Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-"Xuống căn tin khum các cậu?"

-"Ô sờ kê."

Triệu Vy luôn là con đầu tiên rủ cả đám đi ăn, và đàn con của Vy thì luôn luôn đồng tình với quan điểm của của mẹ Vy, chẳng tội tình gì ngồi lì trong lớp trong khi bạn có thể xuống sân trường tán gẫu và ăn ngon cả.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Ngọc Châu xác định được tình cảm thật sự của nó dành cho Hoàng Minh. Sáng chào cờ hôm đó, nó ra khỏi nhà vệ sinh với cặp mắt đỏ hoe. Châu giấu nhẹm gương mặt không cho ai nhìn thấy, cố hết sức để bình ổn lại tâm trạng của mình.

Thân là lớp trưởng mà lại khóc lóc sướt mướt thế này thì xấu hổ lắm.

-"Châu! Duyên! Nhanh cái chân lên!"

Trâm Anh hối chúng nó, Mỹ Duyên đi trước, Châu luống cuống đi sau. Nó quay lại để cất điện thoại vào hộc bàn, mấy đứa bạn cứ ríu rít ở bên ngoài mãi nên nó có chút rối, xoay người lại định chạy ra thì...

-"Á!"

-"!!!"

Châu đâm sầm vào người của thằng Minh, đầu nó rúc vào lòng cậu, cậu loạng choạng, một tay ôm bả vai của nó, một tay dựa vào thành bàn, cố hết sức đứng vững hai chân để hai đứa không ai phải té.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Châu hít thật dài cái mùi hương thoang thoảng của Minh. Là mùi nước xả vải, không rõ của hãng nào và lẫn đâu một chút hương xà bông Lifeboi.

Rất nhanh sau khi đâm, nó lùi ra khỏi người thằng Minh, cố gắng nhe răng cười tươi nhất có thể:

-"Haha, xin lỗi Minh nhá. Tao cuống quá nên không để ý, lại tông thẳng vào người của mày. Sori sori."

Minh im lặng nhìn nó, cậu lạnh tanh, không có tí gì ý cười trên khuôn mặt rồi mở miệng nói:

-"Ừm, không sao, lần sau đi đứng cho cẩn thận." Lúc này Minh cũng chịu cười nhẹ, cậu đi ngang qua Châu để đến bàn cuối cùng với đám bạn cậu.

Châu không để tâm tới biểu cảm của cậu lắm, nhanh chóng chạy ra ngoài với hội chị em của nó.

 Trên mũi nó vẫn còn thoang thoảng đâu đó hương thơm từ người của Minh, nó thích lắm, khoái ơi là khoái, cứ cười tủm tỉm từ đầu giờ ra chơi tới khi ăn xong ổ bánh mì.

-"E hèm!"

-"???"

Trâm Anh hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người, con bé cười tủm tỉm e thẹn, hỏi cả đám:

-"Các tỷ muội, đối với tình yêu đã thu hoạch được gì chưa?"

À. Tới giờ của chúng nó rồi.

-"Tỷ tỷ tới bản thân còn chưa đủ yêu. Chưa dám nghĩ đến chuyện trăm năm phu thê, một đời một kiếp với nam nhân." Vy Phi ngọt nhạt trả lời, tay cầm tách trà C2 hớp một hơi nhẹ, liếc mắt nhìn Duyên Tần.

Duyên Tần nhận được ánh mắt, cũng vui miệng chen lời:

-"Kì thực, trước đó muội cũng suýt nữa đính hôn với một nam nhân."

-"Suýt thôi sao?"

Vy Phi tủm tỉm nhìn Duyên Tần. Nàng e thẹn nói thêm:

-"Chỉ là suýt thôi. Vị nam nhân ước hẹn với muội ngày trước, lai lịch không rõ ràng, đời tư không trong sạch, không xứng đáng để làm phu quân của muội."

