Chương 57: Mang thai! Âm mưu kéo tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Trúc viên đã sắp được một tháng, mỗi ngày trong một tháng này đều là ngày hạnh phúc, mỗi khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Sở Thanh Linh thì Đông Phương Thiểu Tư đều quên đi mọi thứ. Chưa bao giờ biết, hoá ra để cho bảo bối của mình lộ ra nụ cười tươi là chuyện đơn giản như vậy.

Ban đêm, ngoài cửa sổ gió thổi tuyết rơi xuống, phát ra âm thanh xào xạc. Đông Phương Thiểu Tư đẩy cửa ra, thấy Sở Thanh Linh đang đứng cạnh cửa sổ nhìn lên trời, vội đi đến ôm lấy nàng, đau lòng liền muốn đóng cửa sổ: "Thanh Linh, ở đây lạnh, đừng đứng ở chỗ này."

"Không lạnh đâu." Sở Thanh Linh mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay lấy ngọc bội trên cổ đặt trong lòng bàn tay, "Chàng xem, đây là chàng đưa cho ta, ngọc bội trân quý như vậy, sao chàng không nói với ta?"

"Trân quý? Trân quý hơn nữa cũng chỉ là miếng ngọc bội, đâu sánh được với bảo bối của ta." Đông Phương Thiểu Tư cười rồi cúi đầu khẽ cắn lên cổ Sở Thanh Linh.

"Không đứng đắn." Sở Thanh Linh cười duyên lấp đầy giận dữ, lại xoay người ôm chặt lấy Đông Phương Thiểu Tư, Đông Phương Thiểu Tư cười đưa tay đóng cửa sổ lại, cúi đầu hôn lên môi Sở Thanh Linh, mà tay hắn cũng không thành thật sờ lên ngực Sở Thanh Linh.

Trong mắt Sở Thanh Linh hiện lên nụ cười dịu dàng, ôm cổ Đông Phương Thiểu Tư. Đông Phương Thiểu Tư cười thoả mãn, ôm lấy Sở Thanh Linh, tiến đến bên giường. Cẩn thận đặt Sở Thanh Linh xuống, thân hình dịu dàng che lên. Hai người nhìn nhau thật sâu, nghe tiếng tim đập của đối phương, không khỏi nở nụ cười. Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu hôn nhẹ lên môi, cổ Sở Thanh Linh, tay từ từ cởi dần hết y phục của nàng. Cả phòng xuân sắc, cả phòng nỉ non triền miên...

Thương Châu quốc, Nhân vương ngồi trước thư án, thờ ơ nhìn mật thư trong tay. Mà mật thư này là do Dạ Mặc Hiên đưa đến.

"Tỷ đệ?" Nhân vương nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh lẽo yếu ớt. Mình đã sớm điều tra quan hệ giữa Thanh Linh và Dạ Mặc Hiên, thật không ngờ tới lại là tỷ đệ, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng chính xác tình hơn cả thân nhân. Trong một đêm Sở gia bị diệt môn, sợ rằng là hành động của người trong hoàng thất Thành Hạ quốc. Dạ Mặc Hiên cư nhiên dò xét được mình coi trọng Thanh Linh, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc. Tuy nhiên, đề nghị của hắn cũng không hẳn là không thể.

Trong mắt Nhân vương hiện lên ý cười lạnh lẽo, nâng bút bắt đầu viết thư.

Năm ngày sau, Đông Phương Thiểu Tư nhận được thư của Nhân vương Thương Châu quốc, trong thư thỉnh cầu đàm phán hoà bình, giải quyết hỗn loạn liên tục của biên quan. Đông Phương Thiểu Tư cau mày, trầm tư nhìn thư tín trong tay. Đàm phán hoà bình? Sợ rằng người nam nhân kia không đơn giản như vậy? Dụng ý chân chính ở chỗ nào chứ?

"Bẩm báo Vương gia, Lãnh thừa tướng cầu kiến." Thanh âm cung kính của tổng quản ở ngoài cửa.

