Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Trịnh Nguyễn Ngọc Châu: ???

Khứa nào gọi tên nó mượt thế?

Quay sang thì thấy thằng Minh đang đi về phía lớp học, ngay sau lưng nó, chạy hồng hộc như trâu điên.

Hoàng Minh ngay khi tới đích, ngay lập tức cau mày hỏi nó:

-"Bạn này là ai vậy?"

-"..."

'Tò mò à?'

'Thân thiết gì mà tò mò?'

Châu khó hiểu nhìn cậu. Tính nết lúc lạnh lúc nóng, khi thì ngọt lịm hơn cả tình nhân, lúc lại kem bơ như là người dưng, rồi mắc cái quái gì tới khi thấy nó tiếp xúc với người khác giới thì tỏ thái độ như vậy?

-"Nói sao nhỉ?" Châu tỏ vẻ bối rối, vén tóc ra sau tai trông rất ngại ngùng đáng yêu, không khác gì gái mới lớn cả. Việt Bách đứng kế, thấy con bé bối rối như vậy cũng chen vào giải thích:

-"Mình và bạn ấy mới làm quen, đang tìm hiểu nhau ấy mà."

-"Tìm hiểu kiểu người yêu á?" Mặt thằng Minh đen như đít nồi, cậu ta tay nắm lại thành đấm, gân tay nổi lên đầy cả cánh tay.

Đó là cách hữu hiệu để kìm nén cơn điên.

Ngọc Châu không trả lời, vẫn là cái điệu bộ bẽn lẽn đó, nhưng có phần khó chịu hơn. Nhân lúc nó và Bách đứng gần nhau, Châu chọt chọt ngón út của nó vào ngón út của Bách, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Minh.

Việt Bách cả IQ lẫn EQ đều phát triển rất tốt, hiểu rõ cảm xúc ý muốn của Châu, nhưng mà "Bách Khờ" lại không hiểu cảm xúc của Minh.

-"Mới chỉ tìm hiểu như bạn bè thôi, làm gì đã yêu nhau nhanh vậy bạn?"

-"À, vậy hả?" Minh gượng cười.

Cậu ta từ nãy tới giờ đanh mặt, nửa là thân thiện nửa là hận thù. Gân xanh gân tím nổi lên, thấy hai con thiên nga tài sắc vẹn toàn trước mặt hơi ngứa mắt, khoé miệng cậu ta giật giật nói:

-"Xui cái là mình đang cần bạn Châu giải quyết việc trên lớp, xin phép cắt ngang cuộc trò chuyện được không?"

Châu bây giờ mới dừng diễn. Nó liếc Minh rồi lại nhìn Bách...

Hai thằng này, ai cũng đẹp trai học giỏi cả, với mấy đứa khác thì khó chọn đấy.

Cơ mà Châu vẫn đang cay Đặng Hoàng Minh lắm, bây giờ mà giả sử một trong hai thằng chúng nó ngỏ lời, nó chắc chắn sẽ chọn Phan Vũ Việt Bách ngay và luôn!

-"Vậy tụi mình gặp nhau sau nha?"

-"Ừm! Mà Châu này..."

Châu chùn bước, quay người nhìn Bách.

-"Tặng Châu hộp sữa, uống đi rồi lấy sức mà học bài."

Ngọc Châu vui vẻ nhận lấy hộp sữa, nở một nụ cười tươi đầy tươi trẻ nhìn Bách.

-"Hihi, cảm ơn Bách nha."

Hoàng Minh liếc nhẹ, thấy hết mấy cái cử chỉ dịu dàng của bọn oắt choắt trước mặt, lạnh nhạt bước vào lớp.

.

.

.

.....

-"Mày gọi tao vào vì chuyện lớp rồi cuối cùng bảo tao dạy toán cho mày à?"

Ngọc Châu khó chịu ra mặt, Hoàng Minh đếch quan tâm.

Một nam một nữ ngồi trong phòng học. Bây giờ đã là 6 giờ 20 rồi mà vẫn chưa ai tới... Thế là thế nào?

-"Nhờ chỉ bài mà thái độ thế à?"

Đặng Hoàng Minh rũ mắt, mân mê lọn tóc của Châu...

Cái tư thế của chúng nó bây giờ, đúng là có hơi... Kì lạ?

