Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






-“…”

Hoàng Minh im bặt, cậu ta dường như không muốn đáp lại câu thầy vừa nói, mà hình như cậu ta còn chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa cơ.

3 giây hơn, Ngọc Châu tỏ vẻ như bản thân nó có chung suy nghĩ với thầy, nó cười xởi lởi vui vẻ nói:

-“Công nhận thầy nói đúng thật. Từ khi thầy Chiến bầu bạn Minh làm lớp phó học tập là cứ cách dăm ba ngày em lại phải xuống đây với bạn ấy í.”

-“Đúng nhỉ, Hoàng Minh lên làm lớp phó chưa bao lâu mà hại lớp trưởng quá. Con gái con đứa cứ phải lên lên xuống xuống phòng học thế này thì cực lắm.”

Thầy Bình chẹp miệng đưa ra nhận xét, trông có vẻ như chê trách Hoàng Minh, mà thằng Minh nãy giờ chỉ cười cười không nói gì. Cậu ta cứ đứng im như tượng, để mặc Châu với thầy buôn dưa lê.

-“Lớp trưởng học kì 2 này học Toán tiến bộ hẳn, gọi lên bảng bài nào cũng làm được.”

-“Em cảm ơn thầy, mà bài trên bảng có là gì đâu, bài kiểm tra giấy được bao nhiêu mới quan trọng kìaaaaaa."

Con Châu kéo dài chữ cuối của câu ra, ý nó là muốn thầy cho nó xem cái bài kiểm tra tuần trước thầy cho lớp chúng nó kiểm, xem nó được bao nhiêu điểm ấy mà. Con này ấy à, khôn lắm.

Thầy Bình cười khà khà. Thầy và lớp trưởng tám nhảm vài ba chuyện trên lớp mấy hồi, cuối cùng thầy cũng lững thững đi lại tủ đựng tài liệu, lôi ra sấp bài kiểm tra toán tuần trước đưa cho Châu, nhìn nó rồi cười đểu một phát:

-“May cho lớp là chị Châu khéo ăn khéo nói nên tui đưa bài kiểm tra sớm á, chứ không là tui để chừng nào ăn Tết Âm Lịch xong tui mới phát đó.”

-“Hehe, em cảm ơn thầy, thầy cứ khen thế là mốt hai cái lỗ mũi em nó còn bự hơn hai cái nồi bánh chưng lun á.”

-“Phụt!”

-“???”

Từ nãy tới giờ im im chẳng nói gì, tới khi con Châu nói ra câu đấy thì thằng Minh mới bật cười, tay nắm lại thành nắm đấm, che miệng cúi đầu khúc khích cười miết.

Nội tâm Châu kiểu: ‘Có biết làm dị người ta ngại hông má?’

Châu ngượng muốn độn thổ, thầy Bình đứng đó không nói thằng Minh thì thôi, còn quay sang cười, quở con Châu:

-“Khẹc há há! Con gái con đứa, thấy trai đẹp kế bên mà ăn nói dị hả?”

Châu quay qua nhìn Đặng Hoàng Minh, cậu ta vẫn cười, đôi mắt phượng híp lại kèm theo cái bọng mắt nhỏ thương hiệu. Nó thẹn, nhăn mặt muốn cãi lại thầy thì một giọng lạ cất lên:

-“Thầy cứ trêu chúng nó. Hai đứa lại đây lấy bài tập Văn rồi về lớp này.”


Cô Văn cuối cùng cũng xuất hiện, cô như vị thánh nữ tới giải vây cho Châu ấy. Cô bảo chúng nó mang bài tập xong về lớp nhanh nhanh lên, sắp hết giờ ra chơi rồi. Châu nghe lời cô, kêu Minh sang đấy với nó. Con bé toan chạm tay vô sấp bài tập ấy, tính chia mỗi đứa một nửa thì Minh cầm tay nó kéo xuống...

Mà cậu cầm tay nó cũng khéo quá cơ.

Bàn tay cậu đưa đến gần nó, từng ngón tay cậu khẽ chạm lên ngón tay Châu, rồi cậu cong những khớp tay đẹp đẽ đấy nắm gọn lấy bàn tay của nó, nhẹ nhàng đặt xuống khỏi sấp bài tập Văn.



Hức hức. Minh ơi là Minh, hôm nay Minh hại Châu ngượng chín mặt tận 2 lần rồi đấy.

-“Mày để tao bưng cho, khỏi phiền mày.” Minh mở mồm nói, sau khi bụm miệng cười câu bông đùa của Ngọc Châu thì nó lại nói năng lãnh đạm thế đấy.

-“Ơ? Sấp này nhiều lắm, Minh để tao cầm một nửa đi cho bớt mệt.”

-“Thôi khỏi." Cậu liếc nó.

-"Từ khi tao lên làm lớp phó học tập, lúc nào cũng hại mày đi đi xuống xuống dưới phòng giáo viên, giờ lại bắt mày bê sấp bài tập này thì tội con gái nhà người ta quá.”

-“…”

'Đm, sao Minh thù vặt thế? Tớ với thầy trêu có tí mà đã dỗi thế này rồi.'

Con Châu im luôn, không nói gì với cậu nữa, nó chào thầy cô xong lon ton chạy ra cùng cậu.

Nó biết Minh giận, từ lúc cô Văn xuất hiện là cậu ta từ nãy tới giờ bĩu môi lồ lộ ra luôn, Châu ngu thì cũng ngu có mức độ thôi. Nó vừa đi vừa làm ra dáng cún con nhìn Minh, cái mắt trợn lên to như hai hòn lựu đạn, hỏi cậu:

-“Minh giận à?”

-“Giờ mới biết tao giận hả?” Thằng Minh liếc nó một cái, ánh mắt cậu ta chứa sự thù địch rõ ràng luôn.

