Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Các bạn học sinh lớp 11 và lớp 12 của THPT Y cuối cùng đã hoàn thành kì thi học sinh giỏi cấp thành phố.

Ngọc Châu với số điểm 18,25, đạt giải nhì, chuẩn bị thi thêm kì thi chọn để tham dự vào đội tuyển ôn thi học sinh giỏi quốc gia môn Lịch Sử của nhà trường. Ngoài ra còn kể tới Triệu Vy được giải ba môn Văn thành phố, Trâm Anh giải khuyến khích môn Tin học.

Đặng Hoàng Minh và Phan Vũ Việt Bách đồng giải nhì thành phố, cũng bắt đầu tiến hành ôn luyện.

Đáng tiếc cho các bạn học sinh đạt giải khuyến khích cấp thành phố, chỉ những học sinh đạt giải ba trở lên mới có cơ hội tiếp tục tham dự kì thi chọn.

Vậy là Trâm Anh, cô bé số khổ đành phải rời khỏi cuộc chơi, quay về đánh Liên Quân với Mỹ Duyên...

Ngoài nhận tin vui ra, Hoàng Minh cũng cảm thấy rất bồn chồn chột dạ...

Đã nửa tháng sau sự việc kia, cậu đương nhiên vẫn giận đám người phá hỏng chuyện tốt của cậu và Châu, mặt mày khó chịu trông thấy.

Nhưng chỉ như vậy thì cậu cần đếch gì phải mặt cau mày có cả nửa tháng cơ chứ? Nguyên căn của bản mặt này chính là nó - Trịnh Nguyễn Ngọc Châu.

Con bé cứ theo châm ngôn "đến là né, đụng là chạy" với Hoàng Minh từ lúc ở phòng luyện Vật Lý cho tới hiện tại, Minh không cọc cũng lạ.

Không rõ liệu do Châu xấu hổ vì hành động khi đó hay do nó nhận ra tình cảm của Minh dành cho con bé mà sinh ra sự ghét bỏ, nửa tháng nay cứ liên tục né tránh cậu, có chạm mắt thì cũng nhìn không quá 2 giây.

Hoàng Minh nghiêng về vế thứ hai. Bởi lẽ thái độ của Châu như đang ghét cậu ra mặt, quá phũ phàng thờ ơ.

Chỉ vì cậu thích Châu mà nó lại né tránh cậu...

Giờ học cần tập trung thì không nói, cơ mà giờ ra chơi không thèm quan tâm, phòng luyện Sử và Toán cũng chỉ cách mấy bước chân cũng chẳng buồn đến.

Đã thế giờ học cậu còn ngồi bàn đầu nữa chứ!? Cố đấm ăn xôi giả bộ đi xuống dưới chơi hay nói chuyện với bạn thì một ngày 8 tiết cậu nhìn mặt Châu chắc được 2-3 lần. Cứ ra chơi là y như rằng nó chui tọt xuống căn-tin, Minh mà mò mò đi xuống thì nó cũng mất tích, chỉ trách nhà ăn rộng quá, Châu trốn ở chân trời góc bể nào đấy mà Minh lia mắt tìm mãi chẳng thấy đâu.

Ngay cả việc sang thăm Việt Bách vào giờ ôn luyện, lý do duy nhất để cả hai có thể thấy nhau cũng chẳng thèm...

Đặng Hoàng Minh vò đầu bứt tai, suy nghĩ đủ mọi loại lý do để tìm ra nguyên nhân cho sự thờ ơ của Ngọc Châu.

Hoàng Minh thích Châu.

Minh biết, Châu ít nhiều gì cũng có quan tâm tới cậu.

Nhưng theo cậu nghĩ, nó chỉ dừng lại ở mức có quan tâm thôi, vượt lên hai chữ đấy dường như là không thể.

Minh cứ ngày đêm đem lòng thương nhớ, suy tính đủ đường để có cơ hội với Ngọc Châu, còn Châu thì sao?

Nó nhìn cậu như nhìn cục cứt ven đường ấy, cay thế chứ lại!

-"Bỏ đi cu, mày không thấy cái cách nó nhìn mày à?"

Minh Quân tích cực khuyên bảo cậu từ bỏ Ngọc Châu.

-"Chắc Châu nó ngại ấy chứ? Nhìn đâu cũng thấy nó có cảm tình với mày."