Duyên Tần lấy một miếng bánh "nạch sí" thưởng thức, không quên khích đểu người tỷ muội lâu năm của nàng:

-"Muội kì thực không may mắn, không có phúc phần lớn như Ngọc Châu tỷ tỷ, vừa mới gặp một nam nhân điển trai, đã lập tức có người trong mộng. Trong tương lai, sớm sẽ cùng nhau ước hẹn trăm năm."

-"Ây da! Duyên Tần muội muội đừng nói vậy." Châu Quý Phi bật cười.

-"Tỷ tỷ đây, so với Anh Quý Phi, vẫn không sánh bằng đâu." Nàng cùng với ánh mắt tinh tường, nhìn sơ một lượt vị Quý Phi trước mắt mình, nhẹ nhàng hỏi cô ta:

-"Có vẻ Trâm Anh muội muội đang giấu chúng ta cái gì đó. Tỷ mạn phép hỏi, liệu thứ muội giấu, có phải là, một vị phu quân chăng?"

-"..."

-"Ớ hớ hớ hớ! Châu Quý Phi đúng là thông minh hơn người, tính tình của tỷ đây, quả thực là kiểu muội thích."

-"Quả nhiên là vậy. Muội nói ta nghe xem, vị phu quân của muội, rốt cuộc gia thế hiển hách ra sao mà lại có được trái tim của Anh Quý Phi?"

-"Á đù. Mày có bạn trai rồi hả Trâm Anh."

Lúc này Triệu Vy vừa thoát vai, phải tới khi con Châu nó nói ''có được trái tim'' thì con nhỏ mới hiểu bọn này nói cái gì. Vy đến chịu hai con Trâm Anh với Ngọc Châu, chúng nó xem phim cung đấu Trung Quốc nhiều quá, lâu lâu nói chuyện với hai đứa này thì coi như não Vy dừng hoạt động luôn.

-"Chuẩn luôn, tao đang hẹn hò với Thiên Thuận học 10A5 ó."

-"Má nó! Hôm bữa con Trâm Anh còn bảo tao mấy thằng bên 10A7 ngon trai lắm, nó tính sang đó thả thính vài bạn cute để nhanh có bồ, thế mà hai hôm sau mày có bạn trai bên A5, thế là thế nào?"

Con Duyên cũng sốc không kém, nhìn Trâm Anh như thể con nhỏ là người ngoài hành tinh vậy.

-"Kiki. Các tỷ muội quá khen." Trâm Anh lém lỉnh cười, con bé nói tiếp:

-"Thật ra thằng Thuận nó để ý em trước, mò được in-tư của em là nó bổ dô tán em liền."

-"Rồi nó tán mày bao lâu thì mày đồng ý hẹn hò?" Châu hỏi.

-"Đúng hai hôm từ ngày tao rủ con Duyên sang A7 tán trai."

-"..."

Tất cả im lặng không nói một lời, thể hiện rõ sự bất lực của chúng nó đối với người phát ngôn. Thật ra Trâm Anh nó tính bồi thêm mấy câu để biện minh cho cái sự mê trai đào hoa của con bé, nhưng tạm thời con nhỏ phải nốc C2 cái đã.

Đóng nắp C2 lại thì Trâm Anh đột ngột nhìn thẳng. Từ góc nhìn của con nhỏ,  có một cậu trai cao cao tiến về phía chúng nó, trông rất quen mắt.

-"Sao mày xuống đây một mình thế? Đám thằng Quân đâu?"

Từ ánh mắt của Trâm Anh, cả đám theo góc đó quay đầu nhìn thì thấy Hoàng Minh đang ung dung tiến về chỗ chúng nó, nhẹ giọng nói:

-"Tao tìm lớp trưởng, cô Văn kêu ban cán sự xuống phòng giáo viên có việc cần." Minh nói xong thì cúi đầu, hướng mắt nhìn về chỗ Ngọc Châu, con bé lúc này đang ngồi ngay kế bên cậu, mắt nó mở to ngước lên nhìn.

