Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Nếu có ai thắc mắc tại sao lại có sự trùng hợp định mệnh này, chắc chắn người đó có IQ dưới 80 là cái chắc.

Một vài đứa trong lớp quay xuống nhìn hai đứa bọn nó. Và hai đứa trong tổ phát biểu vừa nãy lại ở trong nhóm bạn chí cốt của hai bên.

Nỡ lòng đá bạn mình ra khỏi nhóm, đương nhiên là có lý do mờ ám rồi.

Mặt của Châu thì chẳng bất ngờ lắm, cơ mà mặt của Minh thì hơi khó chịu nhé.

Cậu ta quay xuống nhìn vào ba dãy bàn cuối tổ 1 cau mày, Nam Khánh cợt nhả chỉ trả lời qua loa:

-"Xin lỗi người anh em, Mẫn Nghi muốn vào nhóm này nên phải đá bớt mày ra."

Ngọc Châu cười thầm, nó giấu đi niềm vui của mình, đợi giọng nói của cô giáo cất lên.

-"Vậy... Minh với Châu là một nhóm nhé? Nhóm của Quân với Tùng cũng có mỗi hai bạn, thôi thì vào chung luôn đi."

Cô Văn vẻ mặt trầm tư, rồi cô cúi đầu xuống laptop gõ cái gì đó, một lúc lại nói:

-"Vậy là xong vụ làm nhóm rồi nhé! Cô cho các bạn tiết này để thảo luận với nhau đấy."

Các bạn học sinh dần tản về phía bàn khác nhau, lớp học đã trở nên hỗn loạn, ầm ĩ. Nhóm của Ngọc Châu ngay ở bàn cuối cùng của tổ 2.

-"Vậy mọi người tính sao?"

-"Tao thuyết trình cho, có bạn nào biết làm Powerpoint không?"

-"Vậy tao làm powerpoint."

-"Ò, Minh với Quân chuẩn bị nội dung hén?"

-"Ờ."

.

.

.

Nhóm của Châu quyết định sẽ ra Highlands làm nhóm. Thật ra bọn nó chẳng nhất thiết phải mò mặt đi đâu, nhưng không hiểu sao thằng Đặng Hoàng Minh cứ nằng nặc đòi ra làm chung cho bằng được cơ...

Vẫn còn lớp trưởng để cự cãi hộ thằng Quân và thằng Tùng... Mà ngặt nỗi, đến cả lớp trưởng cũng đồng ý...

Một thằng lớp phó kỷ luật với một đứa dân đen, so với hai bà hậu ông tướng, ai có tiếng nói hơn thì khỏi nói.

-"Tùng làm PowerPoint tới đâu rồi?"

-"Đây nè, Châu xem đi."

Châu ngồi dậy, đang có ý định ra ngồi cùng phía với Tùng thì Hoàng Minh đột ngột bật dậy ra chỗ Tùng ngồi, tự mình xem, giành giật việc làm với nó.

-"Đừng sử dụng hiệu ứng nhiều quá, màu mè rối mắt lắm."

Trịnh Nguyễn Ngọc Châu:???

Bộ thích gây chiến hả?

Nó miễn cưỡng cầm sấp nội dung của Hoàng Minh và Minh Quân soạn, cúi đầu đọc hết mớ giấy rồi im lặng nhìn hai thằng trước mặt mình chỉnh sửa slide...

Cái chuông máy reo lên, bọn nó cùng nhau ngước mắt nhìn chuông, cả bốn đứa ì ạch chờ đợi xem ai sẽ đi lấy nước.

Hai thằng kia thì chỉnh sửa PowerPoint, thằng Quân thì ngồi chơi Liên Quân, có mình nó là tay không rảnh rỗi...

Ngọc Châu thở dài đứng dậy, cầm cái chuông máy lên đi xuống dưới lầu để nhận bánh và nước.

-"Em là số 26 ạ."

-"Của bạn đây, chúc các bạn ngon miệng nhé."

Ngọc Châu thầm nghĩ, bọn con trai lớp 10A10 chẳng ga lăng gì cả. Nó tính cầm nguyên cái khay 4 nước 4 bánh bưng lên tầng lầu thì từ đâu ra, một bóng người tiến đến gần nó, ép sát người nó vào quầy nước, hai tay vòng sang hai bên, cầm vào khay nước rồi bưng lên...

Châu nghiêng mặt nhìn, là Đặng Hoàng Minh!