-“Tao với Thầy Bình nói trêu tí thui, Mày dỗi dỗi hờn hờn chi cho mệt?” Châu nhẹ giọng, nỉ non nói với Minh.

Cậu vẫn liếc nó, không có thái độ hoà hoãn.

-“Tao lại cứ tưởng mày đi xuống đây cùng tao mệt thật nên nãy giờ than vãn với thầy Bình rõ khổ luôn cơ.”

-“Đâu có đâu có.” Con Châu chối đây đẩy, nó vẫn cố nói thêm, như thể đây là trách nhiệm nên nó rất can tâm tình nguyện đi cùng thằng Minh vậy.

-“Tao thân là lớp trưởng, việc lớn việc nhỏ gì cũng phải quán xuyến cho lớp, kể cả lớp phó học tập yêu cầu xuống phòng giáo viên cùng lớp phó cũng phải xuống.”

-“Vậy hả?”

Thằng Minh cuối cùng cũng giãn cơ mặt, mắt cậu hơi cong, bọng mắt cũng lộ ra chút ít, nó đi kế bên thấy vậy rồi cũng thôi không dỗ ngọt nữa, hai đứa cứ im lặng mà đi. Ai đời đâu mà lớp phó lại đành hanh, bày đặt giận dỗi lớp trưởng. Cũng đời nào có con lớp trưởng vì mê lớp phó học tập mà hạ mình dỗ ngọt một thằng nam nhi thế hả?

Châu ngu vẫn muôn đời ngu, nó tự chửi mình ngu thì đúng là nó ngu thật rồi.

Quả nhiên, quân tử không qua được ải mỹ nam!

Châu cũng chẳng thèm kiểm điểm bản thân nữa, cũng chẳng hơi đâu nói chuyện với thằng kế bên. Nó lật sấp bài kiểm tra Toán trên tay để xem điểm, bất chợt thằng Hoàng Minh hỏi nó:

-“Châu được bao nhiêu điểm?”

-“Hết dỗi rồi à?” Nó lừ mắt liếc thằng Minh, cậu vừa nãy còn thể hiện ra cái tính trẻ trâu, mới trêu tí đã giận. Thế mà bây giờ mặt tỉnh bơ như không có gì, còn nhe răng ra cười, hại nó đi hụt một bước chân vì cái sự đẹp trai của cậu.

Mà cũng chẳng ai hại Châu, tại nó mê trai nên thế. Đáng đời!

-“Lớp trưởng thành tâm quá, mình không dám dỗi.”

-“Tao được tám rưỡi.”

-“Thế mày xem tao được bao nhiêu?”

-"..."

Châu im lặng, chăm chú tìm bài cho Minh. Rút nhẹ một tờ rồi nhìn, điểm của cậu nó cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

-“Chín rưỡi.”

-"Ồ!" Minh trầm trồ ồ lên, mặt cậu ta thì lạnh tanh, mà miệng lại nói cái giọng điệu tự hào ghê gớm.

-“Lớp trưởng thấy lớp phó học tập giỏi không?”

-"???"

Châu quay sang nhìn Minh, tự hỏi liệu thằng này có phải là thằng Minh không đấy?

Từ đầu năm tới giờ Hoàng Minh đối xử với nó như thể nó là người lạ dụ cậu ta ăn kẹo tẩm thuốc ngủ ấy, tới bắt chuyện cũng là Châu bắt chuyện trước, thế mà hôm nay Minh lại thoải mái nói chuyện với Châu như thế.

Hay Minh cũng bắt đầu khoái Châu rồi?

Con Châu cười hí lên như ngựa trong lòng, nhưng mặt ngoài thì vẫn tỏ ra hết sức bình thường, thản nhiên đáp:

-“Cũng thường thoai, sao mà bằng hạng nhất khối được.”

-“Mày biết đứa hạng nhất à?”

-“Biết chứ! Bạn Việt Bách bên 10A6 lớp tự nhiên, thi cuối kì môn Toán được 10 điểm tròn, giỏi ơi là giỏi.”

-“…”

Thằng Minh lại im tiếp rồi, lần này Châu bắt sóng nhanh hơn nên cậu mới im tí là nó quay sang nhìn ngay.

-“Gì đây? Lại tự ái, dỗi nữa rồi hả?”

-“Ừ. Dỗi tiếp rồi.”

Hoàng Minh và Ngọc Châu vừa hay đi ngang qua lớp 10A6.

...

Là Châu ngu đi chọc Minh lên cơn nóng, thằng này vừa mới hết cơn trẩu, còn chưa nguôi ngoai thì Châu ngu lại tỏ thái độ trêu trêu chọc chọc.

Minh lúc đấy là hơi bị nóng, sẵn cái lớp 10A6 ngay trước mắt, được đà hét lớn:

-“BẠN VIỆT BÁCH LỚP 10A6 ƠI, BẠN NGỌC CHÂU, LỚP TRƯỞNG LỚP 10A10 THÍCH BẠN LẮM, CON NHỎ KHOÁI BẠN TỚI NỖI NÓ ĐẶT XONG TÊN CON LUÔN RỒI!!!”

!

Nguyên cả cái lớp 10A6 quay ra cửa nhìn hai đứa bọn nó.

Thằng Minh cực kì đắc chí, cười đểu nhìn Ngọc Châu.

Còn con Châu bây giờ, nó cười không nổi nữa rồi...




























*Đôi lời từ tác giả:
Đây là mối quan hệ mèo đen và chó vàng, một đứa thích chọc và một đứa hay dỗi 😌😌😌

Hoàng Minh dỗi rất nhiều, tần suất rất đều đặn, còn dỗi vì cái gì thì chưa biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net