Chương 53: Có trò hay để nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh Linh, tại sao không ăn cơm?" Hoàng Phủ Khinh Trần nhăn mày, nhìn Sở Thanh Linh đang đứng bên cửa sổ vẻ mặt hờ hững, không vui hỏi.

Sở Thanh Linh lqd không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bên ngoài.

"Thanh Linh!" Hoàng Phủ Khinh Trần có chút tức giận, đi lên phía trước nắm lấy bả vai Sở Thanh Linh, làm cho nàng nhìn mình, "Vì sao không ăn cơm, vì sao không trả lời?"

"Có gì hay để nói với một loại súc sinh vong ân phụ nghĩa." Sở Thanh Linh cười lạnh, tự trách mình ngu xuẩn. Trước có ví dụ về Đông Phương Thiểu Tư như vậy rồi, mình lại còn đi cứu Hoàng Phủ Khinh Trần.

Hoàng Phủ Khinh Trần nghe lời nói châm chọc của Sở Thanh Linh, lông mày nhíu chặt, nhưng không có phát tác, mà nhẹ nhàng nói: "Đến đây, ăn cơm trước được chứ?" Không để cho Sở Thanh Linh nói không, Hoàng Phủ Khinh Trần kéo tay Sở Thanh Linh tới cái bàn. Sở Thanh Linh định hất tay của hắn ra nhưng không hất được. Chỉ từng bước tới bên cạnh bàn. Cự ly sợi tơ ở giữa hai chân chỉ đủ để đi bộ, chạy cũng không được.

"Thanh Linh, ăn chút này đi?" Hoàng Phủ Khinh Trần gắp thức ăn cho Sở Thanh Linh.

"Cút ra ngoài." Sở Thanh Linh thờ ơ nhìn vẻ mặt ân cần của Hoàng Phủ Khinh Trần, lại thấy muốn ói. Mỗi lần nhúc nhích lại cảm nhận được sợi tơ dưới chân, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, hoàn toàn giống như gia súc bị người ta chốt chặn, bị người ta vây nuôi!

"Thanh Linh, nàng không ăn thân thể sẽ chịu không nổi, trước ăn một chút được chứ?" Hoàng Phủ Khinh Trần mắt điếc tai ngơ nhìn Sở Thanh Linh giận dữ mắng mỏ, mà vẫn dịu dàng như cũ khuyên lơn, "Nếu nàng không ăn ta sẽ bón cho nàng."

"Ngươi là đồ vô sỉ hạ lưu biến thái." Sở Thanh Linh thiếu chút nữa cắt nát răng ngà, vô sỉ! Vô sỉ! Người nam nhân trước mắt vô sỉ tới cực điểm! Đây là Nhân vương thanh danh hiển hách của Thương Châu quốc sao?

Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh cuối cùng đã đụng đũa mà lộ ra nụ cười, nhưng thấy Sở Thanh Linh lqd chỉ ăn vài miếng liền buông đũa thì sắc mặt trầm xuống.

"Tại sao không ăn?" Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần không vui.

"Không có khẩu vị." Sở Thanh Linh quay mặt sang hướng khác nhàn nhạt nói một câu.

"Người đâu." Mắt Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lẽo, quát lên về phía cửa.

Ngay lập tức trước cửa xuất hiện một người áo đen, cung kính hỏi: "Vương gia có gì phân phó?"

"Đi, đầu bếp làm đồ ăn cũng không được, giữ lại thì có ích lợi gì, xử lý cho tốt." Hoàng Phủ Khinh Trần hời hợt quyết định sống chết của một người.

"Ngươi!" Sở Thanh Linh quay đầu lại, không thể tin nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Phủ Khinh Trần. Chỉ vì chuyện như vậy mà lấy mạng người ta? Nhân vương? Còn là Nhân vương danh tiếng tốt nhất trong dân gian, chỉ là truyện cười, truyện cười lớn nhất! Hắn ta căn bản coi sinh mạng người khác như kiến hôi, là ác ma giết người như ngoé!

"Nếu không hợp khẩu vị, ta liền sai người đổi, đổi đến khi nào nàng hài lòng mới thôi." Hoàng Phủ Khinh Trần dịu dàng mỉm cười, nhưng giờ phút này Sở Thanh Linh thấy nụ cười của hắn sao lạnh lẽo tàn khốc.