Nam Khánh lại thúc đẩy Minh tiến đến gần với đứa con gái phũ phàng kia.

Minh nghĩ đi nghĩ lại, thấy lời khuyên của thằng nào cũng hợp lý.

Lúc thì nó nhìn cậu bằng nửa con mắt, lúc thì lại nhìn cậu với đôi mắt như đang ngắm nhìn cả dải ngân hà... Không rõ yêu hay ghét, thích hay không. 

Rõ ràng từng ấy thời gian, tất cả đều chứng minh là Châu có thích Hoàng Minh, dù chỉ là một chút thôi. Nhưng bằng một cách nào đó, Hoàng Minh vẫn có cảm giác như bản thân đang ảo tưởng, là tự mình làm rồi tự mình cảm động.

Hay thật ra là Châu có thích Minh, nhưng Minh nhiều lần lợi dụng Mẫn Nghi trêu ngươi nó nên đâm ra nó ghét, hết thích cậu rồi?

-"..."

Hoàng Minh cũng đến chịu, vứt tờ đề cương một cái "bốp", đoạn lăn lên giường ngủ khò khò.

.

.

.

..........

-"Mình, để ý Minh cũng lâu rồi ấy..."

Bạn nữ trước mặt ậm à ậm ừ xong lại nói tiếp:

-"Minh cho mình một cơ hội... Làm bạn gái của Minh được không?"

Cô bạn mặt mày đỏ bừng, cả người e ấp thu gọn vai ngắm trộm cậu, Hoàng Minh đương nhiên thấy hết.

Sáng sớm tinh mơ đang đi đến lớp thì cậu bị chặn đường tỏ tình. Cô bạn trước mặt cùng tuổi với cậu khá cao, mặt mày sáng sủa. Tuy vậy không giỏi ăn nói, cậu phải kiên nhẫn đứng đợi nhỏ này tận 5 phút sau thì nhỏ mới chịu mở mồm ra thổ lộ, trong khi con bé này là đứa ngáng đường không cho cậu đi.

Phải mà Châu cũng tỏ tình cậu như thế này thì thích nhể? Gương mặt của con bé sẽ đỏ như quả cà chua, cơ thể nhỏ bé khi thu người lại sẽ càng nhỏ hơn, lúc ấy sau khi Châu tỏ tình, cậu sẽ ngay lập tức vồ lấy ôm nó rồi hai đứa sẽ hôn nhau đắm đuối dưới camera của nhà trường. Nhà trường sẽ phát hiện và kỷ luật hai đứa vì tội làm ra hành vi không đúng đạo đức nơi công cộng, rồi cả một cái trường với gần hai nghìn học sinh sẽ biết Châu là của cậu, lớp trưởng lớp 11A10 là bạn gái của cậu. Khi ấy thì thằng Phan Vũ Việt Bách coi như bít cửa, sẽ đếch còn cơ hội nào cho Bách đến được với Châu nữa!

Mà thật ra, ngày từ đầu thằng Bách ấy đã chẳng có cơ hội rồi, nhìn vào thái độ của Châu là biết.

Chẳng có tí gì sự ngại ngùng hay hành động của một người con gái đối diện với chàng trai mình thích cả.

Có lẽ, như Việt Bách vẫn là tốt hơn. Thằng nhóc ấy biết rõ Châu không thích nó, sẽ không ôm ấp nhiều hy vọng như cậu rồi lại không chắc chắn được người mình thích liệu có thích mình không...

-"Xin lỗi bạn." Minh thờ ơ đáo lại.

-"Tôi còn chẳng biết bạn là ai, làm sao mà tôi đồng ý được?"

Bạn nữ trong phút chốc tối sầm mặt, mếu máo nói câu xin lỗi rồi vội vàng bỏ đi.

Minh cũng chẳng nhìn lâu, quay lưng lại thì thấy Ngọc Châu đang khoanh tay tựa vai vào tường nhìn cậu ngay khi vừa liếc cô bạn kia bỏ đi, trên vai vẫn còn mang ba lô, chứng tỏ là đang trên đường đến lớp.

Minh khẽ nhướn mày, tâm trạng rối bời vội vàng đi về phía con bé chủ động bắt chuyện:

-"Châu mới đến à?"

Ngọc Châu nhìn cậu, đôi mắt sáng long lanh to tròn lúc nào cũng làm trái tim của Minh hẫng đi một nhịp.

