Chương 52: Ngươi vô sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lúc, lỗ tai của chúng ta sẽ lừa gạt chúng ta, chúng ta nghe thấy chưa chắc đã là sự thật. Cho nên có câu, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Nhưng là, ánh mắt của chúng ta đôi khi cũng có lúc lừa gạt chúng ta. Chúng ta thấy cũng không nhất định chính là sự thật. Khi đó chúng ta nên dùng tâm để cảm thụ.

Sở Thanh Linh tựa vào cây cột trong đình, nhìn cá chép trong ao, suy nghĩ đắm chìm tại thật lâu trước kia, đoạn thoại này là ai nói cho mình đây? Đã nghĩ không ra. Từ trong miệng Hoàng Phủ Khinh Trần nói Mặc Hiên đã trở về Thành Hạ quốc, nói cách khác hai người đã gặp mặt lần nữa, về phần nói chuyện gì cũng không biết. Hắn không quen biết mình, sau đó cũng không tìm mình, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ đúng là có nỗi khổ tâm? Muốn đi tìm hắn, hỏi rõ ràng đến cùng đã có chuyện gì xảy ra. Hắn nhất định biết chuyện của cha mẹ! Mà Hoàng Phủ Khinh Trần đã đọc ra đầu mối trên người mình, không thể can thiệp nên mặc kệ cứ rời đi như vậy.

"Nàng, đang suy nghĩ cái gì?" Hoàng Phủ Khinh Trần giống như ma quỷ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Sở Thanh Linh.

"Vì sao Vương Gia luôn hỏi câu hỏi này?" Nụ cười của Sở Thanh Linh nhạt nhoà, hắn luôn hỏi câu hỏi này, hắn không đổi một câu khác sao?

"Bởi vì ta rất muốn hiểu rõ nàng rốt cuộc là người như thế nào, muốn biết nàng đang nghĩ cái gì, nghĩ muốn gì, nghĩ muốn chạm tới lòng của nàng." Hoàng Phủ Khinh Trần cười dịu dàng.

Sở Thanh Linh cười khẽ một tiếng: "Ngay cả chính ta đây còn không biết ta muốn gì, Vương gia làm sao có thể biết đây?"

"Ta sẽ chờ, rốt cuộc có một ngày ta sẽ hiểu." Hoàng Phủ Khinh Trần cười.

"Vương gia, thuốc của ngài ở đây mấy ngày nữa sẽ phối hợp, ta muốn cáo từ." Sở Thanh Linh nhàn nhạt nói qua.

"Đi đâu?" Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày.

"Không liên quan đến Vương gia." Sở Thanh Linh quay mặt, "Việc ta cần làm chính là giải độc cho Vương gia không phải sao?"

Hoàng Phủ Khinh Trần trầm mặc, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên ý cười, nàng cho là mình sẽ thả nàng đi sao?

Mấy ngày kế tiếp, Sở Thanh Linh đều ở trong phòng thuốc bận rộn, tổng hợp toàn bộ độc trong người Hoàng Phủ Khinh Trần thành một loại, cũng phối rất nhiều giải dược, để cho Hoàng Phủ Khinh Trần dùng mỗi ngày. Mà đến lúc nửa đêm, tóc của Hoàng Phủ Khinh Trần đã không còn là màu trắng bạc như trước kia nữa, từ từ khôi phục về màu đen.

"Vương gia chỉ cần dùng thuốc đúng hạn mỗi ngày, một tháng sau độc trong người sẽ thanh trừ toàn bộ." Sở Thanh Linh để một bao thuốc lớn ở trên bàn, nói qua với Hoàng Phủ Khinh Trần, "Ngày mai ta muốn rời đi, Vương gia bảo trọng."

Hoàng Phủ Khinh Trần cười không đáp, thâm trầm trong lúc cười Sở Thanh Linh không nhìn thấy.

Ban đêm, Sở Thanh Linh ở trong phòng mình lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, ngày mai rời đi? Mắt Sở Thanh Linh lạnh lẽo, làm sao mà nàng không biết Hoàng Phủ Khinh Trần tuyệt đối không dễ dàng để cho mình rời đi như vậy. Mà chung quanh biệt viện chắc cũng có người canh chừng rồi. Điều duy nhất đáng chúc mừng chính là, Hoàng Phủ Khinh Trần không có công bố thân phận nữ nhi của mình, trừ hắn ra, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là nam tử. Tự nhiên, cũng bao gồm cả những thị vệ đang chờ đợi ở bên ngoài kia. Nghĩ đến đây, khoé miệng Sở Thanh Linh hiện lên tia cười châm chọc nhàn nhạt.

"Sở công tử, mời uống trà." Một nha hoàn bộ mặt rạng rỡ bưng trà vào phòng, lúc chạng vạng tối sau khi ăn xong Sở công tử lặng lẽ phân phó mình buổi tối mang trà vào phòng, tim của mình quả thật muốn bay lên trời. Muốn buổi tối một mình lặng lẽ tới đưa trà nóng, ý tứ này không phải rõ ràng sao? Tối nay thành người của Sở công tử, vậy sau này sẽ không phải là nha hoàn hèn mọn rồi!