"Bẩm báo Vương Gia, Lưu Gia * công chúa ở ngoài cửa la hét muốn gặp ngài, thuộc hạ ngăn nàng lại rồi." Thanh âm thị vệ ngoài cửa không mang theo một chút cảm xúc.

* Lưu Gia: nguyên văn 琉嘉, 琉 là Lưu trong ngọc Lưu ly, 嘉 là Gia nghĩa là tốt đẹp, quý, tên của nàng công chúa này có nghĩa là ngọc lưu ly quý giá.

Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cau mày, Lưu Gia công chúa? Sao lại tìm được biệt viện này mà tới?

"Vương huynh, Vương huynh ~!" Thanh âm ngoài cửa từ xa đến gần, mang theo tức giận ngập trời, một khắc sau một bóng dáng yêu kiều xuất hiện ở cửa. Mà thị vệ ở cửa đưa tay ngăn cản Lưu Gia công chúa.

"Nô tài lớn mật! Dám ngăn trở bản công chúa!" Trên mặt Lưu Gia công chúa xinh đẹp đỏ bừng, thẹn quá hoá giận muốn liều mạng tát mạnh một cái lên mặt thị vệ.

"Lưu Gia!" Nhưng sau đó thanh âm lạnh lẽo của Hoàng Phủ Khinh Trần khiến cho nàng ta dừng động tác ở giữa không trung.

"Vương huynh ——" Lưu Gia công chúa uất ức nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần, trong nháy mắt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bộ dáng đúng là khổ sở động lòng người, là nam nhân nhìn thấy đều sẽ sinh tình.

Nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần không có chút biểu tình gì, chỉ phất tay để thị vệ lui xuống, Lưu Gia công chúa liếc nhìn thị vệ đang rời đi, trong mắt hiện lên tia độc ác. Vương huynh cư nhiên để cho một tên thị vệ nho nhỏ như vậy lớn tiếng hung dữ với mình!

"Vương huynh sao lại để những cẩu nô tài này ngăn cản người ta, huynh phải là chủ nhà chứ." Lưu Gia công chúa nhất quyết không chịu tha nói.

"Lưu Gia, ngươi tới làm cái gì?" Hoàng Phủ Khinh Trần không để ý đến nét mặt không cam lòng của Lưu Gia, mà nhàn nhạt hỏi.

"Vương huynh, vì sao mấy ngày này huynh không vào cung, người ta rất nhớ huynh. Không thấy huynh thì không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm huynh rồi." Lưu Gia công chúa thấy Hoàng Phủ Khinh Trần lqd không có ý trách cứ thị vệ, chỉ có thể thận trọng yêu kiều đi vào phòng, trực tiếp ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Khinh Trần.

"Gần đây bận việc." Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt nói, "Có phải ngươi vụng trộm xuất cung, Thái hậu sẽ sốt ruột, nhanh trở về đi." Tia chán ghét trong đáy mắt Hoàng Phủ Khinh Trần Lưu Gia công chúa không nhìn thấy. Đối với vị cháu gái được Thái hậu hết sức sủng ái phong làm công chúa, Hoàng Phủ Khinh Trần rất chán ghét.

"Không cần đâu, Thái hậu đồng ý cho muội xuất cung. Người ta rất vất vả mới nhìn thấy huynh, không cần trở về nhanh như vậy đâu." Lưu Gia công chúa giảm bớt vẻ yêu kiều, định vươn tay ra kéo cánh tay Hoàng Phủ Khinh Trần, nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng vung tay.

"Vương huynh, người ta còn chưa có dùng bữa đấy." Lưu Gia công chúa mở miệng oán trách.

"Người đâu, thêm bát đũa." Sau khi Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng phân phó ra ngoài cửa xong nhàn nhạt nói với Lưu Gia công chúa: "Ăn xong rồi thì sớm hồi cung đi." Dứt lời, đứng dậy kéo tay Sở Thanh Linh, không để ý tới nàng đang giãy giụa, định rời đi.

