Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-"Chời ơi cú tui, cú tui trời ơi chết tui chời ơi, ÁAAAAAAA!"

Nhỏ Duyên hét la ầm ĩ, kinh động sâu sắc đến sáu cái lỗ tai của nhóm bạn thân.

-"Sao vậy Duyên?" Triệu Vy hỏi.

-"Nãy lên lớp, em đi ngang qua lớp A8 thì thằng Quốc Anh nó liếc em mấy chị uiiii."

-"Chết mày rồi con, hồi nữa thấy nó đăng status ''xin lỗi bố mẹ vì con đã không làm tròn trách nhiệm'' là tới công chuyện liền nè."

-"Ứ ừ hông chịu đâu, mày nói câu nữa tao bẻ răng mày đó Trâm Anh."

Sáng sớm vào lớp, Mỹ Duyên kể lại khoảnh khắc dựng tóc gáy cho cả đám nghe, trong khi Trâm Anh còn đang trêu nhỏ Duyên để chọc con bé chửi thì đằng sau tai của Châu đã nghe loáng thoáng vài chuyện.

Cũng là liên quan đến cậu trai Quốc Anh mập mờ cùng Mỹ Duyên.

-"Uầy! Thằng Quốc Anh đấy ở cùng khu phố với tao, trước trong xóm có anh hàng xóm gần nhà nó kể tao nghe, bảo nó bắt cá 3 tay, mập mờ cùng lúc 3 em cơ."

-"Kinh đấy, hảo hán!"

-"Ừ. Nghe đâu là một em lớp tám, một bà học lớp 12 với một con bé lớp 10 cùng trường mình."

-"Chúng mày nghĩ cái đứa con gái lớp 10 cùng trường mình là con nào?"

-"..."

Căn phòng chìm vào khoảng lặng, dường như tất cả đều thống nhất một suy nghĩ chung. Châu nghe rõ giọng vừa nãy là của thằng nào.

Là thằng Minh Quân lớp phó kỷ luật. Phía sau còn xì xào vài tiếng chửi thề của đám con trai và vài câu thì thầm to nhỏ mà Châu nghe không rõ. Nhưng nó biết chắc, ''con bé lớp 10 cùng trường'' mà thằng Minh Quân nói là ai.






Sáng trước khi vào lớp 15 phút, Mỹ Duyên chặn tài khoản Facebook của thằng Quốc Anh.

Ngọc Châu hôm nay đáng lẽ cũng phải chạy vặt kha khá chuyện từ đề cương tới tài liệu của thầy cô giao, chẳng hiểu thế nào mà bữa nay thằng Minh Quân toàn phải làm thay, mệt bở hơi tai. Lạ cái, khứa này bữa nay ngoan lắm, Châu dặn gì nó làm đó, không dám cãi nửa lời.

Triệu Vy với Trâm Anh giờ ra chơi đi vệ sinh thì thấy thằng Quốc Anh nhìn tụi nó, bọn chúng liếc xéo cháy bỏng bốn con mắt.

.

.

.

-"Châu ơi."

-"Sao á?"

-"Thầy Chiến gọi tao với Châu xuống phòng giáo viên kìa."

-"À, Minh xuống trước đi, tao làm tí việc xong xuống ngay."

Hoàng Minh gật đầu ừ một cái rồi bỏ đi, Triệu Vy kế bên nhìn Châu, cười một nụ cười bí hiểm với nó xong bảo:

-"Thích quá nhể, được ''cờ rút'' mời xuống phòng giáo viên cùng nó, nhất Ngọc Châu."

-"Ewwww, cái mặt mày kinh quá Vy ơi!"

Châu đẩy mặt Triệu Vy ra, cái bản mặt cười của nó lúc vừa rồi trông y chang lúc thầy toán phát đề kiểm tra 15 phút cho các bạn thuộc diện hoà nhập.

Lớp 10A10 có tới 4 bạn như vậy cơ, hiện đã có một bạn nghỉ học rồi, là lớp có nhiều học sinh hoà nhập nhất. Lắm khi Châu cứ nghĩ mãi, lớp mình phải chăng là cái lớp dở nhất khối 10 rồi cũng nên.

Lớp 10 năm nay học chương trình mới và cách học mới, khác với các năm cũ, chuyện học hành với đám chúng nó cũng gọi là khá khó khăn.

Bởi thế lâu lâu bọn chúng vẫn thường đùa, chắc phải vào viện xin giấy làm hoà nhập thôi, chứ đề kiểm tra cho học sinh bình thường làm không nổi, coi như mình là hoà nhập, cuộc sống học đường của bọn nó coi như dễ chịu hơn.

Cái lúc thầy Bình dạy toán phát bài kiểm tra cho các bạn diện đặc biệt ấy, mặt của Triệu Vy nở nụ cười cực biến thái, y như cái cách Vy nhìn Châu bây giờ luôn.

