Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư vẫn ngồi ở trước giường nhìn Sở Thanh Linh hôn mê bất tỉnh, trên gương mặt trong suốt tái nhợt không mang theo sự sống, chỉ là lẳng lặng nằm ở đó. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư tràn ngập đau đớn, nhìn người trước mắt vẫn chưa tỉnh lại.

"Vương gia, ngự y tới." Nha hoàn nơm nớp lo sợ thông báo, trong lòng cũng cảm thấy thông cảm với ngự y chuẩn bị vào. Đã bảy ngự y, Vương gia đã đá bảy ngự y ra ngoài. Tất cả mọi người đều vô phương cứu chữa, không ai có thể làm Vương phi tỉnh lại, mọi người đều giống nhau nói rằng do Vương phi bị đau đớn quá độ, tâm bị kích thích quá lớn. Có thể tỉnh lại hay không đều dựa vào chính mong muốn của Vương phi. Mà chưa bao giờ Vương gia lại có thể luống cuống mắng bọn họ đều là chó má, bảo bọn họ cút.

"Cho hắn vào." Đông Phương Thiểu Tư không yên lòng nói, trên tay nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Sở Thanh Linh.

Quả nhiên, lại là ngự y bị Đông Phương Thiểu Tư rít gào đuổi đi ra ngoài. Nhìn ngự y chật vật lui ra ngoài cửa, tâm trạng của Đông Phương Thiểu Tư trở nên phiền chán không chịu nổi. Một đám lang băm! Ngay cả làm cho nàng tỉnh lại cũng không được? Nhìn trên bàn bày những phương thuốc tương tự nhau, Đông Phương Thiểu Tư xoay người lại nhìn nha hoàn đã bị dọa đến run người lạnh lùng nói: "Đi bốc thuốc theo đơn thuốc này."

Nha hoàn vội vàng lui xuống, trong phòng im ắng chỉ còn lại hai người.

Đông Phương Thiểu Tư quay trở lại bên giường, chân mày nhíu chặt, nhìn người đang nằm trên giường, đau lòng lẩm bẩm: "Thanh Linh, chẳng lẽ trong lòng của nàng thực sự một chút cũng không có ta sao?" Cho dù không còn bọn họ, nàng còn có thể dựa vào hắn mà, hắn có thể quan tâm nàng. Vì sao nàng không mở mắt nhìn hắn? Đông Phương Thiểu Tư chán chường ngồi ở một bên si ngốc nhìn người trên giường. Chậm rãi vươn tay dịu dàng đặt lên trán của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mi của nàng, mắt của nàng, mặt của nàng. Tất cả đều làm cho mình mê luyến và quan tâm như vậy.

Thầm nghĩ một mình có thể có được tất cả của nàng! Bất kể là người hay là tâm!

Ba ngày ba đêm, Sở Thanh Linh vẫn chưa mở mắt, mà Đông Phương Thiểu Tư cứ như vậy ở trước giường chăm sóc nàng ba ngày ba đêm, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không nói. Ba ngày cũng chưa vào triều, tất cả mọi chuyện đều do hai vị thừa tướng tự mình xử lý. Tất cả thuốc của Sở Thanh Linh đều do hắn tự tay đút nàng uống, mỗi ngày đều ở đây mong mỏi nàng tỉnh lại.

Sáng sớm ngày thứ tư, Đông Phương Thiểu Tư trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn người trên giường, trong lòng bị giày vò dữ dội. Đã sang ngày thứ tư, vì sao Thanh Linh vẫn chưa tỉnh lại? Ngay khi Đông Phương Thiểu Tư đang chuẩn bị quay đầu bảo nha hoàn bưng thuốc đến, bỗng nhiên động tác của hắn dừng hẳn. Đơn giản là hẳn cảm giác được rõ ràng bàn tay nhỏ bé bị nắm trong tay mình

đang nhẹ nhàng giật giật. Mặc dù chỉ rất khẽ, nhưng lại chứng minh người trên giường có tri giác!

Đông Phương Thiểu Tư vui mừng ngay lập tức quay đầu nhìn về phía người trên giường. Con ngươi của Sở Thanh Linh chậm rãi mở ra. Đôi mắt vốn linh hoạt sống động lúc này trở nên trống rỗng, trên gương mặt tái nhợt không có bất kì cảm xúc nào.

"Thanh Linh, rốt cuộc nàng đã tỉnh." Giọng nói của Đông Phương Thiểu Tư mang theo sự hưng phấn như một đứa nhỏ, hắn nắm thật chặt tay Sở Thanh Linh không buông ra.

"Cha mẹ ta chôn ở đâu? Đệ đệ ta đâu?" Sở Thanh Linh lại tựa như không có nghe được những gì Đông Phương Thiểu Tư nói, chậm rãi đứng dậy, hờ hững bước xuống giường, ngay cả giày cũng không mang muốn đi ra ngoài. Lúc này trong mắt Sở Thanh Linh cái gì cũng không thấy, đã không còn suy nghĩ, đã không có linh hồn...............