Châu đang giữ tư thế tiêu chuẩn, thẳng lưng cầm bút viết vào vở. Đặng Hoàng Minh khùng điên lại ngồi banh chân, một chân để dưới đất, chân kia vắt ngang qua đặt lên ghế của Châu, tận dụng lực đẩy kéo con bé về gần phía cậu nhất có thể.

Tì cằm lên những đốt tay bên trái đang nắm lại, tay thì nghịch ngợm tóc của Châu.

Hai đứa hiện tại rất gần nhau, cực kì gần.

-"Giỏi toán mà còn kêu đi chỉ bài, khùng vừa?" Châu cau có.

-"Của cho không bằng cách cho, mày nghe câu đấy bao giờ chưa Châu?"

-"Tránh cái chân ra rồi đi về chỗ đi!"

Nó bực mình đẩy Đặng Hoàng Minh ra. Cậu ta cũng chẳng thua, cong chân lên ép Ngọc Châu về phía cậu rồi chống hẳn lên ghế, bàn tay lớn ôm chặt eo nó siết lại gần, bắt đầu hỏi với bản mặt rất kênh kiệu:

-"Mày thích người đứng nhất vậy à?"

-"Ừ, làm sao?" Châu đảo mắt nói, nếu nó không nói, thật sự Hoàng Minh sẽ tin việc nó ghét bỏ cậu ta đến nhường nào với thái độ của nó bây giờ...

Mặc dù là không phải.

Khi nãy Minh xài chân ép người Châu lại, tay nó đã kịp tì vào ngực của Minh để dựa. Nhìn chung thì... Con bé gần như cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Minh và cũng cảm nhận được một thứ khác... Sâu bên trong lớp da thịt đó.

Ngọc Châu quá xấu hổ để có thể nghĩ ra một câu nào đó tử tế hơn để nói, bất quá mới phải tỏ thái độ bố láo mà trả lời một câu thiếu chủ ngữ vị ngữ thôi.

Thế mà làm Hoàng Minh giận run cả người.

Tay cậu ta bây giờ ôm nó còn chặt hơn vừa nãy, ánh mắt chúng nó cách nhau chỉ tầm một gang tay, đến hơi thở của đối phương, cả hai đều cảm nhận rõ...

-"Miễn cứ đứng nhất là thích?"

-"Ờ."

-"Vậy đáng lẽ mày cũng nên thích tao chứ? Phải không?"

-"..."

Không rõ có động cơ gì, cơ mà không phải Đặng Hoàng Minh hiện tại cư xử rất khốn nạn à?

Nếu có tình ý với Ngọc Châu, chắc chắn sẽ không tùy tiện mà được nước đẩy thuyền để Mẫn Nghi ỏng a ỏng ẹo kế bên. Càng không có thái độ lúc nóng lúc lạnh với Ngọc Châu như vậy.

Đối với nó, ngay thời điểm này, hành động của Đặng Hoàng Minh không khác gì mấy với lũ "trap boy" thích đi chăn cừu gái trẻ cả...

Khứa này kể cũng hài. Châu chắc chắn rằng thằng Minh cùng lắm cũng chỉ làm ra hành động khùng điên này chứ tuyệt đối không động thủ với nó.

Biết rất rõ, nên nó càng làm càn.

Một tay tựa vào người cậu ta, tay kia vuốt nhẹ những ngón tay trắng ngần từ vai lên cổ, dừng lại ngay khi ngón cái của nó miết nhẹ quai hàm của Hoàng Minh.

Cơ thể của Minh đông cứng, Châu cười ma mãnh, nói ra câu trực tiếp đâm thẳng xuống cuống họng của cậu ta.

-"Thích thằng đứng nhất lớp làm đéo gì trong khi thằng đứng nhất khối thích mình?"

Châu cười hiền, lợi dụng lúc sơ hở, nó đẩy mạnh bàn học đứng bật dậy chui tọt ra ngoài không kịp để cậu ta phản ứng, phi thẳng ra khỏi lớp.

-"Đ*t m* thằng điên!"

..........

Tuần thứ 8 của học kì hai đã đến!

Ở tuần này, giáo viên bộ môn sẽ lần lượt cho các lớp kiểm tra giữa kỳ và nhập điểm số vào ngay cuối tuần. Đây là lúc các thành niên cơ hội sẽ giựt điểm để tăng vọt thứ hạng trong lớp và toàn khối.

