Chương 15: Kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Thanh Linh nghe thấy tiếng động từ phòng ở phía sau truyền đến, nhìn lại bóng lưng Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng đổ mồ hôi.

Mà ở trong phòng Lãnh Ngự Phong càng kêu than không ngớt, sớm biết Đông Phương Thiểu Tư coi trọng cô gái bảo bối kia, cho dù bị đánh chết mình cũng sẽ không nói nhiều với nàng ta. Tên keo kiệt, bá đạo, tàn ác! Lãnh Ngự Phong vẫn khóc thét ở trong lòng. Nhưng mà ở sâu trong lòng lại dâng lên nỗi bất an. Bởi vì hắn biết rõ, cô gái kia sẽ là tử huyệt duy nhất của Đông Phương Thiểu Tư! ! !

Lên xe ngựa, Đông Phương Thiểu Tư liền ôm Sở Thanh Linh ngồi ở trên đùi mình, cắn lấy vành tai của nàng, cúi đầu nói: "Sau này, không có sự cho phép của ta, nàng không được nói chuyện với nam nhân khác."

Sở Thanh Linh nghe nói như thế, trong lòng tức giận, tránh môi của hắn ra: "Sao ngươi lại như vậy, chẳng lẽ sau này không có sự đồng ý của ngươi thì ta không thể nói chuyện với cha và đệ đệ của ta sao sao?"

"Đó là ngoại lệ. Ta nói là nam nhân khác." Đông Phương Thiểu Tư chăm chú ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực.

"Bằng hữu của ngươi cũng không thể sao?" Đương nhiên ý của Sở Thanh Linh là chỉ Lãnh Ngự Phong.

"Không có sự cho phép của ta nàng cũng không được nói chuyện với Ngự Phong!" Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, e rằng xưng bằng hữu của hắn cũng chỉ có Lãnh Ngự Phong. Nhưng cho dù như thế cũng không thể lôi kéo làm quen với bảo bối của hắn.

Sở Thanh Linh cũng hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng nói thầm, cái đồ nam nhân bá đạo mà biến thái!

"Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị à?" Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu hỏi Sở Thanh Linh.

"Ta muốn ăn thịt kho tàu do mẹ ta làm." Sở Thanh Linh trả lời

.

Đông Phương Thiểu Tư trầm mặc, không nói gì. Trong lòng Sở Thanh Linh thở dài, quả nhiên, mỗi lần nói tới mấy vấn đề này thì Đông Phương Thiểu Tư lại lảng tránh. Nếu cứ như vậy thì biết làm sao đây? Vì sao không cho nàng trở về nhà? Không để cho nàng gặp lại người nhà. Rốt cuộc lúc nào mới chịu thả nàng?

Đông Phương Thiểu Tư xốc rèm cửa sổ lên nhìn bên đường yên tĩnh, bỗng nhiên nói một câu: "Dời lại mấy ngày thành thân, ta đang chuẩn bị giá y đệ nhất thiên hạ cho nàng."

Sở Thanh Linh ngạc nhiên, giá y đệ nhất thiên hạ, nghe đồn chính là Vô Song giá y? Không có mấy người từng thấy qua, nhưng mà người đã thấy qua đều chìm đắm trong sự mỹ lệ của nó, không có ngôn ngữ nào có thể hình dung. Nghe nói giá y đó là do một thế gia dệt thành, mất ba năm mới làm xong. Sau khi làm xong thì được một quyền quý mua đi, mà sau đó không lâu thì nhà quyền quý kia bị diệt môn, giá y cũng biến mất theo đó. Hiện tại Đông Phương Thiểu Tư lại nói muốn chuẩn bị bộ giá y đó cho mình, nàng có thể không kinh ngạc hay sao?

"Vô Song giá y?" Sở Thanh Linh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

"Không sai, đang được vận chuyển ở trên đường, mấy ngày nữa sẽ tới. Đương nhiên tân nương của ta phải được ăn mặc xinh đẹp nhất." Đông Phương Thiểu Tư gật đầu rồi cười rộ lên.