"Hừ, chịu trở lại, kêu hắn lăn vào đây." Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, nặng nề vứt thư tín trong tay lên thư án.

"Nhiếp chính vương Điện hạ vĩ đại, thiên thu vạn tải, tình một đêm chói lọi, phúc như Đông Hải ~ - - dũng mãnh như ngưu - - nhân" Lãnh Ngự Phong vừa vào phòng liền cười làm chân chó nịnh hót, lại càng nói lung tung ẩu tả tán thưởng.

Đông Phương Thiểu Tư lqd không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Ngự Phong.

"Ai nha, Điện hạ, đã lâu không gặp, người vẫn oai phong như trước nha." Lãnh Ngự Phong cười gượng hì hì, không dám nhìn thẳng vào mắt của Đông Phương Thiểu Tư.

"Nhìn đi." Đông Phương Thiểu Tư ném thư tín trên thư án cho Lãnh Ngự Phong.

Lãnh Ngự Phong tiếp nhận thư tín mà ngơ ngẩn, cứ như vậy mà bỏ qua cho mình rồi hả? Một lời nói nặng cũng không có, lại không phạt mình? Nam nhân trước mắt có phải do người khác nguỵ trang hay không? Có phải là Đông Phương Thiểu Tư máu lạnh vô tình biến thái siêu cấp đó không? Nhưng nói đi nói lại, người nào có bản lĩnh và can đảm tới giả mạo hắn chứ?

Lãnh Ngự Phong cúi đầu đọc thư, xem xong lập tức thu liễm cợt nhả vừa rồi lại, gương mặt trịnh trọng nói: "Nhân vương là người không đơn giản như vậy, đây tuyệt đối là một âm mưu."

"Ta biết rõ." Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt nói.

"Hả?" Lãnh Ngự Phong nghi ngờ gãi gãi đầu, không hiểu gì cả.

"Vấn đề là hắn làm như vậy nhằm mục đích gì, có ý gì?" Đông Phương Thiểu Tư khẽ cau mày.

"Vậy huynh đi sao?" Lãnh Ngự Phong không còn tâm tư mà đùa giỡn nữa, ngưng trọng khác thường hỏi.

"Đi." Mặt Đông Phương Thiểu Tư âm trầm, "Nếu có thể, ta muốn tự tay làm thịt hắn."

"Hả???" Lãnh Ngự Phong há miệng rất lớn, để cho Đông Phương Thiểu Tư ưu nhã nói ra những lời thô tục như vậy, rốt cuộc là tại sao? Còn tự tay làm thịt hắn? Lúc mình không có ở đây, rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì? Nhưng Lãnh Ngự Phong rất lý trí lựa chọn không hỏi, sợ chọc phải tổ ong vò vẽ.

"Ngươi có thể cút về làm việc, công việc của ngươi vẫn chồng chất ở kia không ai quản, trong bảy ngày phải làm xong." Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng hạ lệnh.

Lãnh Ngự Phong há hốc mồm muốn kêu oan, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Thiểu tư, lời nói bên miệng lại nuốt trở vào toàn bộ, ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Đông Phương Thiểu Tư đứng lên, nhìn thanh Long Văn treo trên tường, trong mắt phát ra tia lạnh lùng. "Nhân vương - Hoàng Phủ Khinh Trần, mình nhất định sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn! Nhất định!"

Bây giờ Thanh Linh đang làm gì nhỉ? Khi Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Sở Thanh Linh, thái độ nhu hoà hẳn, đứng dậy đi ra cửa, hiện tại rất muốn thấy bảo bối của mình.

Lúc này Sở Thanh Linh đang nghi ngờ đếm ngón tay tính toán cái gì đó.

"Nha đầu, làm sao vậy, sao đếm mãi không xong vậy?" Đúng lúc Y tiên đi vào, vui vẻ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Sở Thanh Linh. Nha đầu cư nhiên đếm ngón tay, thật là buồn cười.

"Sư tổ, đừng làm rộn, ta đang tính." Sở Thanh Linh cau mày, tính đi tính lại, thời gian cũng không đúng. Đã qua rất nhiều ngày, Quỳ thuỷ của mình vẫn còn chưa tới? Không phải là... Mình tự bắt mạch, cũng không thấy được.

