Chương 30: Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Thanh Linh cắn môi phẫn hận nhìn nam nhân trước mắt vẫn cười ôn nhuận như vậy, vì sao hắn làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn có thể cười như không có chuyện gì xảy ra!

"Ngươi đê tiện, ta muốn gặp họ!" Sở Thanh Linh cắn răng gằn từng tiếng.

Đông Phương Thiếu Tư chỉ cười không đáp, chỉ là thản nhiên nói: "Nàng rời khỏi ta, ta còn chưa trừng phạt nàng đó."

Sở Thanh Linh nhìn ánh mắt âm trầm của Đông Phương Thiếu Tư, con ngươi dần dần mở to, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ý lạnh.

"Yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn bọn họ sẽ không có việc gì." Đông Phương Thiếu Tư ôm thân thể có chút cứng ngắc của Sở Thanh Linh đi về hướng vườn trúc. Sở Thanh Linh không nói được một lời, chỉ có thể nhắm mắt quay mặt sang một bên.

Trở về vườn Trúc, Đông Phương Thiếu trực tiếp ôm Sở Thanh Linh vào phòng. Sở Thanh Linh nhìn phòng không một bóng người, vẫn không nói chuyện. "Chạy lâu như vậy chắc mệt rồi? Tắm rửa trước." Giọng nói của Đông Phương Thiếu Tư vô cùng dịu dàng, hắn cẩn thận đặt Sở Thanh Linh xuống đất.

Sau khi Sở Thanh Linh đứng vững vẫn không động đậy, cũng không nói gì. Vừa nãy nàng chạy lâu như vậy quả thực rất mệt, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình tắm rửa. Lúc này lòng của Sở Thanh Linh nóng như lửa đốt, chỉ muốn biết tình hình cha nương thế nào.

"Cởi đi." Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười bắt đầu cởi y phục.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Sở Thanh Linh nhìn động tác của Đông Phương Thiếu Tư có chút luống cuống. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn cùng nhau tắm rửa?

"Đương nhiên là tắm rửa." Đông Phương Thiếu Tư thản nhiên trả lời, đã cởi xong y phục của mình, lộ ra cơ thể tráng kiện. Xương quai xanh khiêu gợi, lồng ngực tinh mỹ tráng kiện, tóc dài tán loạn đen như mực, có một loại kinh diễm khó có thể dùng lời hình dung.

"Vậy ngươi tắm rửa đi, ta đi ra ngoài trước." Sở Thanh Linh xấu hổ quay mặt đi, lạnh lùng nói chuẩn bị đi ra ngoài.

"Như vậy sao được!" Đông Phương Thiếu Tư cười khẽ một tiếng, đồng thời Sở Thanh Linh hét lên một tiếng, đơn giản là bởi vì tay của Đông Phương Thiếu Tư đã kéo nàng xuống nước, ngay cả y phục cũng không kịp cởi.

"Buông ta ra!" Sở Thanh Linh bị lực tác động không kịp đề phòng càng hoảng sợ, dùng dằng muốn bò ra khỏi bể. Hoảng loạn tiếp xúc với da thịt nóng rực của Đông Phương Thiếu Tư khiến cho nàng càng thêm hoảng loạn.

"Tắm rửa trước!" Đông Phương Thiếu Tư nhìn Sở Thanh Linh hoảng loạn thì nở nụ cười hài lòng. Bỗng nhiên vươn tay bắt đầu cởi y phục của nàng.

"Buông ta ra! Ngươi tiểu nhân vô sỉ!" Sở Thanh Linh kinh hoảng dãy dụa, tên nam nhân đê tiện này cư nhiên thô bạo cởi y phục của mình như vậy!

"Có người nào mặc y phục tắm rửa sao?" Đông Phương Thiếu Tư vẫn tà mị cười. Động tác trên tay càng tăng nhanh, rất nhanh đã cởi hết y phục của Sở Thanh Linh, lộ ra da thịt trắng nõn mê người.

"Không!" Sở Thanh Linh càng dãy dụa, muốn dùng lực đẩy Đông Phương Thiếu Tư ra, Đông Phương Thiếu Tư bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chặt lấy nàng vào lòng không cho nàng động đậy. Ngay lập tức da thịt hai người liền thân mật tiếp xúc. Lúc này Sở Thanh Linh vừa thẹn vừa giận vừa tức, còn có sợ hãi. Đơn giản là nàng cảm thấy được hô hấp của nam nhân trước mắt này càng ngày càng gấp.

"Ngươi đang dụ dỗ ta sao?" Đông Phương Thiếu Tư cảm thụ được người trong lòng không an phận xoay tới xoay lui, dục hỏa càng thêm tăng mạnh.

"Ta không có! Ngươi tiểu nhân đê tiện! Thả cha mẹ và đệ đệ ta ra!" Sở Thanh Linh căm tức nhìn ánh mắt cực nóng của Đông Phương Thiếu Tư, không rõ tại sao hắn không nhìn ra mình rất chán ghét hắn? Tại sao lại có thể dụ dỗ hắn! Tại sao có thể đổi trắng thay đen nói bậy như vậy?

