Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



''RENGGGGGGG!''

Ngọc Châu phủi tay đi xuống, vứt thằng lõi con kia trên bảng một mình. Thầy Bình đi vào chữa bài cho lớp trưởng xong thì quay sang nhìn Minh, thầy tặc lưỡi nói:

-"Thôi để tiết sau Minh làm tiếp, mấy đứa ra chơi đi."

Cậu lãnh đạm đi xuống. Ngọc Châu không hề để ý, thằng lớp phó học tập vừa nãy đi ngang qua đã nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn đầy căm hận...

Tại nó còn đang bận mơ hồ với hành động lúc trên bảng của cậu.

Hoàng Minh có một mùi thơm rất giản dị, đâu đâu cũng ngửi thấy. Nhưng những hương thơm trên người cậu còn trộn lẫn với mùi hương cơ thể của chính Hoàng Minh, tạo nên một sự kết hợp chẳng ở đâu có...

.

.

.

'Liệu cậu ta có ngửi được mùi của mình không?'

'Nếu ngửi được cậu ta sẽ suy nghĩ cái gì nhỉ?'

Ngọc Châu tự nghĩ tự đỏ mặt, nó úp mặt xuống bàn rồi khúc khích cười như con dở, rất kín kẽ mà không ai biết.

Rồi đột nhiên, thằng Minh Quân ngồi bên dưới hét ầm lên:

-"Trời đất ơi! Lớp trưởng lớp mình được xin ''in-tư'' nè."

???

Cả đám bắt đầu ồ lên.

Nguyễn Minh Quân hét to tới mức cả một lớp học, ai ai cũng nghe thấy được, cũng là tò mò quay đầu nhìn về phía lớp trưởng.

-"Á đù?" Trâm Anh lướt điện thoại truy cập vào "THPT Y confession" sửng sốt.

Mỹ Duyên nghe xong thì lộ rõ ra vẻ mặt vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, quay người xuống nói với Châu:

-"Trời ơi! Cuối cùng cũng có kẻ nhìn ra được vẻ đẹp tiềm ẩn của chị rồi Châu ơi!"

Lũ đó ở dưới cũng bắt đầu bàn tán to nhỏ. Thằng Quân thì bảo rốt cuộc thằng hâm nào mà xin info của con lớp trưởng khùng này, có đứa còn bay luôn vào acc Facebook của Châu copy đường link rồi ném thẳng vào phần comment của confession luôn.

Có vẻ hiếm khi ai trong lớp được xin hẳn cái thông tin cá nhân trên đây, nên bọn ranh con 10A10 nháo nhào lắm.

Từ đâu truyền tới một giọng nói, có đứa bảo Châu:

-"Thôi Châu ạ, đừng quen thằng ất ơ trên đấy làm gì, Hoàng Minh lớp mình ngon hơn nhiều."

Đám con trai ở dưới ồ lên.

Châu đảo mắt nhìn chúng nó, lại liếc qua chỗ của Minh đang ngồi.

Cậu ta chỉ thờ ơ lướt điện thoại, không quan tâm đến mấy lời bàn tán về nó.

Triệu Vy lúc này mới lên tiếng, khẽ giọng nói với Châu:

-"Quỷ. Ra ngoài nói chuyện đi!"

.

.

.

-"Nãy mày có nghe thấy cái gì không?"

-"Không nói thì ai biết má?" Ngọc Châu khó hiểu nhìn Vy. Rồi từ đâu Mỹ Duyên lẫn Trâm Anh cũng chui tọt ra ngoài, hai đứa vật lộn nhích mông vào kẽ trống của Triệu Vy và Ngọc Châu đang đứng.

Thế là cả bốn đứa buôn dưa lê bán dưa chuột giòn tan với nhau.

-"Này nhá, vừa nãy tao nghe thằng Khánh nói là mày đừng quen thằng trên confession làm chi, ''HOÀNG MINH LỚP MÌNH NGON HƠN NHIỀU!''