"Chẳng lẽ?!" Y tiên hồi hồn lại, tiến lên phía trước bắt lấy cổ tay Sở Thanh Linh, kiểm tra mạch đập.

"Hả, người bắt được mạch?" Sở Thanh Linh ngạc nhiên, coi như có thật rồi, nhưng mới chỉ hơn một tháng nên bắt mạch không thấy.

"Danh xưng Y tiên của ta để gọi không sao?" Y tiên liếc Sở Thanh Linh một cái tức giận nói, sau đó, Y tiên cười, "Nha đầu, ngươi có thật rồi."

"A?" Sở Thanh Linh lqd sửng sốt, trợn to mắt nhìn Y tiên chằm chằm, trong nháy mắt đầu trống rỗng quên suy nghĩ.

"Cái gì? Cái gì?" Một thanh âm rất kinh ngạc từ cửa lớn truyền đến, ngoài cửa là gương mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Thiểu Tư, thái độ rất phức tạp, có vui mừng cũng có phiền não. Vui mừng chính là bảo bối có đứa bé của mình, phiền não là sau khi đứa bé ra đời không phải muốn tranh cướp bảo bối với mình sao?

"Ngươi sắp làm phụ thân, nha đầu sắp làm mẫu thân." Y tiên cười híp mắt rồi sờ lên cái cằm nhẵn bóng của mình, nói vào trọng tâm.

Sở Thanh Linh hồi hồn lại, nhìn vẻ mặt phức tạp của Đông Phương Thiểu Tư ở cửa, lại cúi đầu nhìn cái bụng của chính mình. Còn chưa có tiếp thu việc này là thật, mình có đứa bé? Có đứa bé của Thiểu Tư?

"Thanh Linh" Đông Phương Thiểu Tư bước nhanh vào, ngồi bên cạnh Sở Thanh Linh, trợn tròn mắt nhìn bụng Sở Thanh Linh. Nơi đó có đứa bé rồi hả? Là đứa bé của mình và Thanh Linh?

"Chúng ta có con rồi." Bỗng nhiên trên mặt Sở Thanh Linh hiện lên một nụ cười sáng lạn, từ từ sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình.

"Ừhm ừhm." Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Sở Thanh Linh thì quên hết mọi thứ, chỉ một mực gắng sức gật đầu phụ hoạ.

Ba người cười đùa một lúc, Đông Phương Thiểu Tư mới nhớ tới chuyện định đi biên quan đàm phán, vốn muốn mang theo Sở Thanh Linh đi cùng, bây giờ thì không thể nào.

"Thanh Linh, ta phải ra ngoài làm việc vài ngày, nàng ngoan ngoãn ở nhà biết không? Chỗ nào cũng không cần đi, cẩn thận thân thể." Đông Phương Thiểu Tư dứt lời lại quay đầu lại cười híp mắt với Y tiên: "Tiền bối, lúc ta không có mặt ở đây làm phiền ngài chăm sóc cho Thanh Linh. Trông chừng nàng, đừng để cho nàng chạy loạn."

"Tiểu tử, yên tâm có ta ở đây. Ngày mai bắt đầu dưỡng thai, à không, hiện tại bắt đầu luôn." Y tiên gật gù đắc ý với kế hoạch vừa được vạch ra, đối với Sở Thanh Linh, hắn thiệt tình yêu thương từ tận đáy lòng. Không chỉ thương yêu hài tử của tiểu đồ đệ, lại càng yêu thích truyền nhân y bát đệ nhất của mình.

Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, bất đắc dĩ cười cười, mà trong nụ cười của nàng có cả hạnh phúc. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, liền nghĩ tới Mặc Hiên. Không biết bây giờ Mặc Hiên thế nào?

Trong hoàng cung Thành Hạ quốc.

Trong thượng thư phòng, Dạ Mặc Hiên cầm bút khoanh tròn điều gì đó.