"Để xuống đi." Sở Thanh Linh mỉm cười đứng dậy đóng cửa lại, mà tim của nha hoàn càng nhảy dữ dội thêm rồi.

"Ngươi, tên gọi là gì?" Sở Thanh Linh tuỳ ý hỏi, xoay người đến gần nha hoàn.

"Bẩm Sở công tử, nô tỳ gọi là Miêu Hương." Khiến Miêu Hương thẹn thùng trả lời, vì tay Sở Thanh Linh đang từ từ xoa cổ của nàng.

Trong phòng trầm mặc lại, chỉ có ánh mắt kinh ngạc của Miêu Hương nhìn vẻ mặt trang nhã của Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh đã điểm trúng huyệt đạo khiến cho nàng ta không thể nhúc nhích được, trước khi nàng ta nói chuyện cũng điểm á huyệt của nàng ta. Sau một khắc, Sở Thanh Linh đã nhanh chóng thay y phục của nha hoàn, nhất định phải nhanh, vì tối nay Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn sẽ tới. Mặc dù không biết gần đây hắn đang bận rộn cái gì, lúc đến đây đã hơi trễ, nhưng cho dù rất trễ hắn cũng tới nói với mình vài câu.

Nha hoàn giật mình, nhưng tiếp sau là vẻ mặt say mê cùng nũng nịu, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, thì ra Sở công tử thích như vậy. Sở Thanh Linh nhìn nét mặt của nha hoàn, rất bất đắc dĩ cười hoà ái. Thật đúng là xem mình thành người háo sắc. Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, Sở Thanh Linh đổi lại y phục của nàng, thổi tắt đèn rồi đi ra ngoài. Nha hoàn trừng mắt nhìn căn phòng tối om u mê, nguyên lai Sở công tử không phải là công tử, mà là nữ nhân! Hiện tại muốn đổi y phục của mình để làm gì?!

"Uất ức ngươi rồi." Sở Thanh Linh nói một câu thật nhỏ rồi mở cửa ra, chuẩn bị rời đi từ cửa chính.

"Thanh Linh, nàng đi đâu đấy?" Một thanh âm ma mị mà sâu kín cứ nhẹ nhàng như vậy vang lên bên tai Sở Thanh Linh, tiếp theo chung quanh một vùng ánh sáng thông suốt.

Sở Thanh Linh cả kinh, ngẩng đầu lập tức đối mặt với Hoàng Phủ Khinh Trần đang mỉm cười.

"Tản bộ." Sở Thanh Linh hơi nheo mắt, lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Hả?" Hoàng Phủ Khinh Trần nhíu mày, cười lớn, "Tản bộ còn phải đổi y phục của nha hoàn?"

"Ta thích." Sở Thanh Linh cau mày lạnh lùng trả lời.

Hoàng Phủ Khinh Trần ha ha cười rộ lên, khi Sở Thanh Linh không kiên nhẫn, Hoàng Phủ Khinh Trần chợt vươn tay khí thế sét đánh không kịp bưng tai điểm trúng huyệt đạo của Sở Thanh Linh, khiến Sở Thanh Linh cũng không thể nhúc nhích.

"Vương gia, ngươi làm như vậy có phải quá mức hay không?" Lo lắng trong lòng Sở Thanh Linh dâng lên, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc như cũ nhàn nhạt nói qua.

"Thanh Linh, nàng cho là ta sẽ thả lòng nàng không quản, để cho buổi tối nàng chuồn đi sao?" Hoàng Phủ Khinh Trần cười tự tin, "Ta biết ngay nàng sẽ len lén trốn đi. Thật ra thì, ta thật sự vô cùng mong đợi, đợi đến ngày nàng tiếp nhận ta. Nhưng là..."

Sở Thanh Linh nghe Hoàng Phủ Khinh Trần nói vậy, nghe được hai chữ cuối cùng thì lo lắng trong lòng càng tăng thêm.

"Nhưng là, nàng lại gấp gáp rời ta đi như vậy, nàng nói ta nên làm như thế nào cho phải đây?" Hoàng Phủ Khinh Trần tiến lên mạnh mẽ ôm ngang Sở Thanh Linh, cúi đầu nhìn vẻ mặt có chút hốt hoảng của Sở Thanh Linh, cười càng sung sướng, "Ta còn tưởng nàng cái gì cũng không sợ đấy."

"Buông ta ra!" Trong lòng Sở Thanh Linh luống cuống, cố gắng hướng về phía huyệt đạo bị điểm của mình, nhưng làm thế nào cũng vô dụng.

"Thả nàng ra? Như vậy sao được, vừa để xuống nàng liền chạy." Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, "Nàng thật không nghe lời, ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt đây?"

Hoàng Phủ Khinh Trần ôm Sở Thanh Linh nhấc chân đá cửa phòng, lập tức sai người đi vào thắp đèn.

"Kéo ra ngoài." Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn nha hoàn trong nhà bị Sở Thanh Linh điểm huyệt lạnh lùng nói.