"Ta đã sai người hậu táng. Ta dẫn nàng đi." Ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư có chút ảm đạm nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi. Đơn giản là người trước mặt quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Phảng phất như trong nháy mắt tiếp theo sẽ biến mất trước mặt mình. Việc duy nhất mình có thể làm chính là cẩn thận nhìn nàng từng li từng tí, đáp lời nàng.

Sở Thanh Linh không nói gì cũng không nhúc nhích, tùy ý Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng trở lại ngồi trên giường, giúp nàng mang giày. Theo Đông Phương Thiểu Tư ra cửa, lên xe ngựa, rồi đi tới ngoài thành. Dọc theo đường đi, trên mặt của Sở Thanh Linh vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, vẫn yên tĩnh. Vài lần Đông Phương Thiểu Tư muốn há mồm nói, nhưng thế nào cũng không nói nên lời.

Ngoài thành, Sở Thanh Linh nhìn nấm mồ trước mắt trầm mặc không nói. Đông Phương Thiểu Tư lo lắng đứng ở bên cạnh.

"Đào mộ lên." Sở Thanh Linh nhàn nhạt hộc ra ba chữ, giọng nói lạnh băng.

Đông Phương Thiểu Tư không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng phất tay ý bảo người ở đằng sau đào mộ lên.

Rất nhanh, phần mộ đã bị đào ra, lộ ra cỗ quan tài làm bằng gỗ đàn.

"Mở ra." Giọng nói của Sở Thanh Linh vẫn lạnh băng như trước.

Quan tài được mở ra, trong nháy mắt tỏa ra mùi hôi khó chịu. Trong quan tài là hai cái xác cháy đen, lại mặc hoa phục không tương xứng, xung quanh tất cả đều là những vật quý trọng bồi táng theo.

"Thanh Linh............" Đông Phương Thiểu Tư không đành lòng, nhẹ nhàng mở miệng. Sở Thanh Linh tựa như không hề nghe thấy, chậm rãi đi lên phía trước, nhìn chăm chú vào hai người trong quan tài.

Là bọn họ, là cha và nương!

Như vậy nấm mồ bên cạnh không cần mở, bên trong tất nhiên là Mặc Hiên!

Phía sau Đông Phương Thiểu Tư không thể nhìn thấy cảm xúc của Sở Thanh Linh, chỉ đột nhiên nhìn thấy những giọt máu rơi trên mặt đất, lúc này mới sợ hãi tiến lên nắm lấy vai của Sở Thanh Linh, lại giật mình nhìn thấy trên mặt nàng tuyệt vọng, ánh mắt chảy huyết lệ.

"Thanh Linh! Thanh Linh...........!" Đông Phương Thiểu Tư yêu thương nhẹ nhàng ôm Sở Thanh Linh vào trong lòng. Trong lòng vô cùng sợ hãi, người nàng lạnh quá, lạnh quá!

Sở Thanh Linh cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không cảm giác được.

Thế giới này trở nên trống rỗng.

Đã từng cho rằng có thể có được hạnh phúc vĩnh viễn, nguyên lai cũng chỉ là một phút thoáng qua.

Cho rằng mình có thể bảo vệ thứ quan trọng nhất trong lòng mình.

Hiện tại mới biết, nguyên lai chính mình không thể.

Như vậy những việc trước đây mình làm có ý nghĩa gì?

Ngay cả gặp mặt bọn họ lần cuối cũng không được! Chỉ vì người nam nhân trước mắt này!

"Tìm được hung thủ chưa?" Trong mắt Sở Thanh Linh có cái gì đang từ từ biến mất, mà bị một loại cảm giác khác thay thế. Đó là một loại khiến tim gan người khác lạnh lẽo. Có điều Đông Phương Thiểu Tư cái gì cũng không thấy.

"Vẫn......chưa!" Đông Phương Thiểu Tư khó khăn nói ra hai chữ này, vội vàng giải thích thêm: "Ta đã sai người tăng cường điều tra!"

"Có liên quan tới người không?" Sở Thanh Linh yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh làm cho lòng người kinh hoàng. Ngắn ngủi mấy chữ này làm cho tim của Đông Phương Thiểu Tư muốn nhảy tới cổ họng.

"Ta, không biết." Đột nhiên Đông Phương Thiểu Tư cảm giác rất vô lực, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực. Người trong lòng vĩnh viễn đều vô lực như vậy, nhưng mà hôm nay lại khiến cho hắn cảm nhận được áp lực chưa từng có!

"Thật không?" Sở Thanh Linh hỏi lại một câu nghi vấn, lại khiến cho Đông Phương Thiểu Tư không thể trả lời, chỉ có thể yên lặng.

Sở Thanh Linh chậm rãi đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra, nhìn quan tài trước mắt thản nhiên nói: "Hạ táng đi." Chậm rãi nhắm lại hai mắt, không hề muốn nhìn hết thảy trước mắt. Đến khi Sở Thanh Linh mở mắt ra lần nữa, trong mắt là một mảnh lạnh lùng, không còn một tia ấm áp và lo lắng.

Giờ khắc này, tất cả đã thay đổi..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net