Trường nó hay ở chỗ là mỗi đợt giữa kì và cuối kì, nhà trường sẽ dán danh sách các bạn lọt top 50 học lực trong khối ngay bảng tin của trường như một cách để tôn vinh và đề cao công sức học tập của các bạn học sinh. Học kì I vừa rồi, Ngọc Châu xếp thứ 12.

Hôm nay lớp nó thi môn Toán, môn tủ của "cậu ta".

Thời gian thi là 90 phút, các bạn bắt đầu làm bài từ 9 giờ tới 10 giờ 30 phút, không tính thời gian phát đề.

Đề thì cũng dễ ấy mà, dễ rớt xuống địa ngục.

Con Châu làm sứt đầu mẻ trán cũng nhắm chỉ tầm từ 7 tới 8 điểm thôi...

Không biết Minh làm bài có được không nhỉ?

Châu vừa đi rót nước vừa suy nghĩ. Nó cứ đứng thẫn thờ mãi, đâu biết kế bên đang có sự hiện diện của thằng bí thư đâu?

Cậu bạn huých nhẹ nó một cái, nó mới giật mình nhìn sang phía bên trái.

-"Thi toán có ổn không?" Khánh hỏi, cậu ta vẫn giữ nụ cười thương hiệu nói chuyện với Châu. Chính là cái nụ cười mà không chứa bất kỳ sự thật tâm vui vẻ nào.

Không phải gian manh, mà là vô hồn. Như thể nụ cười đó là lọ sứ trắng tinh khiết, ẩn chứa bên trong là màu mực đen tuyền không dính chút lem luốc lên thành lọ.

'Cẩn thận che dấu tâm tư u ám bằng vẻ ngoài hào nhoáng.'

Châu liếc nhẹ Khánh, điềm tĩnh trả lời:

-"Không tốt lắm, chắc cỡ 7 điểm."

-"7 điểm còn ngon chán."

Khánh sau khi rót đầy bình, trực tiếp đưa lên miệng uống ừng ực, con Châu cũng thế.

Nhưng nó từ tốn hơn, một tay đặt dưới đáy, một tay cầm ngang bình từ ừng ực, bổ sung nước cho não.

Khi đang uống nó lại vô tình làm vãi nước ra miệng tè le téc léc cả ra. Thằng Khánh thấy thế cũng hồn nhiên giơ tay ra quẹt vài ba đường qua môi và cằm của Châu, vừa lau vừa chửi:

-"Con gái con đứa, ăn uống bầy hầy y như nhỏ Mỹ Dịu."

Châu liếc thằng kế bên, cảm ơn một câu cho có lệ, đảo mắt một vòng hành lang thì thấy...

Thấy Hoàng Minh đang nhìn chằm chằm vào nó!

'Thích nhìn không? Bố móc mắt mày giờ.'

Châu mỏ đã hỗn mà tâm nó còn hỗn nốt. Vừa chửi Hoàng Minh trong đầu vừa đi vào lớp, sải chân của nó ngắn, được thêm cái nết đi chậm như rùa bò. Thằng Khánh vào lớp một lúc rồi nó mới đặt chân vào nền gạch phòng học.

Châu đi về bàn của nó, liếc mắt xuống dưới thấy bọn con trai đang ngồi dưới đất, vừa chơi game vừa chửi thề ầm ầm.

Cái lớp nó rộng kinh, sắp xếp bàn ghế để học mà còn dư một khúc ở phía dưới. Mấy đứa trong lớp không thích ngồi trên bàn thì có thể xuống phía dưới lớp chơi.

Bởi cái sự rộng rãi thoáng đãng của cái lớp học 10A10 quá tuyệt vời, nên con Châu mới được chiêm ngưỡng thằng Minh và con Nghi chim chuột với nhau.

Con Nghi thì nằm xuống đùi của Minh, cười cười nói nói. Còn cậu ta thì xài ánh mắt trìu mến, giơ tay vuốt ve tóc của con nhỏ kia một cách dịu dàng, yêu thương.

Tình cảm quá cơ?








*Đôi lời từ tác giả:

-Trapcat ĐHM


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net