Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tóm tắt lại ngày thi văn nghệ... Khá là ầm ĩ.

Lớp 11A10 múa rất tốt, rất đẹp, được rất nhiều người hưởng ứng. Chỉ là giữa Việt Bách và Hoàng Minh... Đã xảy ra một sự cố nho nhỏ...

Nhỏ đến mức chỉ có vài người biết, là Châu, Minh, Khánh, Quân, Việt Bách và một bạn nữ lớp 11A1, tên là Phương.

..........

Vào lúc 9:30 ở phòng hội trường ngày thi văn nghệ, các bạn học sinh khối 10 đã được sắp xếp để ngồi dưới đất theo vị trí các lớp. Phòng hội trường vốn rất rộng, ban chấp hành trường quyết định sẽ cho các bạn ngồi dưới đất, rồi khi thưởng thức văn nghệ xong thì tổ chức chơi game luôn, bớt ghế cồng cà cồng kềnh. Đằng nào sàn nhà cũng là gỗ ép được lớp đàng hoàng, được lau chùi sạch sẽ nên cứ vô tư mà ngồi.

Trong khi Ngọc Châu đang trang điểm, thì Hoàng Minh, Nam Khánh cùng Minh Quân lại ngồi chơi game cùng nhau.

Nếu như thắc mắc tại sao thằng Quân lại xuất hiện vào lúc đấy, thì xin thưa là cả Đặng Hoàng Minh, Bùi Hoàng Nam Khánh lẫn Nguyễn Minh Quân đều là bạn thân của nhau cả.

Nghe đâu ba người đều là cậu ấm, các gia đình có sự liên kết kinh tế với nhau nên thành ra đã thân thiết từ nhỏ, chơi thân cũng ngót nghét 11-12 năm rồi.

Châu sau khi trang điểm cũng thấy mình đẹp lên vài phần đấy.

Để phù hợp với trang phục, Châu đã sử dụng ngọc trai trắng để đính lên mái tóc dài buông xoã của mình, chẻ ở giữa và vén gọn sau tai, thả một chút tóc mai ra trán nữa.

Trông Châu thế này không yêu mới lạ!

Con bé trang điểm xong thì hí hửng chạy ra ngoài xem lớp mình chuẩn bị tới đâu, bỗng thấy một bóng người rất chi là quen thuộc.

-"Việt Bách!"

Cậu bạn quay lại, đứng hình.

Hai má của Bách hây hây đỏ khi thấy Châu, đủ thấy con bé xinh đến cỡ nào.

Hôm nay lớp 11A6 trình diễn đàn tranh kết hợp múa và hát, Việt Bách chính là người chơi đàn.

Ngọc Châu thầm cảm thán, đã đẹp trai còn học giỏi lắm tài, hàng hiếm thế mà vẫn không có bạn gái, kể cũng lạ.

-"Châu... Hôm nay xinh quá!"

Bách hoàn hồn khen ngợi, tán dương hết lời nhan sắc của Châu.

-"Bách hôm nay cũng rất đẹp trai, mặc đồ cổ trang rất bảnh luôn."

Hai đứa cười trừ, khen qua khen lại lẫn nhau. Việt Bách nhờ Ngọc Châu dạy múa, Ngọc Châu nhờ Việt Bách dạy chơi đàn, nói qua nói lại như thế mà cũng đã tám chuyện hơn 5 phút rồi đấy.

Mà với hai người đang mùi mẫn cùng nhau như đôi lứa ở thế kỷ trước thế này, cái "bóng đèn di động" kia làm sao mà bỏ qua được.

Thấy Quân với Khánh khen trai tài gái sắc ở phía xa một phát thôi là không màng đến điểm uy tín trong game bị trừ, lập tức tắt luôn điện thoại phóng ra ngay.

Cái thuyền này ấy à, người được đi cùng Ngọc Châu trong mắt Hoàng Minh, vĩnh viễn phải là cậu chứ đếch phải ai khác!

-"Khoe thôi thì được cái gì? Chừng nào thể hiện xuất chúng cho thiên hạ xem thì hẵng nói bạn Bách ạ."

Minh hất hàm lên gáy ngay phía sau Châu, làm nó giật hết cả mình. Cậu Hoàng Minh này hình như có sở thích doạ ma nó từ phía sau hay sao ấy, lúc nào cũng vậy.

-"Mình để ý, cứ khi nào mình nói chuyện cùng Châu là bạn lại có mặt kịp thời quá nhỉ?"

Bách vẫn giữ thái độ hoà nhã nói chuyện, mà lần này không ý tứ gì nữa, ánh mắt trực tiếp toé ra tia lửa điện với Minh luôn.

-"Haha! Ý bạn là sao?"

-"Ý mình bạn giống KỲ ĐÀ CẢN MŨI ấy."

-"Còn bạn chắc THÍCH MÊ TRÀ XANH luôn nhỉ, con người đại diện luôn cho đồ uống mà."

Trịnh Nguyễn Ngọc Châu:???

Nữa hả?

Y như hồi năm ngoái, cảm giác nó cứ lặp đi lặp lại như cái vòng lặp ấy, hai người này sẽ đứng đối diện đấu mắt với nhau, còn Châu sẽ bị kẹp ở giữa, hứng chịu cơn thịnh nộ của bọn họ.

Đặng Hoàng Minh cũng thật thú vị, cậu chính là người để cho Việt Bách biết đến sự hiện diện của Châu, lại chính là người ngăn cản hai bọn họ đến với nhau. Thừa nhận đi, cậu bị đa nhân cách phải không Minh?!