"Hiên tại không cho phép nàng nhắc tới bọn họ! Ta đã nói rất nhiều lần rồi! Thế giới của nàng chỉ có ta!" Đông Phương Thiếu Tư nghe được Sở Thanh Linh nói lại nổi giận, bỗng nhiên càng ôm nàng chặt hơn, hôn lên mặt nàng, cổ nàng, tiếp tục đi xuống. Mà tay hắn cũng chậm rãi đặt lên trước ngực mềm mại của nàng. Xoa bóp mang tính trừng phạt khiến Sở Thanh Linh cảm thấy đau, nàng liều mạng né tránh cái hôn của Đông Phương Thiếu Tư, lại khiến hắn càng thêm tức giận.

"Dựa vào cái gì thế giới của ta chỉ có ngươi? Buông ta ra!"

Tay của Sở Thanh Linh để ra phía sau lưng Đông Phương Thiếu Tư, không chút lưu tình hung hăng cào cấu, trong nháy mắt đã vẽ lên lưng Đông Phương Thiếu Tư vài vết máu.

Đông Phương Thiêu Tư ngừng hôn, híp lại con ngươi xinh đẹp nguy hiểm nhìn Sở Thanh Linh cười: "Thế giới của ta chỉ có nàng cho nên thế giới của nàng cũng chỉ có ta." Sở Thanh Linh kinh hoảng, nhìn chằm chằm nam nhân đang mỉm cười trước mắt, hoàn toàn quên mất chính mình đang muốn nói cái gì. Đông Phương Thiếu Tư cảm giác được trên lưng nóng bỏng đau đớn, đau tới tim gan, nhưng hắn vẫn cười, một tay xoa vòng eo của Sở Thanh Linh thấp giọng nói: "Đây không phải là nàng đang dụ dỗ ta sao?"

"Không! Ngươi này biến thái! Ta không có!" Sở Thanh Linh thấy rõ ràng dục vọng trong mắt Đông Phương Thiếu Tư, hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.

"Nàng châm hỏa, đương nhiên nàng phải phụ trách dập tắt." Đông Phương Thiếu Tư cười rộ lên, một tay ôm lấy Sở Thanh Linh ra khỏi thùng nước đi về phía tẩm phòng, không để ý tới sự vùng vẫy của nàng hắn tiếp tục mỉm cười nói: "Trừng phạt nàng, hiện tại mới bắt đầu!"

Sở Thanh Linh kinh hô một tiếng, người đã bị đặt lên trên giường mềm mại, sau một khắc, cơ thể tinh tráng của Đông Phương Thiếu Tư đã bắt đầu áp lên người nàng. Vừa định lên tiếng phản kháng, Đông Phương Thiếu Tư đã ngăn chặn môi của nàng.

"Ngoan một chút. Đừng làm ta tức giận."

Đông Phương Thiếu Tư giữ chặt tay chân của Sở Thanh Linh, mười ngón tay đan xen, đặt nàng ở dưới thân thể của mình.

Trong mắt Sở Thanh Linh đều là lửa giận, đây là sự trừng phạt của hắn sao?

Đông Phương Thiếu Tư tích lũy lửa giận đã lâu giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, hắn mãnh liệt , không ngừng đòi lấy người dưới thân.

Khi Đông Phương Thiếu Tư tiến vào , trong nháy mắt cơ thể của Sở Thanh Linh trở nên đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa làm nàng ngất đi. Cũng may Đông Phương Thiếu Tư dịu dàng ngừng lại, thương tiếc hôn lên trán nàng. Thế nhưng đây chỉ là tạm thời, kế tiếp cứ ba nông ba sâu đòi lấy, làm cho cơ thể và thần trí của Sở Thanh Linh đi đến cực hạn.

"Cầu ngươi, buông tha ta a." Sở Thanh Linh cắn môi, không thể chịu nổi mở miệng khẩn cầu người nam nhân đang không ngừng đòi lấy này. Đây là lần đầu tiên của nàng mà, cứ vô độ đòi lấy như vậy.

"Không được." Đông Phương Thiếu Tư khẽ cắn vai của Sở Thanh Linh, cười nhưng cơ thể không dừng lại động tác "Không đủ, Thanh Linh, ta muốn nàng thế nào cũng không đủ."

"Từ bỏ, cầu ngươi, tha cho ta. Ta chịu không nổi." Sở Thanh Linh khẩn cầu, hi vọng nam nhân trên người có thể buông tha cho nàng.

Cầu xin không có bất kỳ tác dụng gì, dù thế nào dục vọng của Đông Phương Thiếu Tư cũng không thể dừng lại. Sở Thanh Linh dưới người ngất đi, đến khi tỉnh lại nàng phát hiện hắn vẫn chưa ngừng lại.

Một đêm này, quá dài, dài dằng dặc............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net