Minh cũng nhìn nó, cậu ta trông thật dịu dàng, nói nhỏ với Châu:

-"Khay nước nặng lắm, để tao bưng hộ cho."

Ngại quá, Châu đỏ má quay đi, Hoàng Minh giơ khay nước lên cao quá người Châu rồi nhẹ nhàng mang lên lầu, Châu đi phía sau cậu.

...

-"Chừng này nội dung là mày nói bên ngoài nhá, những cái khác là ở trong PowerPoint, chiếm 40%, chủ yếu là mày nói không đấy."

-"Oke."

Châu hút nước, nhìn vào tờ giấy a4 chi chít chữ là chữ, hai chân nó duỗi ra thư giãn chờ những người khác làm việc.

Minh Quân thế mà cũng bị Hoàng Minh ép làm việc chung, thằng Quân thì lười làm không muốn, Châu thì muốn mà không được, từ nãy tới giờ ghé ghé về phía thằng Tùng xem bọn nó làm tới đâu, toàn bị thằng Minh lấy ngón tay đẩy đẩy bầu má nó, ý chỉ đừng xen vào.

-"..."

Chán chết.

Nó huơ huơ cái chân xung quanh, chán chường cầm ly nước hút chùn chụt. Có một bàn chân khác cũng không yên phận, cạ cổ chân vào cổ chân của con bé.

Ngọc Châu trợn mắt nhìn cả ba thằng con trai trước mắt mình. Bên dưới hai chân của đối phương vẫn không ngừng cọ sát cổ chân của Ngọc Châu, làm nó cảm thấy rất khó chịu luôn.

Hoàng Minh phía đối diện, chống cằm nhìn vào laptop, sau đó lại liếc sang phía Ngọc Châu, miệng cười mỉm trông cực kì đểu cáng.

-"..."

Nó biết ai là người làm ra cái hành động quái gở đấy rồi.

Hai bọn khùng này bên trên thì điềm nhiên mạnh ai nấy làm việc, bên dưới thì chân của hai đứa cứ liên tục dẫm đạp lên nhau như bọn khùng ấy.

Cho tới lúc một trong hai lỡ dẫm vào chân thằng Quân...

-"Đ*t c*n m* chúng mày!"

-"Hic!"

-"E hèm!" Hoàng Minh ho khan. "Xin lỗi nhé!"

Minh Quân lườm nguýt cậu ta rồi thôi, lại chúi đầu vào sửa mấy cái hiệu ứng hoa lá hẹ trong máy, nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Ngọc Châu và Hoàng Minh khẽ liếc nhau, ai nấy lại trở lại làm việc của mình.

..........


-"Phần thuyết trình của nhóm mình tới đây là kết thúc, có bạn nào có ý kiến gì không?"

-"..." Nguyên lớp im re, Ngọc Châu yên tâm nói tiếp:

-"Vậy là không có, cảm ơn các bạn đã lắng nghe phần thuyết trình của nhóm mình ạ."

Cả lớp vỗ tay ầm ầm.

Cô văn nom cũng hài lòng với bài thuyết trình của nhóm nó, cho mỗi đứa 10 điểm. Đồng thời dặn dò các bạn 2 tuần nữa sẽ thi học kì, chuẩn bị cho kỹ lưỡng để đạt điểm như ý.

Đợt thuyết trình này coi như là lần cuối cùng của năm lớp 10 Ngọc Châu và Hoàng Minh hợp tác cùng nhau, tuy không có vẻ gì là hòa hợp, phải nói thẳng là đôi khi xảy ra tranh chấp và bất hoà. Ngọc Châu dường như sẽ còn thích Đặng Hoàng Minh dài dài và có lẽ, Hoàng Minh đã có chút rung rinh với con bé thì sao?

Trước khi về chỗ ngồi, hai đứa còn vô tình chạm mắt nhau nữa mà.







*Đôi lời từ tác giả:

Lớp 10 khép lại với kì thi học kỳ, điểm số của các nhân vật trong câu chuyện ai cũng như mong đợi, vì tất cả đã nỗ lực hết mình cho con đường học tập của bản thân họ. Ngọc Châu và Hoàng Minh sẽ trải qua một mùa hè đáng nhớ cùng vài ngoại truyện của lớp 10, các bạn nhớ đón đọc nhé.

Thêm nữa, các bạn thử đoán xem từng thứ hạng của các học sinh trong chuyện là bao nhiêu nha.☺️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net