Châu, Duyên, Anh gật gà gật gù. Triệu Vy được nước gáy ra câu cực choáy:

-"Thế có nghĩa là gì? Thế có nghĩa là Minh phải nói gì đó với bọn con trai thì chúng nó mới ồ ạt lên lúc nghe thằng Khánh nói thế chứ? Phớ hơm?"

Ngẫm lại thấy đúng phết nhể. Nhưng mà khi nãy nhìn, rõ ràng là thằng Minh đâu quan tâm đến chuyện của Châu?

Có ẩn tình à?

Ngọc Châu đứng thất thần một hồi, sau khi suy ngẫm kỹ thật kỹ từng giả thuyết, cuối cùng cũng nói:

-"Tao nghĩ là nó biết tao thích nó, nên có lẽ nó nói cho đám bạn nó nghe..."

Mọi người ai cũng lộ nếp nhăn trên trán, Trâm Anh bất đồng quan điểm với Châu, nói:

-"Có khi không phải, chắc là vừa nãy chúng mày ở trên bảng tình tứ quá nên bị nó trêu thì sao?"

Châu ngập ngừng, không biết là đang nghĩ ra cái để nói hay đang kìm nước mắt.

-"Tao... Lộ liễu quá à?" Châu rũ mi mắt, mím môi hỏi.

-"Không hề lộ, mọi hôm mày cư xử với nó như đống sh*t ven đường ấy, thề!" Triệu Vy nói hỗn, cố xoa dịu cảm xúc của nó.

-"Vậy cũng chẳng đáng. Tao kể chúng mày..." Châu hít một hơi mạnh, hô hấp đều nhất có thể. Nước mắt đọng ở khoé cũng ít dần.

-"Khi nãy... Sau khi thằng Khánh nói câu kia, tao có quay xuống nhìn nó... Tao thấy rõ, cậu ta chẳng đoái hoài gì tao hay dòng chữ trên confession hết... Hoàng Minh... Hoàng Minh..."

-"Nó làm sao?"

-"Nó khốn nạn lắm!" Châu bật khóc. Lần này từ mắt nó chảy ra một hàng lệ dài. Ngọc Châu quay mặt ra ban công, cúi gầm mặt để không lộ ra gương mặt đỏ hoe đầy nước mắt.

Cả đám cuống quít tới trấn an Ngọc Châu. Đứa thì ôm, đứa thì vỗ lưng, đứa lại hết lời khuyên nhủ, Triệu Vy nheo mắt, khuyên nó:

-"Không cần phải rưng rưng nước mắt vì một thằng không thích mình. Nghỉ! Không có yêu đương gì cái loại này!"

-"Nó... Nhiều khi cậu ta cư xử rất ngọt ngào với tao, bọn tao chạm tay, động chạm vào người nhau, có... Những lúc rất vui vẻ... Nhưng mà, đôi khi... Nó lại hành động, như thể tao không tồn tại ấy, giống như đang chơi đùa tình cảm của tao vậy." Nó nấc từng hồi, kìm chế hết sức để tiếng khóc không quá to.

Mỹ Duyên vuốt lưng, nói với Châu:

-"Thôi không sao, mày không cần thích người không thích mình."

Trâm Anh kéo đầu Châu về phía con nhỏ, cũng khuyên:

-"Nó không thích mày thì vẫn có đứa thích mày, không phải buồn."

Châu thất thểu lật từ đứa này sang đứa kia, bọn nó có lòng an ủi như vậy, Châu cũng thật cảm động, rất biết ơn khi có những người bạn tốt thế này.

Nhưng, tâm ý không tương đồng với người nó thương, làm sao mà nó vui nổi?

'Những kẻ tớ không thích, ngàn lần cũng chẳng so được với viễn cảnh khi cậu cũng thích tớ...'

'Trong mắt tớ, ngoài cậu ra thì chẳng có ai cả...'

.

.

.

-"Mình tên đầy đủ là Phan Vũ Việt Bách, bạn giới thiệu đi?"

Một nam một nữ đứng ngoài ban công trước cửa lớp, bọn họ e thẹn liếc nhìn nhau. Cậu bạn đứng nhất khối trước mắt rất nhiệt tình nhìn nó.

