Chương 59: Ai vô sỉ hơn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành trong triều rối một nùi, lúc Đông Phương Thiểu Tư lqd cấp tốc chạy về mới tạm thời ổn định lại cục diện. Nhưng chúng thần đều không ngừng dâng tấu cho Đông Phương Thiểu Tư, yêu cầu lập tân vương khác. Trong đó đa số ủng hộ Đông Phương Thiểu Tư, bao gồm cả Tả Thừa tướng vốn không hợp nhau. Bởi vì chúng đại thần cũng hiểu rõ, chỉ có Đông Phương Thiểu Tư mới có năng lực ngồi lên vị trí kia, khiến Thiên Vận quốc thịnh vượng hơn.

Trong ngự thư phòng Hoàng cung, Lãnh Ngự Phong chớp mắt nhìn vẻ mặt căm tức của Đông Phương Thiểu Tư.

Rầm một tiếng, Đông Phương Thiểu Tư gạt toàn bộ công văn trên thư án xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu thờ ơ nhìn Lãnh Ngự Phong. Lãnh Ngự Phong nuốt nước miếng, chậm rãi di chuyển về phía sau.

"Định đi đâu?" Âm thanh lạnh lẽo mà nguy hiểm của Đông Phương Thiểu Tư càng làm cho Lãnh Ngự Phong nơm nớp lo sợ.

"Không có, không định đi đâu cả." Lãnh Ngự Phong ngoài cười nhưng trong không cười lẩm bẩm.

"Ngươi ở trong triều ăn không ngồi rồi hay sao? Ngươi có lấy bổng lộc không?" Hỏa khí tích lũy đã lâu của Đông Phương Thiểu Tư bộc phát, căm tức nhìn nụ cười khó coi của Lãnh Ngự Phong phát tiết, "Tin tức tiết lộ như thế nào ra ngoài ngươi không biết? Ngay cả chút chuyện này cũng không làm được, ngươi sống làm gì?"

"Điện hạ, thật không liên quan đến ta. Ta thật sự rất nghiêm túc làm việc." Vẻ mặt đau khổ của Lãnh Ngự Phong vẫn kêu oan, nhưng lại không dám nói khi mình xử lý công việc vẫn thong dong lưu lại một đống sự vụ lớn. Nếu vậy thì không biết Đông Phương Thiểu Tư sẽ phát điên như thế nào.

Lãnh Ngự Phong cúi người nhặt công văn và tấu chương trên đất lên, thấy tất cả đều là ủng hộ Đông Phương Thiểu Tư ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không khỏi xấu hổ. Ngay cả lão già ngoan cố Tả thừa tướng cũng biết rõ đạo lý như vậy, thật khiến cho người ta kinh ngạc.

"Vậy điện hạ, hiện tại cần làm như thế nào? Huynh tính khi nào đăng cơ vậy?" Lãnh Ngự Phong thận trọng hỏi.

"Đăng cái đầu ngươi, người nào thích làm Hoàng đế thì người đó làm đi." Đông Phương Thiểu Tư lqd lạnh lùng nhìn Lãnh Ngự Phong, thâm trầm phun ra một câu. Làm hoàng đế, đùa gì chứ, mình không có hứng thú với điều này. Nếu muốn làm, đã ngồi lên cái vị trí đó từ sớm rồi.

"Điện hạ ~ huynh..." Lãnh Ngự Phong vẫn kịp dừng lại lời định nói bên khóe miệng, vốn định nói sao huynh lại trẻ con như vậy, Ai muốn làm hoàng thượng thì có thể làm được sao? Nhưng Lãnh Ngự Phong vẫn còn lý trí mà dừng lại, chỉ bất đắc dĩ nhặt tấu chương trên đất. Hiện tại nên làm như thế nào mới tốt đây?

"Đi, tìm Bình Thân vương tới." Đông Phương Thiểu Tư vỗ bàn, nhớ tới ứng cử viên mình sớm dự định.

"Điện hạ, một ngày trước khi huynh trở về Bình Thân vương đã đi ra ngoài, đây là thư của ngài ấy gửi cho huynh." Lãnh Ngự Phong thận trọng đặt thư lên thư án rồi lập tức nhảy ra, chạy tới khoảng cách an toàn.