Lưu Gia công chúa sửng sốt, Vương huynh có ý để cho mình ăn cơm ở đây, lại còn hồi cung? Mình không tới vì một bữa cơm! Đợi đã nào...! Mắt Lưu Gia công chúa trợn to, Vương huynh nắm tay nữ nhân! Lúc này Lưu Gia công chúa mới chú ý tới trong phòng còn có một nữ nhân xinh đẹp! Giờ phút này tay của nàng bị Vương huynh nắm trong tay, giống như đang giãy giụa, mà trong mắt nàng ta đều là chán ghét. Chuyện gì đang xảy ra?

"Vương huynh, nàng ta là ai?" Lưu Gia công chúa đứng lên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh vẫn không nói gì.

"Nàng ấy là chính phi của ta." Hoàng Phủ Khinh Trần lqd nói đến đây liền nở nụ cười nhàn nhạt với Lưu Gia công chúa, "là chính phi duy nhất của ta."

"Vô sỉ! Ta không làm phi của ngươi!" Sở Thanh Linh bực tức cắt đứt lời nói của Hoàng Phủ Khinh Trần, khuôn mặt chán ghét.

Lưu Gia công chúa ngây ngốc, lần đầu tiên thấy Vương huynh nắm tay một nữ nhân, lần đầu tiên thấy nụ cười dịu dàng kia, lại là lần đầu tiên thấy có người dám nhục mạ Vương huynh!

"Ta nói đúng thì là đúng." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, dùng sức ôm ngang thắt lưng Sở Thanh Linh muốn đưa Sở Thanh Linh đi.

"Đợi một chút...!" Lưu Gia công chúa dang hai tay chặn hai người lại, cắn môi hỏi từng câu từng chữ. "Vương huynh, nữ nhân này là ai? Vì sao chưa từng thấy huynh nói qua? Nàng là thiên kim đại thần nào?" Chuyện quá mức đột nhiên, Thái hậu đã từng đảm bảo với mình, nhất định sẽ để mình gả cho Vương gia làm chính phi! Mà mình cũng rất tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Thái hậu. Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện nữ nhân này tới cùng là ai?

"Nàng là ai cũng không liên quan gì tới ngươi." Sắc mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh xuống, "Dùng bữa đi, dùng cơm xong, ta sẽ phái người đưa ngươi hồi cung."

"Buông ta ra! Ngươi là kẻ vô sỉ hạ lưu." Sở Thanh Linh vươn tay hung hăng bóp bàn tay đang để bên hông mình, nhưng cho dù nàng dùng sức tới đâu, Hoàng Phủ Khinh Trần cũng không buông tay.

Lưu Gia công chúa thấy thế chợt tỉnh ngộ, thì ra nữ tử này bị ép buộc! Vương huynh còn biết ép buộc nữ nhân? Đây là thật hay là giả vậy?

"Vương huynh! Không phải là nàng không nguyện ý làm phi tử của huynh sao?" Lưu Gia công chúa chắn trước mặt hai người, không có ý tránh ra.

"Đừng để cho ta lặp lại lời của mình. Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi." Hoàng Phủ Khinh Trần nhẫn nại tới cực điểm, lạnh lùng mở miệng nói: "Người đâu, đưa Lưu Gia công chúa hồi cung!"

"Không cần! Vương huynh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Lưu Gia công chúa lui về phía sau hai bước, không thể tin nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lẽo với mình như vậy, trước kia mặc dù Vương huynh không nhiệt tình với mình, nhưng sẽ không vô tình như bây giờ!

Hoàng Phủ Khinh Trần lqd không đáp, chỉ nheo mắt hờ hững nhìn Lưu Gia công chúa đang cực kỳ bi thương trước mắt.

Sở Thanh Linh quay mặt, nguyện không muốn nhìn mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần.

"Có phải là do tiện nhân ngươi không, dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Vương huynh, lạt mềm buộc chặt đúng không?" Lưu Gia công chúa bỗng nhiên giật mình, chỉ tay về phía Sở Thanh Linh mắng to. Nữ nhân như vậy mình đã thấy nhiều rồi, lạt mềm buộc chặt! Nhưng nam nhân chính là muốn thấy bộ dạng này, nhất định là Vương huynh bị nàng ta mê hoặc rồi!

Sở Thanh Linh không quay đầu, ngay cả cười cũng lười.

"Lưu Gia! Chú ý lời nói của ngươi!" Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, có phải mình đã quá dung túng cho nàng ta rồi không?