Trong lòng Sở Thanh Linh gợn sóng, Đông Phương Thiểu Tư, rốt cuộc ngươi là người như thế nào? Không thấy, thực sự nhìn không thấu.

Trở về vườn trúc trong Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư dẫn theo Sở Thanh Linh trở về phòng. Cái gì cũng không nói, rửa mặt xong lại đẩy Sở Thanh Linh lên giường ôm nàng ngủ thật say. Sở Thanh Linh nghe tiếng hít thở đều đặn ở sau lưng, thế nào cũng không ngủ được. Trở thành phi tử của nam nhân này, kết cục đã định sao? Hắn hoàn toàn không suy nghĩ cảm giác của nàng, cứ quyết định theo ý mình.

Sáng sớm, Sở Thanh Linh mơ hồ cảm giác được có cái gì đó ẩm ướt mềm mại ở trên trán của nàng, bên tai tựa hồ vang lên giọng nói dịu dàng của Đông Phương Thiểu Tư, ngủ tiếp sẽ gì gì đó. Sở Thanh Linh xoay người lại ngủ tiếp.

Cũng không biết qua bao lâu, bên tai Sở Thanh Linh vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Linh nhi, rời giường, Linh nhi ~~~ "

Khóe miệng Sở Thanh Linh hiện lên ý cười, giọng nói của nương, là giọng nói của nương. Giấc mơ này thật đẹp.

"Linh nhi, mau đứng lên." Chợt mặt nàng ngứa ngứa, Sở Thanh Linh tỉnh lại. Không phải là mơ! Đây là phương pháp mà nương thường xuyên dùng để gọi nàng thức dậy!

"Nương! Nương! ! !" Sở Thanh Linh mở mắt ra ngồi bật dậy, mừng rỡ khi thấy Đoan Ngọc ngồi ở bên giường! Đoan Ngọc mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Sở Thanh Linh hung hăng ôm Đoan Ngọc, nước mắt không nhịn được trượt ra khỏi viền mắt.

"Linh nhi, ngoan, đừng khóc." Đoan Ngọc nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của Sở Thanh Linh, nhỏ giọng an ủi.

"Nương, con nhớ nương, cũng nhớ cha và đệ đệ." Sở Thanh Linh có chút ủy khuất, bỗng nhiên lại nhớ tới một vấn đề, sao nương xuất hiện ở đây?

"Chúng ta cũng nhớ con, rất lo lắng cho con. May mắn con không có việc gì." Đoan Ngọc ôn nhu lau nước mắt cho Sở Thanh Linh.

"Nương, sao nương lại tới đây?" Sở Thanh Linh vừa khóc vừa cười .

"Là Nhiếp Chính vương phái người tới đón ta, nói con muốn ăn thịt kho tàu do ta làm". Đoan Ngọc cũng không hiểu, "Vì sao Nhiếp Chính vương mang con đến Vương phủ, chỉ phái người đến nói cho chúng ta biết con ở trong Vương phủ tốt lắm, nói chúng ta không nên lo lắng. Ngoài ra không nói gì nhiều. Làm Hiên nhi sốt ruột muốn chết."

Sắc mặt Sở Thanh Linh ảm đạm xuống, phải nói với nương sao đây. Nếu như nói cho nương biết mọi chuyện, không biết nương sẽ lo lắng thành bộ dáng gì nữa.

"Hắn, hắn muốn con làm phi tử của hắn." Sở Thanh Linh hiểu rõ không thể gạt được chuyện này, đến lúc đó cả thiên hạ đều sẽ biết.

"Cái gì? !" Đoan Ngọc kinh hãi, trong mắt càng không hiểu. Hoàn toàn không biết lúc nào thì nữ nhi quen biết Nhiếp Chính vương, sao Nhiếp Chính vương lại coi trọng con gái của mình .

"Ở bên ngoài con đã gặp qua hắn một lần, lúc ấy không biết hắn chính là Nhiếp Chính vương, nên con nói chuyện với hắn." Sở Thanh Linh hời hợt nói, "Hắn sẽ thú con."