Châu cười hiền khuyên giải hai cậu con trai hai bên, tốn nước bọt lắm mới không để chúng nó đấu võ mồm với nhau nữa đấy. Quá mệt mỏi!

Bách trông như có chút tiếc nuối, chủ động nắm hờ lấy vạt áo của Châu, dịu dàng tỉ tê:

-"Tí thi xong hai đứa bọn mình nói chuyện tiếp nha?"

-"Tí thi xong lớp tôi ăn liên hoan rồi, bạn đừng rủ rê lớp trưởng của tôi đi lung tung."

Bách lườm Minh cháy con mắt luôn. Ngọc Châu ngoài ngăn cản chiến tranh thì còn có thể làm gì nữa đây?

Nó ước, thần tình yêu hay hoà bình hãy giúp đỡ nó ngay bây giờ, giúp nó thoát khỏi hai con người đẹp trai máu chó này đi. Châu mệt lắm rồi, Châu chỉ muốn tàng hình thôi...

Bỗng từ đâu ra có hai ba cậu bạn hớt hải chạy loạn từ sau cánh gà ra ngoài sân khấu, hình như là lớp 11A4 sắp biểu diễn nên mới tán loạn như thế. Hùng hục chạy ra như điên.

Thật chẳng may, có một bạn khác sơ ý chạy đâm vào người của Minh, Châu lại ở ngay phía trước cậu, thành ra làm Châu té về phía của Việt Bách.

Đặng Hoàng Minh đã kịp thời thức tỉnh trạng thái ninja, quyết không để Châu té vào người của Bách. Cậu ta nhanh tay đẩy Châu về phía tay trái, ngay chỗ đặt bịch ni lông lớn đựng trang phục của các lớp đặt chung chỗ, đảm bảo cho lớp trưởng của cậu toàn thân được bảo vệ bởi vải lụa, còn mình thì hy sinh cao cả, ngã thẳng vào người của Phan Vũ Việt Bách.

Khi sự cố này xảy ra, cả một khu cánh gà phía bên phải chỉ có lác đác vài người của lớp 11A10 là Khánh, Quân và Uyển Phương - lớp trưởng lớp 11A1, đồng thời là bí thư ban chấp hành đoàn trường đã chứng kiến cảnh tượng không thể nào sốc hơn.

Khi Hoàng Minh té lên người Việt Bách, hai người cậu ta đã không may xảy ra xô xát.

Cụ thể, môi của Đặng Hoàng Minh tác động vật lý với môi của Phan Vũ Việt Bách.

Rất đằm thắm, rất mạnh mẽ. Bọn hộ hôn nhau thắm thiết!

Như là tình yêu giữa đôi lứa, như là vị thần hoà bình đã hàn gắn cho họ một tương lai không còn chiến tranh và nước mắt, tất thảy đều trở nên vô nghĩa sau nụ hôn thần kỳ đó.

Trịnh Nguyễn Ngọc Châu đã chảy ngược nước mắt vào trong, khi thấy người mình thương và người thương mình đã làm tổn thương trái tim của Châu một cách sâu sắc...

-"AARGGHHHHHHH!!!"

Hai cậu con trai la toáng lên, sau đó thì...

Làm gì còn sau đó nữa, sốc quá bất tỉnh rồi!

Nam Khánh lẫn Minh Quân đứng hình. Không ngờ, bạn của họ chưa kịp để môi chạm vào người con gái mình thương, đã dính sự cố hôn phải đực rựa!

Chúng nó mắc cười lắm, nhưng phải tém lại bớt, lấy tay che miệng đi mới cười vào mặt thằng bạn của mình.

Uyển Phương chỉ là đi ngang qua để kiểm tra hệ thống âm thanh và đèn đóm xem có chỉnh chu hay chưa thôi, ai ngờ lại được xem một vở kịch hay đến nhường này.

Quên chưa giới thiệu, Vũ Thị Uyển Phương, em họ phía bên nhà ngoại của Phan Vũ Việt Bách, ba của bạn là em trai của mẹ cậu Bách.

Vì không muốn bị để ý quá nhiều, cũng bởi cả Phương lẫn Bách đều là trung tâm chú ý của khối lớp tự nhiên, nên hai đứa quyết định bơ nhau luôn, có hỏi cũng nhẹm đi không trả lời.

Sau thời khắc huy hoàng mà ước muốn của Ngọc Châu được toại nguyện. Việt Bách đã được các bạn lớp 11A6 lôi ra ngoài sân khấu để tấu đàn tranh. Hoàng Minh đứng ngay ngoài cánh gà, đầu gục vào vai của Nam Khánh, thất thểu khóc không ra nước mắt, cố gắng an ủi tâm hồn lạnh giá của mình. Ngọc Châu và Minh Quân đứng kế bên vỗ lưng, mặc kệ các bạn trong lớp đang trang điểm chơi game múa may các kiểu...

Từ khi sự kiện đi vào lòng đất ấy xảy ra, mỗi khi Châu và Bách nói chuyện, Minh sẽ chỉ đứng ở một khoảng cách xa. Hai người bọn họ nhìn thấy ánh mắt của nhau là né vội.

Minh cũng rất cẩn trọng, khuyên răn Ngọc Châu.

-"Châu né thằng đấy xa ra, không tốt lành gì đâu."

-"Gớm! Thế mà năm ngoái còn cố ý tác hợp cho tao với Bách thành một đôi đấy." Châu lườm nguýt Hoàng Minh, cậu chỉ thở dài.

-"Là tao dại, lỡ mồm làm bậy đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net