"Vương huynh!" Lưu gia công chúa sửng sốt, Vương huynh vì nữ nhân này mà hung hăng với mình như thế! Lưu Gia công chúa chán nản nhường qua một bên, nói thật nhỏ: "Một lát nữa muội sẽ hồi cung."

"Vậy thì tốt." Hoàng Phủ Khinh Trần không để ý tiếp nữa, mang Sở Thanh Linh rời đi.

Ánh mắt oán độc của Lưu Gia công chúa vẫn dừng lại trên bóng lưng Sở Thanh Linh, chợt, nàng trừng lớn mắt. Chỉ vì nàng thấy rõ ràng trên chân của Sở Thanh Linh có buộc dây tơ tằm, kéo thật dài trên mặt đất, kéo dài đến sát vách nhà. Nữ nhân kia bị trói rồi hả?! Vậy nàng ta đúng là bị ép buộc? Không phải lạt mềm buộc chặt, mà là Vương huynh rất thích nàng ta, nàng ta không muốn nên mới bị trói sao?

Nếu sự thật là như vậy, trong mắt Lưu Gia công chúa thoáng qua một tia sáng thông suốt rồi lập tức biến mất

Dùng cơm xong, Lưu Gia công chúa liền rời đi. Hoàng Phủ Khinh Trần cũng ra ngoài làm việc. Nhưng sau khi hai người một trước một sau rời đi không lâu, Lưu Gia công chúa đã lén quay lại, đến phòng Sở Thanh Linh lqd ở phía sau biệt viện. Nha hoàn canh cửa cực kỳ khó xử, Lưu Gia công chúa điêu ngoa đã thành danh, nhưng Vương gia phân phó không có bất kỳ ai đến gần. Vì cái mạng nhỏ của mình, nha hoàn kiên trì ngăn cản Lưu Gia công chúa.

"Nô tài đáng chết, tất cả các ngươi làm phản rồi hả, không để bản công chúa vào trong mắt!" Lưu Gia công chúa dùng hết sức đánh ra một cái bạt tai, đánh nha hoàn té xuống đất rồi xông vào phòng Sở Thanh Linh. Nhìn Sở Thanh Linh an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ không quay đầu lại, Lưu Gia công chúa dễ dàng đóng cửa lại.

"Ngươi bị giam ở đây?" Lưu Gia công chúa từ từ tiến đến gần Sở Thanh Linh, mở miệng hỏi.

Sở Thanh Linh không quay đầu cũng không nói gì.

"Có muốn chạy trốn không? Ta có thể giúp ngươi." Lưu Gia công chúa không để ý thái độ của Sở Thanh Linh, mà tiếp tục kiên nhẫn hỏi.

Sở Thanh Linh vẫn không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt.

Lưu Gia công chúa cúi đầu nhìn sợi tơ trên chân Sở Thanh Linh nói tiếp: "Nhất định là ngươi muốn chạy trốn đúng không? Không nên hỏi vì sao ta lại giúp ngươi, ngươi cũng nhìn thấy. Ta thích Vương huynh, ta muốn làm phi tử duy nhất của huynh ấy. Thay vì ngươi bị nhốt như gia súc bây giờ, không bằng đi ra ngoài tìm một nam nhân tốt mà gả đi, đi càng xa càng tốt, ngươi nói có đúng không?"

Sở Thanh Linh nhìn sau lưng Lưu Gia công chúa, chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi? Giúp ta chạy trốn? Sợ rằng ra khỏi biệt viện này ngươi sẽ giết người diệt khẩu rồi. So với việc để hắn tìm kiếm sau khi ta đi rồi, không bằng chặt đứt tâm tư này của hắn, trực tiếp để cho ta biến mất. Nhưng ngoài mặt vẫn là ta tự mình chạy trốn ngoài ý muốn, không có một chút quan hệ nào với ngươi."

Lưu Gia công chúa há to miệng, thật lâu cũng không thốt được một lời, cứ nhìn nữ nhân trước mắt như vậy, nàng cư nhiên nhìn thấu tâm tư cùng ý tưởng của mình! Mắt Lưu Gia công chúa lạnh lùng, cô gái trước mặt rốt cuộc là ai, vốn cho rằng nàng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp bình thường, xem ra sự thật không phải như thế. Muốn trừ nàng còn phải tốn một chút công phu.

