đôi mắt xanh lục đã xa bao ngày ấy nhìn sâu vào cậu. Thẩm phán giả với sứ mệnh tiêu diệt dị chủng đến đây giúp đỡ căn cứ Phái Hợp Nhất, một con quái vật đứng giữa viện nghiên cứu loài người.

Từ đầu chí cuối đều là một sự sai lầm, song lúc tàn nắng rực huy hoàng buông xuống, họ bỗng trở nên bừng sáng trong mắt nhau.

Đúng đấy, Lục Phong chính là người như vậy.

Mi mắt An Chiết khẽ cong, cậu nở nụ cười tươi với Lục Phong. Trong trí nhớ hạn hẹp của cậu, cậu chưa khi nào trao cho Lục Phong vẻ mặt như vầy cả. Dẫu xa cách tột cùng, nhưng cậu vẫn nhận thấy đôi mắt xanh lục ấy đang dần dà thoảng nét cười, tựa hồ chứa đựng sự dịu dàng vô hạn.

Đoàng! Hubbard bắn trúng một con quái vật trên bầu trời, máy bay chiến đấu dội tới tấp bom hạt nhân và hỏa lực xung quanh viện nghiên cứu; tiếng nổ, tiếng xung đột, tiếng gầm rú pha tạp thành thứ âm vang to khủng khiếp, hòa vào bản giao hưởng đến từ thẳm sâu nơi vũ trụ.

Mà quái vật trong Vực Thẳm lao tới ùn ùn. Bão cát sắp sửa ghé qua sau khi từ trường biến mất. Lãnh thổ cuối cùng của con người ngấp nghé bên bờ sụp đổ.

Loài người, sắp diệt vong.

Cả hai nhìn nhau thật lâu, như thể đang dậy lên một nỗi căm hận sâu sắc nhất, rồi lại như thoáng chốc xóa sạch muôn khúc mắc cũ. Ngày hôm nay, họ sẽ lại về bên nhau, sẽ lại, được tự do...

Tự do...

An Chiết từ từ nhắm mắt, rồi sã người về phía trước.

Tựa chiếc lá rời cành tàn lụi vào độ cuối thu.

Trong ngọn lửa cuồng nộ của Lồng Simpson, đương lúc hừng đông dần ló dạng và tịch dương của loài người chầm chậm buông mình, cơ thể An Chiết hóa thành màn bụi bay lả tả trong làn gió, rũ tan, bạt đi rồi kết thúc.

Những chấm tròn nhiễu nhương trên màn hình phủ lấp hạt nhiễu ở phòng thí nghiệm bỗng chốc tụ lại, tiếp theo xoay tròn, chương trình phân tích được kích hoạt, chừng ba giây sau, màn hình hiển thị vài đường nét tần số đang dần đan vào nhau.

Hệt như số phận.

Polly Jean quan sát các tham số nhảy múa trên màn hình, lão chuyển sang kênh liên lạc khẩn cấp được nối với căn cứ phương Bắc cùng căn cứ thành phố ngầm, lão tự hỏi liệu họ có nghe được hay chăng, lão nén run rẩy trong không gian thinh lặng.

– Đây là Viện Nghiên cứu Non Cao.

– Vui lòng điều chỉnh tần số phát của cực từ nhân tạo.

– Kênh A1, 2, 5, 2,7.

– Kênh A2, 9.13, 5, 3, 1.

– Kênh D3, 4, 0, 7.

– Sóng Runge, cấp 6.

– Các tính năng của Adams, ô thứ 3.

– Đã sắp xếp xong, xin phép kích hoạt.

– Lặp lại lần nữa.

– Kênh A1, 2, 5, 2,7.

– Kênh A2, 9.13, 5, 3, 1.

– Kênh D3...

Sau lưng lão, ngón tay Rum gần như run rẩy suốt quá trình hoàn thành những tham số này, cuối cùng gã nhấn công tắc tròn nằm ngay chính giữa.

Thứ quầng sáng chói lóa bừng lên trên đỉnh hai ngọn tháp trắng muốt ở Viện Nghiên cứu Non Cao.

Dao động trầm lặng vô hình tỏa ra giữa hai ngọn tháp trắng tựa những gợn sóng. Đằng đông, rồi đằng tây, được bao phủ bởi thứ dao động hùng tráng xuất phát từ hai cực từ chung của con người.

Như tiếng chuông ngân vang đầu tiên của năm mới. Tất thảy chìm vào khoảng lặng. Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương. Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. -

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tudoc