Bài thơ: TỪ ĐÔI MẮT EM (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn thấy mặt hồ,

Từ trong đôi mắt em,

Một mặt hồ trong suốt,

Phẳng lặng và yên bình.


Tôi nhìn thấy đời mình,

Tựa muôn vàn sóng xô,

Ngã vào hồ thương nhớ,

Gột rửa cả linh hồn.


Tôi nhìn thấy bồn chồn,

Vỡ tan thành vô biên,

Xuyên thấu vào tâm khảm,

Rực rỡ ánh đen tuyền.


Tôi nhìn thấy lời nguyền:

Khổ đau và bi ai

Bây giờ và mãi mãi,

Trọn kiếp sống u hoài.


Vì sao tôi u hoài?

Là vì đôi mắt em,

Triệu nỗi buồn vời vợi,

Giăng kín cả khung trời.


Vì sao em xa vời,

Làm tình tôi chơi vơi?

Giữa biển người mong đợi,

Sầu lạnh nào có vơi.


Và vì sao nơi nơi,

Trong bước đời cô độc,

Bao giờ tôi cũng thấy,

Tuyệt vọng về chốn đây?


Hạnh phúc như làn mây,

Nhỏ vào lòng thầm lặng

Giọt lành mang tươi tắn,

Xối mát nỗi đau dài.


Từ những lúc xem đài,

Tôi nhớ về ban mai,

Chiếu rọi hồ trong trẻo,

Ẩn mình trong mắt ai.


Lặng nhìn chốn thiên thai,

Đôi mắt buồn còn mãi

Hồ Tuyền Lâm ngây dại,

Dù em người Nghệ An.


Làm sao để miên man,

Chẳng còn gì luyến tiếc?

Hồ Xuân Hương xanh biếc,

Bỗng chốc nhuốm ưu phiền.


Làm sao để được điền,

"Yêu dấu" vào Trâm Anh?

Trong chuỗi ngày cô quạnh,

Dào dạt cầu biết bao...!


Tôi vẫn luôn khát khao,

Cho khúc tình ngân dạo,

Và vẫn không thể nào,

Quên được đôi mắt em.


Ôi nàng, đôi mắt xinh!

Ôi, một kiếp si tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net