Quả nhiên, ngay cả nhìn Đông Phương Thiểu Tư cũng không nhìn liền chụp một chưởng bóp nát thư. Khuôn mặt tuyệt mỹ rạng rỡ của Đông Phương Thiểu Tư sắp biến đổi, có can đảm, lại có thể chạy mất!

"Điện hạ, làm sao bây giờ?" Lãnh Ngự Phong lqd đứng gần cửa, hỏi từ xa.

Đông Phương Thiểu Tư nhìn Lãnh Ngự Phong đang đứng cách mình rất xa, mặt đen lại, lạnh lùng nói: "Đi, đi tìm Bình Thân vương trở lại cho ta! Ba ngày, cho ngươi thời gian ba ngày! Nếu không tìm được, ngươi ngồi lên vị trí này!"

Câu nói sau cùng khiến Lãnh Ngự Phong trắng bệch cả mặt, Lãnh Ngự Phong run rẩy nói: "Điện hạ, không phải huynh đang nói đùa chứ?"

"Ta và ngươi từng nói đùa sao?"Giọng nói lạnh lẽo của Đông Phương Thiểu Tư khiến Lãnh Ngự Phong không rét mà run. Hắn hiểu được người nam nhân trước mắt là kẻ điên không theo lẽ thường, vạn nhất đến lúc kêu mình dịch dung thành hắn hoặc Bình Thân vương để làm Hoàng đế cả đời, mình còn không bằng chết đi!

"Điện hạ, năm ngày có được không?" Lãnh Ngự Phong vẫn còn đấu tranh đến phút giây cuối cùng.

"Ba ngày, bây giờ ngươi cút đi tìm người cho ta." Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư bắn ra tia nhìn sắc bén, không cho thương lượng chút nào.

Lãnh Ngự Phong mãnh liệt che khóe miệng của mình lại, vội vàng lui ra ngoài. Lưu lại một mình Đông Phương Thiểu Tư cau mày trong phòng. Phải sớm xử lý xong chuyện này, sau đó tự mình đi tìm Thanh Linh của mình, đưa nàng trở lại!

Nhưng Đông Phương Thiểu Tư đã đánh giá thấp một chút, xem nhẹ tình yêu điên cuồng cố chấp của Dạ Mặc Hiên đối với Sở Thanh
Linh .

Thành Hạ quốc, một chiếc xe ngựa tầm thường yên lặng chạy vào hoàng cung.

Sở Thanh Linh ngồi trong xe ngựa, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, hiện tại Mặc Hiên như thế nào rồi? Bây giờ thương thế đã được khống chế chưa. Đang miên man suy nghĩ, xe ngựa từ từ dừng lại.

Sở Thanh Linh giật mình, một hồi lâu không thấy ai vén rèm xe, Sở Thanh Linh mới vươn tay chuẩn bị tự mình vén rém lên, bàn tay trắng nõn xinh đẹp đưa ra. Sở Thanh Linh nhìn chằm chằm ra ngoài mành, một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn mình. Toàn thân Dạ Mặc Hiên mặc áo bào vàng sáng, đầu buộc kim quan, rạng rỡ sáng sủa.

Mặc Hiên! Là Mặc Hiên! Nước mắt Sở Thanh Linh không được khống chế rớt xuống, há mồm muốn gọi, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Chỉ im lặng cười, nhưng nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy xuống. Người mình luôn nhớ thương muốn gặp đang ở trước mặt mình! Hắn thật sự đang ở trước mặt mình, hài tử ngốc nghếch, hài tử khiến cho người ta đau lòng đang ở trước mắt!

"Đừng khóc." Dạ Mặc Hiên vươn tay, dắt Sở Thanh Linh, thận trọng dìu nàng xuống xe ngựa, cái gì cũng không để ý một tay kéo nàng vào trong ngực, lẩm bẩm, "Ta rất nhớ nàng."

"Cái tên đần độn này!" Rốt cuộc Sở Thanh Linh khóc thành tiếng, trở tay ôm chặt Dạ Mặc Hiên, "Khiến cho ta rất lo lắng, cực kỳ lo lắng!"