Nó không thèm trả lời câu hỏi của Minh mà lại đi hỏi câu khác, bắt cậu phải trả lời.

-"Ai tỏ tình với mày thì mày cũng nói như thế hả?"

Hoàng Minh đánh mắt sang trái, nhanh chóng thu tầm mắt lại nhìn Châu, điềm nhiên nói:

-"Nếu tao không thích thì tao sẽ nói như vậy."

-"..." Châu rũ mi mắt xuống, nhìn Minh một lúc xong thẳng người đi về phía hành lang khu D.

Lại cái ánh mắt đó. Cái ánh mắt nhìn cậu như cục cứt ven đường...

Minh nóng ruột đi theo nó về lớp, trong đầu còn đang cố nghĩ ra thêm chủ đề để nói cùng Châu.

Có lẽ là nghĩ ngợi lâu quá nên Ngọc Châu bắt chuyện trước rồi.

-"Nếu mà là Mẫn Nghi tỏ tình thì kiểu gì mày cũng đồng ý nhể?"

-"..."

Lại là cái con Mẫn Nghi ấy.

Hoàng Minh thấy hối hận vô cùng khi để con nhỏ đó tiếp cận mình, giờ thì cậu nhận được quả báo cả chì lẫn chài, từ bà chị tới con em nhà Mẫn Nghi đó. Thề độc trong lòng sẽ không động vào con bé đó nữa, nhẹ nhàng trả lời Châu:

-"Không!"

Châu liếc Minh một phát. Minh hỏi:

-"Thế nếu Việt Bách tỏ tình Châu thì Châu có đồng ý không?"

Minh chờ đợi câu trả lời của Châu. Môi con bé mím nhẹ, kéo theo đó là hai cái má tròn của nó căng lên một ít, nhìn mà muốn cắn!

Minh vội bác bỏ suy nghĩ xàm xí trong đầu, vừa hay bé con kế bên cũng chịu trả lời lại:

-"Không."

-"Tốt!" Hoàng Minh to giọng nói lớn đến nỗi nó phải giật nảy mình.

Trịnh Nguyễn Ngọc Châu:???

Nhận thấy sự quá khích của mình, cậu liền hắng giọng chữa cháy:

-"E hèm! Tuổi này thì nên học hành chăm chỉ, báo hiếu cha mẹ. Không nên bồ bịch chạy nhảy lung tung."

Minh lén nhìn Châu thì thấy con bé mỉm cười nhẹ, trong lòng cũng vui lên không ít.

-"Minh nói đúng, tuổi này thì nên học hành chăm chỉ, không nên gạ con gái nhà người ta xin hôn."

-"!!!"

Cậu cứng họng, hồi tưởng lại đoạn ký ức hôm mưa gió bão bùng ấy mà chạnh lòng. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Châu là tự mình mò mặt vào hang cọp cơ mà?

-"Phải! Trai có gạ hôn thì cũng không nên đồng ý."

Ngẫm lại thêm một chút, thật ra là Châu bị cọp dụ nên mới chui vào hang.

Ngọc Châu thẹn quá hóa giận, mặt nhăn mày nhó bỏ đi trước.

Hoàng Minh thấy vậy thì cũng hớt hải đuổi theo nó tận về lớp.

Trong lớp chẳng có ai cả, mới 6 giờ tròn mà, tầm này lớp chưa ai tới cũng là bình thường. Cậu bắt lấy cổ tay con bé. Châu cố gắng quẫy đạp một hồi rồi cũng từ bỏ, sức của Minh quá mạnh. Cậu ghì cổ tay nó vào tường, hai má nó đã đỏ ửng lên như trái cà chua, thở mạnh hỏi cậu:

-"Giờ mày muốn gì?"

-"Châu thấy tao nói sai không?"

-"Sai rất sai!"

-"Thế á?" Hoàng Minh không báo trước, cúi xuống cọ má mình vào má con bé, hít thở nhẹ hương thơm thoang thoảng của Châu, ghé miệng đến gần tai nó nói nhỏ:

-"Cơ mà hôm trước Châu cho tao hôn Châu rồi mà?"

-"..."

Con bé dừng hẳn, không quấy nữa. Đứng im như tượng để mặc Đặng Hoàng Minh làm phiền.

Minh lùi mặt, mắt đối mắt với Châu làm bộ tội nghiệp lắm.