-"Mày đọc ba mấy cái vụ án giết người vừa thôi, cái mặt mày trông giống sát nhân lắm rồi đấy."

..........

..........

-"Dạo này lớp có chuyện gì không lớp trưởng?"

-"Dạ lớp ổn lắm thầy."

-"Thế tuần này có bạn nào kiểm tra dưới điểm trung bình không lớp phó?"

-"Có bạn Phúc Đức bị 4 điểm kiểm tra miệng môn Sử ạ."

-"Ờ." Thầy Chiến gật gà gật gù một hồi, đoạn thầy lại ngẩng mặt lên, đanh giọng nói một tràng dài với hai đứa nhỏ:

-"Thầy bảo các em cái này. Hai đứa là ban cán sự của lớp, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng là thầy giao trọng trách cho các em xử lí, bởi vậy các em phải hoàn thành trách nhiệm của mình cho tốt. Thầy đặt mình ở vị trí của các em thì thầy cũng thấy rất áp lực vì các em vừa phải lo chuyện học vừa vừa phải lo chuyện lớp. Các em thấy đó, mấy năm dạo gần đây nổi lên rất nhiều vụ việc trẻ vị thành niên hút thuốc lá, uống rượu hút chích ma tuý, nguyên nhân phần lớn là vì muốn thử những cái mới lạ hay là tò mò, còn có vài trường hợp do áp lực học tập nữa. Lại còn thêm ba bốn cái vụ bọn trẻ bây giờ yêu đương hôn hít nhắng nhít, mới mười ba mười bốn tuổi mà đã chữa ễnh bụng ra rồi, như thế là không tốt. Với những học sinh chăm ngoan như các em, thầy hy vọng các em vẫn sẽ giữ nguyên phong độ như vầy và không sa đoạ vào tệ nạn xã hội cũng như yêu đương nam nữ ở tuổi này vì một tương lai tươi sáng nhé."

-"???"

-"Thầy nói vậy thôi, các em chú ý chuyện này. Hai đứa về lớp đi, nhớ quản lớp cẩn thận, đừng để thầy cô bộ môn mắng vốn nhé."

-"D-dạ."

Bước ra khỏi phòng giáo viên, Ngọc Châu vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao thầy Chiến lại lôi chuyện này ra nói với nó. Đầu nó ong ong, xỉu lên xỉu xuống vì một tràng giáo huấn của thầy.

Kế bên Hoàng Minh hơi cau mày, cậu thở dài một hơi rồi liếc Châu, nói:

-"Thế thôi tao đi có việc nhá."

-"Mày đi đâu vậy? Chưa ra về mà?"

-"Thì tao có bảo tao về đâu? Tao bảo tao đi trước có việc mà?"

-"..."

-"???"

Mặt con Châu ngu cực độ, nó đứng im một chỗ tới tận 5 giây sau mới hiểu Hoàng Minh nói gì, 'À' lên một tiếng rồi cũng đáp lại:

-"Thế mày đi đi."

-"Ờ."

Châu nhìn theo bóng lưng của cậu, ngắm cho đã xong chạy sang nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, lại ghé căn tin để mua một hộp sữa milo về lớp uống thì bên dưới phát loa, hình như là giọng của thầy Nam:

-"Thầy xin thông báo, mời tất cả các bạn lớp trưởng khối 10 xuống phòng giám thị có việc cần."

-"... Nữa rồi đó."

Gọi lớp trưởng như thế này thì chỉ có duy nhất một lí do thôi.

Chính là gọi xuống để phê bình về cách quản lí lớp của các lớp trưởng, thường khi điểm xếp hạng tuần thấp quá mới bị gọi thôi. Châu nhớ tuần này khối nó điểm khá cao đấy chứ, đâu lớp nào dưới 70 điểm nhỉ?

'À, có lẽ là vụ lớp 10A1 hút pod.'

'Chán thật đấy.'

Châu tiu nghỉu đi vào phòng giám thị, nghe thầy nói một tràng giáo huấn dài ơi là dài, tới nỗi mà hộp sữa Milo của nó hết cả lạnh, chỉ còn đọng lại trên tay nó một mớ nước từ những hơi lạnh sót lại của hộp sữa, ướt đẫm tay.

May mà phòng giám thị có khăn giấy, nó lấy hai tờ rồi lau đi đống nước ở tay và hộp sữa của nó.

 Tới khi lên được phòng học thì cũng đã hết giờ ra chơi, nó chạy vội về chỗ ngồi của mình, đi ngang qua chỗ Hoàng Minh đang đứng nói to nói nhỏ với Mẫn Nghi.

Nó ngồi xuống ghế len lén quan sát, để ý thấy Mẫn Nghi và Hoàng Minh đứng trên đó nói chuyện rất vui vẻ.

Vừa vặn tầm nhìn của Châu, nó nhìn sâu vào ánh mắt của Hoàng Minh đang nhìn Mẫn Nghi. Cái ánh mắt đó, sao mà lại ấm áp lạ thường...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net