-"Mình tên là Trịnh Nguyễn Ngọc Châu, bạn biết mình sau vụ khi đó phải không?"

Con Châu đỏ mặt, tới giờ nó vẫn cay Đặng Hoàng Minh lắm đấy.

Nhờ ơn nhờ phước của cậu ta, nó bây giờ làm quen được với thằng đứng nhất khối rồi.

-"Ừm, lúc đó mình có nhìn ra ngoài, trông bạn rất xinh."

-"À" Châu má hồng lưỡng lự, cũng nhẹ nhàng đáp lại:

-"Bạn cũng đẹp trai mà, vừa đẹp trai vừa học giỏi."

Mặt Việt Bách giờ cũng đỏ như trái cà chua rồi, không khéo giám thị mà thấy thì lại lôi cổ cả lũ xuống uống chè cùng. Trường THPT Y so với trường X thì thời gian thành lập và bề dày lịch sử không bằng. Tuy vậy nhưng thành tựu học thuật cũng không kém là bao nhiêu, là trường nằm trong top 10 của thành phố.

Được như vậy cũng là công sức của tổ giám thị làm nên. Kỷ luật quá gắt, học sinh không tuân theo là mấy cái gậy ''bonk'' vào đầu.

Yêu đương trong trường cũng không ngoại lệ đâu. Học sinh trong trường mà yêu đương thì xác định là phải trốn chui trốn lủi mà yêu, khó thoát khỏi vòng vây chính nghĩa của thầy giám thị lắm.

-"Ưm... Cái bạn hôm trước đi cùng Châu ấy, bạn ấy có mối quan hệ gì với Châu không?" Bách bẽn lẽn hỏi.

Ngọc Châu nhìn vào đôi mắt hạt dẻ của cậu bạn, đầu nảy số một câu nói dối kinh điển và đáng tin để dám chắc không bị lộ ra bí mật quốc gia.

-"Bạn ấy là Hoàng Minh, tụi mình chỉ là bạn thôi à."

Bách nhìn Châu, với gương mặt khó hiểu nhưng đã nhanh chóng che dấu biểu cảm, ánh mắt ngọt ngào cùng nụ cười mỉm.

-"À, vậy hả." Việt Bách mỉm cười với Châu.

-"Ừm, sao thế?" Châu lộ vẻ tò mò, nhìn chằm chằm Bách.

-"Thật ra, mình nghe lớp Châu có bạn đứng thứ hai của khối, tên là Minh nên mình mới bâng quơ hỏi thôi."

Châu nhướn mày, không biết sao cái cậu này lại đoán ra thằng đi kế nó là đứa đứng nhì khối được.

Nhìn ra được tâm tư của Ngọc Châu, Việt Bách mới giải thích:

-"Theo thông lệ, bạn nào học giỏi thì sẽ làm lớp trưởng hoặc lớp phó. Hôm đấy cả Châu lẫn bạn ấy đều cầm một sấp bài tập dày mà, mấy vụ tập vở ngoài ban cán sự làm thì ai làm cơ chứ, cậu Hoàng Minh lúc ấy hét lớn tên của bạn lẫn tên lớp, lại là nam, nên mình đoán đó là người đứng thứ hai khối."

Trời đất!

Ừ thì cậu Bách này đứng nhất khối cơ mà, suy luận cái này chắc cũng đơn giản. Châu cũng khá bất ngờ nhìn bạn nam trước mặt.

Mặt mũi ưa nhìn, da dẻ mịn màng, dáng người thanh nhã cân đối, mặc dù học giỏi nhưng lại không đeo kính.

Cũng mấy lần được các bạn nữ xin info đầy rồi.

Thế mà lại thích nó xong giờ đứng đây nói chuyện, Trịnh Nguyễn Ngọc Châu cũng thật là có phúc.

-"Bách giỏi quá!" Châu cảm thán, Việt Bách cũng ngượng ngùng gãi đầu. Toan định nói cảm ơn thì bất chợt...

-"Châu ơi!"










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net