"Có phải đang nghĩ rằng trừ ta có chút phiền toái?" Khoé miệng Sở Thanh Linh vẫn treo nụ cười lạnh, giọng mỉa mai nhìn sau lưng Lưu Gia công chúa.

"Ngươi!" Lưu Gia công chúa nuốt khan, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

"Nếu không có việc gì thì ra ngoài trước đi, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi." Sở Thanh Linh đứng dậy đi từ từ tới chiếc giường hẹp.

"Đứng lại, đồ tiện nhân ~ ngươi cho rằng ngươi có thể lấy được trái tim của Vương huynh. Chúng ta thử coi." Lưu Gia công chúa nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh chợt châm biếm lạnh lùng, "Ngươi xem bộ dạng hiện tại của ngươi coi, có khác gì chó? Chẳng qua là được Vương huynh của ta nuôi dưỡng lên thành chó cái, bị trói cả ngày không đi đâu được. Cũng chỉ là công cụ tình dục của Vương huynh, chờ huynh ấy ghét bỏ, vậy ngươi sống không bằng chết."

Sở Thanh Linh nheo mắt, nhìn phía sau lưng Lưu Gia công chúa, chợt lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa đào, thanh âm cũng mềm mại như tơ: "Vương gia, nàng nói ta là chó cái, vậy ngươi chính là chó đực rồi nhỉ?" Dứt lời, ôn nhu cười nhìn sắc mặt thay đổi của Lưu Gia công chúa.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu Gia công chúa trở nên tái nhợt, thẳng tắp xoay người sang, thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Khinh Trần, trong đáy mắt không có một chút nhiệt độ nào.

"Vương huynh, sao huynh biết, sao huynh lại ở đây?" Lưu Gia công chúa cảm giác đầu lưỡi của mình đã bị thắt chặt, Vương huynh xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào? Tại sao mình không hề phát hiện ra một chút nào? "Huynh... không phải vừa rồi huynh đã đi ra ngoài sao?"

"Không phải là ngươi cũng đã rời đi sao?" Giọng Hoàng Phủ Khinh Trần cay nghiệt, nhìn nụ cười rực rỡ  như hoa đào vừa rồi của Sở Thanh Linh trong lòng lại đau như cắt. Chỉ vì lúc đó trong mắt Sở Thanh Linh có đau thương và châm chọc thật sâu. Lưu Gia đáng chết, cư nhiên làm thương tổn Thanh Linh của mình như vậy! Nhưng hắn không ý thức được chút nào, thương thế kia đến tột cùng là do người nào gây ra.

"Vương huynh, huynh nghe ta giải thích, ta... ý ta không phải ý tình một đêm đó (nguyên văn 419 = for one night = tình một đêm)", Lưu Gia công chúa luống cuống, vội vàng tiến lên kéo vạt áo Hoàng Phủ Khinh Trần, ra sức giải thích.

Nhưng có một lực đạo lớn dị thường bất chợt đánh đến mặt của nàng ta, cái bạt tai mãnh liệt không kịp đề phòng này khiến cho nàng ta ngã mạnh trên đất. Sau một khắc, máu tươi trong miệng Lưu Gia công chúa không ngừng phun ra.

Mà Sở Thanh Linh chỉ nhàn nhạt nhìn tất cả trước mắt, nhẹ nhàng cười cười, quay người không nhìn nữa.

Người sau lưng đang tuyệt vọng, đau lòng, kêu rên...

Nhưng, tất cả đều không liên quan đến mình.

Sở Thanh Linh chỉ hờ hững nhìn không trung.

Giờ phút này, sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư đen ngòm sắp vặn ra nước. Chỉ vì hắn mới vừa biết được bảo bối của mình Thanh Linh lúc này đang ở một gian phòng bên trong biệt viện của Nhân vương.

"Ai nha, tiểu tử, tỉnh táo một chút ~~" Y tiên chớp mắt phí công an ủi, chính ông cũng hiểu, cho dù là người nam nhân nào biết lão bà của mình bị người khác nhốt lại cũng sẽ phát điên. Nhưng tiểu tử này ~~ —— có trò hay để nhìn, Y tiên nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net