-"Nhưng tao đã được hôn Châu đâu?"

Khi này Hoàng Minh chẳng nể nang gì con bé nữa, trán cụng trán với nhau, mấp máy môi hỏi khẽ nó, gần đến nỗi như sắp chuẩn bị hôn nhau đến nơi rồi.

-"Hôm nay Châu cho tao hôn bù nhé?"

Nói rồi Minh chạm môi mình lên mép môi của Ngọc Châu, con bé hơi giật mình. Hoàng Minh cười nhẹ, chuẩn bị di chuyển thì con bé đột ngột hỏi:

-"Mày thích tao à?"

-"..." Cậu liếc nó.

Hành động và thái độ của cậu rõ ràng như thế rồi còn hỏi? Ngáo!

-"Đúng rồi!" Minh chính thức hôn Châu, hai bờ môi khẽ cọ sát, di chuyển liên tục.

Hai đứa nhỏ trong căn phòng im ắng hôn nhau thật nhẹ nhàng và tình cảm.

Ngọc Châu khẽ hạ cằm xuống làm Minh đến là khó chịu. Cậu thả tay nó ra, nắm nhẹ cằm nó hướng lên trên, môi liên miên hoạt động.

Ngọc Châu bị Hoàng Minh chèn ép vào bảng tin lớp trên bức tường, cậu như muốn rút hết sự tỉnh táo của Châu, cắn mút môi nhỏ của con bé, dây dưa không dứt, bức Châu phải rên nhẹ trong cuống họng, tiếng phát ra như chú mèo nhỏ.

Hoàng Minh cau mày, cậu muốn nhiều hơn nữa. Cậu còn muốn lưỡi cậu quấn lấy lưỡi con bé rồi hôn nó thật mạnh bạo, muốn ôm Châu thật chặt, đè Châu ra ngay trên lớp học rồi hút hết sức lực của nó, độc chiếm nó, khiến Châu trở thành của riêng cậu, không thằng nào bén mảng động tới nữa.

Trịnh Nguyễn Ngọc Châu bám lên áo của Minh như để giữ cho mình không ngã, trông thảm vô cùng.

Cả người mềm nhũn, hai má đỏ au, bị Hoàng Minh cắn mút tới nổi môi sưng tấy, mắt còn không nhấc mi lên nổi. Hoàng Minh nhìn mà thương.

Minh vẫn là không nên đi quá phận.

Cậu liếm nhẹ môi, luồn tay mình ra sau cặp của Châu ôm eo nó, tiến đến gần mặt của con bé hôn phớt một cái lên môi rồi hỏi Châu:

-"Tao thừa nhận là tao thích Châu rồi, vậy ý Châu như thế nào?"

Ngọc Châu mơ màng nhìn thằng ranh con trước mặt, người mới cướp đi nụ hôn đầu của nó, vặn ngược cậu ta hỏi lại:

-"Thế ý mày sao?"

-"..."

Thói quen của Châu à, sao cậu hỏi cái gì nó cũng hỏi ngược lại thế?

Minh chưa trả lời vội, cúi đầu miết nhẹ môi mình vào môi Châu, kiên nhẫn nói:

-"Ý Châu thế nào thì tao theo như vậy."

-"..." Ngọc Châu im lặng mãi, Hoàng Minh sốt ruột không chịu nổi.

-"Sao Châu không trả lời? Không vừa ý tao cái gì hả?"

-"..."

-"Nếu Châu không trả lời, tao sẽ đè Châu ra hôn cho tới khi nào mở mồm nói thì thôi đấy!"

-"..."

-"Người khác vào tao cũng không dừng lại đâu."

-"..."

-"Cho người ta báo giám thị, đuổi học Châu luôn!"

Châu vẫn không trả lời. Minh bức bối thơm chùn chụt lên má con bé, mũi chạm mũi cọ sát qua lại tình cảm không dứt. Hoàng Minh một lần nữa nhẹ nhàng thủ thỉ hỏi Châu:

-"Thế nào? Châu thích tao thì "ừ" một tiếng."

"Chụt"

Minh hôn lên môi Châu, bảo tiếp:

-"Tao lập tức sẽ làm người yêu của Châu."

Hai má Châu từ nãy tới giờ hây hây đỏ, phải để Hoàng Minh đau cơ hàm nói một tràng rồi mới mở miệng trả lời duy nhất một chữ:

-"Ừ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net