Trong mắt nha hoàn lộ ra vẻ hoảng sợ ngập trời, nàng ta biết câu kéo ra ngoài này có ý nghĩa tính mạng của mình lập tức kết thúc, định há mồm cầu xin tha thứ, nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.

"Thanh Linh, nàng chờ một chút nha, ta chuẩn bị một món quà tặng cho nàng, hao phí tinh lực rất lớn đấy." Hoàng Phủ Khinh Trần cười ôn nhu như ngọc, dịu dàng đặt Sở Thanh Linh lên trên giường, sau đó bước ra khỏi phòng.

Trong phòng yên tĩnh, thứ an tĩnh làm cho người ta hít thở không thông. Sở Thanh Linh liều mạng muốn giải khai huyệt đạo của mình, nhưng không có chút tác dụng nào cả.

"Thanh Linh, có phải nàng định tự giải khai huyệt đạo?" Hoàng Phủ Khinh Trần đã rất nhanh trở lại bên giường, nhìn vẻ mặt tức giận của Sở Thanh Linh nhẹ giọng hỏi.

Sở Thanh Linh không trả lời, chỉ hướng về huyệt đạo của chính mình.

"Tốt lắm, không nên như vậy, nàng cũng đã biết, nàng còn như vậy sẽ làm mình bị thương." Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần thoáng qua bất đắc dĩ cùng đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của Sở Thanh Linh.

"Ngươi vô sỉ!" Sở Thanh Linh không cách nào nhúc nhích, chỉ phẫn hận mắng ra tiếng.

Hoàng Phủ Khinh Trần lại mắt điếc tai ngơ, từ phía sau lấy ra một nắm tơ tằm màu trắng bạc.

"Xem này, Thanh Linh, đây là Băng Tằm Tơ ngàn năm, không dễ dàng chặt đứt đó." Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn vật trong tay lộ ra nụ cười, tiếp theo dưới ánh mắt không thể tin của Sở Thanh Linh dịu dàng quấn quanh giữa hai chân Sở Thanh Linh, khoa tay múa chân chỉ có thể đủ khoảng cách đi bộ.

Sở Thanh Linh nhìn bộ mặt nghiêm túc của Hoàng Phủ Khinh Trần trừng lớn mắt, hắn đang làm gì? Người điên này! Muốn làm gì? Nhốt mình lại?!

Hoàng Phủ Khinh Trần cứ dịu dàng như vậy vì Sở Thanh Linh cài sợi tơ lên, lại thắt một đầu khác kiên cố trên cây cột lớn nhất trong phòng.

"Ngươi là người điên, biến thái!" Sở Thanh Linh cũng không nhịn được nữa, đây là bệnh trạng của kẻ điên!

Sau một khắc, Sở Thanh Linh lập tức im lặng, chỉ vì trước mắt của nàng là gương mặt tuấn tú phóng đại của Hoàng Phủ Khinh Trần, Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên cúi người nhích gần đến Sở Thanh Linh.

"Ta, rất muốn nàng bồi bên cạnh ta." Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cắn bên tai Sở Thanh Linh, "Làm nữ nhân của ta được không? Ta sẽ không để cho ngươi bị tổn thương chút nào."

Sở Thanh Linh nghe Hoàng Phủ Khinh Trần lqd dịu dàng tỏ tình bên tai, rất muốn cất tiếng cười to. Tên biến thái này có biết mình đang nói gì, lại biết hắn đang làm gì sao? Đối với mình như vậy mà còn nói ra câu sẽ không làm cho mình bị tổn thương chút xíu nào?

Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn cặp mắt như muốn phóng hoả của Sở Thanh Linh, nhẹ nhàng than thở: "Ta sẽ không miễn cưỡng nàng, mặc dù hiện tại ta nghĩ ta rất muốn nàng."

"Cút!" Sở Thanh Linh cái gì cũng không nói lại, đây là nam nhân vô sỉ biến thái!

"Ta nói rồi, ta sẽ chờ nàng tiếp nhận ta,nhưng mà ta sẽ không tha cho nàng đi." Hoàng Phủ Khinh Trần cười bò lên giường.

"Ngươi muốn làm gì?" Sở Thanh Linh kinh hãi, "Ngươi đã nói —— ...."

"Ha ha, thật là, nhìn nàng sợ kìa." Hoàng Phủ Khinh Trần cười dịu dàng, "Ta chỉ muốn ôm nàng một chút mà thôi."

"Cút ra ngoài!" Trong lòng Sở Thanh Linh dâng lên khuất nhục (áp bức và bóc lột) mạnh mẽ, người nam nhân này hạ lưu vô sỉ như thế! Hiện tại nên làm thế nào cho tốt? Chẳng lẽ phải bị vây ở chỗ này?

Một đêm này, Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng ôm Sở Thanh Linh ngủ cả đêm, mà Sở Thanh Linh thức trắng đêm.

Nàng không biết, đợi chờ mình kế tiếp là gì, mình phải làm như thế nào để chạy khỏi nơi này.

Mà giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư còn chưa biết rằng bảo bối của mình bị người ta nhốt lại, vẫn còn nghe y tiên lải nhải đồng thời đang tìm tung tích Thanh Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net