-"Châu theo tao ra phòng giáo viên nha?"

-"Ừm." 

Châu đứng dậy, vẫy tay với lũ bạn rồi quay đầu đi theo Hoàng Minh. Cả nhóm im lặng tuyệt đối nhìn hai đứa bọn nó rời đi, chỉ đợi bọn nó bỏ đi xa, con Duyên mới mở mồm đầu têu:

-"Hú hú hú hú. Ô tê pê có dấu hiệu hơi ''riu riu'' rồi nha."

-"Ê mấy má, có khi sau con Trâm Anh là tới con Ngọc Châu có gấu á nha."

-"Nhắc mới nhớ, tao chưa biết mặt thằng bồ của con Trâm Anh đâu, dẫn bố mẹ đi gặp con rể đi con."

-"OK mẹ."

.

.

.

-"Cô Văn gọi xuống có nói lí do không?"

-"Cô kêu xuống để lấy bài tập Văn cho lớp ấy."

-"Vậy một mình mày xuống lấy là được rồi, gọi thêm tao chi?" Ngọc Châu hỏi Minh, hai đứa đi được nửa đường tới phòng giáo viên rồi nó mới mở mồm ra nói chuyện với cậu.

-"Tao nghi quyển bài tập văn khá dày đó, sợ một mình bưng không xuể nên gọi mày đi cùng."

-"À."

Ngọc Châu ngập ngừng nhìn Minh, nó lúc đó đang rất bận bịu với việc ngắm cậu. Hôm trước khi lấy bài tập toán và lí thì nó nhìn được góc mặt bên trái của cậu. Hôm nay đi lấy bài tập văn thì được chiêm ngưỡng góc mặt phía bên phải của cậu.

Sướng ơi là sướng! Có mấy khi nó được nhìn cận mặt của cậu đâu, chỉ khi xuống phòng giáo viên là mới có thời cơ thôi.

-"Vậy đáng nhẽ mày nên gọi Minh Quân mới đúng." Châu cố gắng vịn vào cái cuộc trò chuyện vừa nãy để tiếp tục nói chuyện với Minh, đồng thời để che dấu việc nó ngắm cậu bằng cách quay sang nói chuyện với cậu.

Đương nhiên, mặt Châu vẫn rất bình thản.

-"Hôm nay Quân nó trực nhật, vừa nãy không chịu nghiêm túc quét lớp mà cứ cầm cây chổi đánh đấm với bọn kia, bị thầy Chiến bắt gặp nên lôi cả lũ xuống phòng giám thị rồi." Cậu cúi đầu nhìn nói với nó, xong lại liếc mắt lên trên.

-"Á, mày nhìn kìa, tụi thằng Quân đó."

Hoàng Minh bật cười, cậu huých nhẹ tay nó, ý muốn nó nhìn theo phía cậu nhìn. Châu thấy rõ đằng xa ở phòng giám thị, có thằng Quân, thằng Đức, thằng Khánh và thằng Quang đang đứng thành một hàng, khoanh tay cúi đầu nghe thầy Chiến và thầy Nam giám thị mắng.

-"..."

Cả hai im lặng không nói gì nữa. Chúng nó tới phòng giáo viên thì chẳng thấy cô đâu, hỏi ra thì biết cô đi một lúc rồi chưa thấy về.

-"Mà thôi các em đợi một tí đi, cô Mai đi một hồi rồi về ngay, thầy nghe là cô ra tiệm photo lấy bài tập đó."

-"Dạ."

Thầy Bình, thầy dạy toán lớp chúng nó nói thế rồi thôi, thầy cười bí hiểm một lúc rồi hỏi tụi nó:

-"Mà dạo này thầy thấy hai đứa tụi bây hay xuống đây cùng nhau lắm đấy."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net