"Hoàng thượng, nên lật bài rồi." Thái giám nâng khay, trong khay là bài tử của rất nhiều phi tần Thái hậu đã chọn cho hoàng tử lúc mới đăng cơ trước kia.

Dạ Mặc Hiên không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đã phái người đến Thiên Vận quốc chưa?"

"Bẩm báo hoàng thượng, đã đến nơi." Thái giám cúi đầu đáp lời.

"Rất tốt." Dạ Mặc Hiên cười buông bút xuống chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Hoàng thượng, nên lật bài rồi." Thái giám nâng khay lên cao, nhắc nhở lần nữa.

"Ngươi tuỳ tiện lật một cái." Dạ Mặc Hiên ngáp một cái, có chút mỏi mệt nói.

"Đây -" thái giám do dự một phen, vẫn thay Dạ Mặc Hiên lật bài. Kể từ khi Hoàng thượng gọi hắn lật bài tới nay, sau khi các vị phi tử biết, đều nhận được không ít béo bở. Chỉ là kỳ quái, sau một lần liền không đi tìm mình yêu cầu lật bài nữa, không biết đến cùng trong này có chuyện gì kỳ quặc xảy ra. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng đây không phải là việc mà người làm nô tài nên đi hỏi.

"Bẩm báo hoàng thượng, hầu ngủ tối nay là Nhã Vũ." Thái giám bẩm báo, trong mắt hiện lên nụ cười, nhớ tới đống vàng nặng trịch trong ngực.

"A..." Dạ Mặc Hiên không yên lòng đáp một tiếng, "Bãi giá thôi."

Thái giám hầu ngủ và cung nữ đã đợi sẵn ngoài cửa, chờ đại giá hoàng thượng.

"Được rồi, tất cả các ngươi lui xuống đi." Dạ Mặc Hiên không kiên nhẫn phất tay để các vị thái giám cung nữ lui xuống hết, sau khi bước vào trong tẩm cung, trở tay đóng cửa lại.

Từ từ đi vào, sau màn lụa trên giường lớn là Nhã Phi mặc một tầng sa mỏng đang ngồi. Dưới sa mỏng gần như trong suốt, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện, khiến cho người ta không thể kiềm chế.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Nhã phi vừa thấy hoàng thượng tuổi trẻ tuấn mỹ vội vàng đứng lên nhẹ nhàng hành lễ, một bộ dạng thẹn thùng. Lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng trẻ tuổi tuấn mỹ này, lòng của nàng liền hoàn toàn ở trên người hắn rồi. Còn trẻ như vậy, tuấn mỹ như vậy. Nếu có thể nhận được ân sủng của hắn, về sau hậu cung không phải là thiên hạ của mình rồi sao? Mẫu nghi thiên hạ, vinh hoa phú quý, muốn cái gì có cái đó không phải sao?

"Miễn lễ." Dạ Mặc Hiên nhìn Nhã phi ăn mặc hở hang, đáy mắt chán ghét thật sâu, nhưng Nhã phi không ngẩng đầu lên nhìn, vẫn một bộ dáng mềm mại như cũ, không nhìn thấy bộ dạng quân vương.

"Ngươi, rất khát khao?" Trong thanh âm Dạ Mặc Hiên có mỉa mai mơ hồ.

Nhã phi ngẩn người, tiếp sau thẹn thùng gật đầu, có thể không khát khao sao? Rất khát khao được hoàng thượng sủng ái, an ủi đó.

"Vậy ngươi từ từ hưởng thụ." Dạ Mặc Hiên nhẹ nhàng vỗ tay, quay người đi sang một bên ngồi xuống.

Khi Nhã phi còn chưa lấy lại tinh thần thì đã có một gã trang phục thái giám đứng trước mặt, chính là cao thủ thái giám vẫn đi theo bên cạnh Dạ Mặc Hiên.

"Hoàng thượng?" Nhã phi có chút bối rối, mặc dù trước mặt là một thái giám, nhưng mình ăn mặc như vậy bại lộ trước mặt thái giám, cái này dường như không tốt lắm.