"Chỉ vừa nói chuyện thì đã thú ngươi? !" Đoan Ngọc nghi ngờ nhìn Sở Thanh Linh, tuy rằng bà hiểu rõ con gái của bà sẽ không nói dối lừa gạt bà, nhưng chuyện chung thân đại sự của Nhiếp Chính Vương cũng quá kỳ quái!

"Vâng. Con rất khỏe , nương đừng lo lắng . Cha và đệ đệ có khoẻ không? Nương cũng không nên lo lắng, nương xem không phải là con rất tốt sao?" Sở Thanh Linh khoái trá xuống giường, đứng lên xoay một vòng.

"Vậy con thích hắn sao? Nguyện ý gả cho hắn sao? Hắn có thể sẽ lấy trắc phi và rất nhiều tiểu thiếp?" Chợt mặt Đoan Ngọc trầm xuống, đương nhiên đây chính điều mà nữ nhân quan tâm nhất.

Sở Thanh Linh ngẩng đầu lên cười: "Nương yên tâm. Hắn nói qua chỉ thú một mình con."

Đoan Ngọc hơi yên tâm, thế nhưng vẫn không bỏ qua vấn đề này: "Vậy Linh nhi, con thích hắn sao? Nguyện ý gả cho hắn sao?"

"Thích, nguyện ý." Ngoài miệng Sở Thanh Linh đáp ứng rất nhanh, chỉ có chính nàng mới hiểu được trong lòng của mình phức tạp như thế nào.

Lúc này Đoan Ngọc mới hoàn toàn yên lòng, cười vươn tay sờ sờ đầu của Sở Thanh Linh: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Linh nhi hạnh phúc là tốt rồi. Bất quá sao bỗng nhiên con lại muốn ăn thịt kho tàu nương làm? Muốn ăn thì trở về không được sao?" Ở trong lòng Đoan Ngọc, nữ nhi bảo bối của mình gả cho ai đều không thành vấn đề, vấn đề duy nhất chính là hai người yêu nhau là được.

Sở Thanh Linh cười cười không dám nói thật, chỉ là thản nhiên nói: "Gần đây Vương gia không có thời gian, hắn muốn đợi đến khi có thời gian sẽ cùng trở về với con."

"Cũng đúng, Nhiếp Chính vương rất bận rộn. Nha đầu ngốc, mau dậy đi, nhìn con kìa, còn chưa rửa mặt nữa." Đoan Ngọc yêu thương nhéo mũi của Sở Thanh Linh.

"Dạ, lập tức rửa mặt đây." Sở Thanh Linh gật gật đầu, đã cầm lấy y phục ở bên cạnh mặc vào lung tung. Đoan Ngọc lắc đầu trách móc, giúp nàng mặc y phục tỉ mỉ rồi mới thở dài: "Đã lớn mà còn như vậy."

Sở Thanh Linh cười rộ lên, cũng không phản bác.

Tới trưa, mẹ và con gái giống như nói không hết chuyện. Sở Thanh Linh lôi kéo Đoan Ngọc hỏi lung tung này kia, hỏi hết tình huống trong nhà.

"Hôm nay Hiên nhi cũng muốn theo tới đây, thế nhưng người tới đón nói chỉ mời ta, lúc này Hiên nhi mới thôi, lúc này đoán chừng còn ở nhà giận dỗi đây." Đoan Ngọc ôn nhu cười nhìn Sở Thanh Linh trước mắt.

Trên mặt Sở Thanh Linh toàn là ý cười. Dù sao cũng không nghĩ tới Đông Phương Thiểu Tư sẽ phái người đón mẫu thân của nàng qua đây. Tuy rằng nha hoàn vừa nói, chỉ có thể óe tới buổi trưa rồi sẽ đưa nương trở về, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Rốt cuộc cũng nhìn thấy người mà nàng muốn thấy.

"Nương chăm sóc chính mình cho tốt, nói Mặc Hiên ngoan ngoãn nghe lời." Sở Thanh Linh nắm tay Đoan Ngọc, dịu dàng cười. Mà trong lòng nàng đều là bất đắc dĩ. Đến khi nào mới có thể gặp mặt nữa đây? Đến khi nào mình mới có thể trở về đây? Nàng hoàn toàn không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net