"Nhỏ giọng một chút." Dạ Mặc Hiên ngáp một cái, đi qua bên giường êm liền nằm xuống để nguyên quần áo chuẩn bị ngủ.

Trong ánh mắt bối rối của Nhã phi, thái giám vươn tay điểm trúng á huyệt của nàng ta, một tay nâng nàng ta lên, cười gằn nói: "Nương nương, để cho ta thương ngươi thật tốt."

Nhã phi liều mạng dãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được. Một cô gái nhỏ yếu ớt làm sao có thể giãy dụa ra khỏi lòng bàn tay một cao thủ. Nàng chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu tới Dạ Mặc Hiên, mà Dạ Mặc Hiên đã nhắm nghiền hai mắt lạnh nhạt bắt đầu ngủ. Nhã phi tuyệt vọng nhìn về phía người đang càng ngày càng tiến gần giường, sao lại thế này? Sao hoàng thượng lại có thể để một hoạn quan đụng chạm mình, sao hắn ta lại có thể đụng chạm vào mình?

"Nương nương, ta sẽ thương ngươi thật tốt." Đang lúc Nhã phi không hiểu gì hết, thái giám đã ném Nhã phi lên trên giường, từ bên hông rút ra một đoạn roi tinh sảo, từ từ nhích tới gần Nhã phi.

Đêm, rất dài mà thống khổ.

Không tiếng động tuyệt vọng tràn ngập.

Còn có một nơi tuyệt vọng giống vậy là tẩm cung Thái hậu, Thái hậu khổ sở kéo gãi yết hầu của chính mình. Cổ họng giống như bị lửa thiêu, đau đến mức khiến cho nàng ta nhanh chóng mất đi ý thức. Muốn gọi, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh. Bên trong đơn thuốc bỏ thêm thuốc gây khàn giọng sao?

"Thái hậu, nên dùng thuốc rồi." Một thái giám vẻ mặt vô tình đứng trước mặt Thái hậu đang khổ sở lạnh lùng nói, mà trong tay chính là cái hộp gấm trước kia, Dạ Mặc Hiên đưa cho người ta luyện thuốc.

Không dùng! Thái hậu há to mồm gào thét, nhưng không phát ra được âm thanh nào cả.

"Có ai không, mau để cho Thái hậu dùng thuốc." Khoé miệng thái giám cười lạnh, phất tay để thái giám và cung nữ sau lưng tiến lên đè Thái hậu xuống, ép buộc ăn viên thuốc trơn bóng xanh đen kia.

Hoàng cung Thành Hạ quốc, bao phủ toàn bộ hơi thở tuyệt vọng.

"Tỷ tỷ ~~" Dạ Mặc Hiên ngủ say, trên gương mặt tuấn tú chân mày nhíu lại, nỉ non thật khẽ.

"Mặc Hiên?!" Sở Thanh Linh giật mình đột nhiên đứng dậy.

"Nha đầu, có chuyện gì vậy?" Y tiên nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh đột nhiên đứng dậy khó hiểu hỏi.

"Không, ta bỗng nhiên nhớ tới Mặc Hiên, hiện tại không biết hắn thế nào rồi." Sở Thanh Linh cau mày, trong lòng có cảm giác bất an.

"Chờ tiểu tử trở lại, ngươi kêu hắn đi điều tra lần nữa." Y tiên ngáp dài, hai người vừa mới tiễn Đông Phương Thiểu Tư đi, ở trong sân phơi nắng.

"Ừhm." Sở Thanh Linh nghiêng đầu, hơi lo lắng, "Ta mệt mỏi, ta trở về ngủ thôi."

"Ừhm, đi đi." Y tiên híp mắt gật đầu, tiếp tục phơi nắng.

Khi Sở Thanh Linh vừa trở lại phòng, một bóng đen chợt thoáng qua, Sở Thanh Linh kinh hãi muốn hô to.

"Sở Mặc Hiên!" Vậy mà, ba chữ ngắn gọn cấp bách khiến cho Sở Thanh Linh an tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net