"Đừng khóc... đừng khóc, là tại ta, chính là tại ta." Dạ Mặc Hiên đau lòng nhẹ nhàng an ủi người trong ngực.

Cung nữ cùng thái giám chung quanh cúi đầu thật thấp, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, lại khiến cho vị hoàng thượng lãnh khốc vô tình mềm mại dụ dỗ như vậy. Rốt cuộc nàng là ai?

"Mặc Hiên, ngươi... không phải ngươi bị thương rất nặng sao?" Sau khi bình tĩnh lại Sở Thanh Linh chợt phát hiện ra vấn đề này.

"Nàng rất hy vọng thấy ta bị thương nặng sao?" Ánh mắt của Dạ Mặc Hiên rất bi thương, trên mặt cũng cực kỳ uất ức. Trong phút chốc dường như đã biến thành tiểu thiếu niên đáng yêu nũng nịu năm đó.

"Làm sao có thể, ngươi nói bậy bạ cái gì thế?" Sở Thanh Linh cau mày.

"Ta tốt lắm. Thích khách cũng đã bắt được, chỉ là khí huyết còn chưa thông thuận." Mí mắt Dạ Mặc Hiên cũng không nháy, cực kỳ tự nhiên nói dối.

"Vậy để ta xem một chút." Sở Thanh Linh lqd nóng nảy muốn lập tức bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên.

"Trước không cần gấp gáp, nàng đi đường cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi trước được chứ?" Dạ Mặc Hiên nhẹ giọng dụ dỗ.

"Thật sự không sao cả?" Sở Thanh Linh vẫn còn có chút lo lắng.

"Thật không có việc gì." Dạ Mặc Hiên cười, tự nhiên ôm lấy bả vai Sở Thanh Linh đi vào trong cung.

Sở Thanh Linh cũng thật sự mệt mỏi, dùng xong đồ ăn sau đó tắm rửa liền ngủ luôn. Dạ Mặc Hiên vẫn qua quýt nói để sau khi Sở Thanh Linh tỉnh dậy thì bắt mạch cho mình. Sở Thanh Linh xấu hổ nhưng đành phải thôi.

Trong cung điện vắng vẻ, Sở Thanh Linh nặng nề ngủ, bọn cung nữ thái giám canh gác ở bên ngoài. Trong lòng đều kinh ngạc khi thấy hoàng thượng thân mật với nữ tử này, trong lúc này, mọi người càng kinh ngạc hơn khi thấy bóng dáng của hoàng thượng, đang chuẩn bị hành lễ, Dạ Mặc Hiên dùng tay ra hiệu để mọi người miễn lễ chớ lên tiếng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Mặc Hiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi từ từ tới trước giường hẹp của Sở Thanh Linh, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ say của Sở Thanh Linh, Dạ Mặc Hiên cau mày, hắn rất rõ ràng Sở Thanh Linh đối với hắn đơn thuần chỉ là tỷ tỷ đối với đệ đệ, hoàn toàn không có chút tình yêu nam nữa nào. Nàng không đề phòng mình chút nào đồng thời cũng coi mình là đệ đệ của nàng. Nhưng đây cũng là điều mình thống hận nhất.

Cuối cùng sẽ có một ngày, nhất định sẽ khiến cho nàng hiểu, mình là nam nhân duy nhất mà nàng có thể dựa vào.

Dạ Mặc Hiên lẳng lặng lui ra ngoài, đi tới thư phòng.

"Hoàng thượng, Nhân vương phái người đưa thư tới." Vị thái giám cao thủ vẫn bên cạnh Dạ Mặc Hiên cung kính đưa thư cho Dạ Mặc Hiên.

Dạ Mặc Hiên khẽ cười nhận lấy, thư này tới thật nhanh. Tin tức của Nhân vương cũng rất nhanh nhẹn đó, đã biết hôm nay nàng tới hoàng cung rồi. Dạ Mặc Hiên từ từ mở thư trong tay ra, vừa nhìn thư giọng điệu nụ cười mỉa mai càng lộ rõ.

Nhân vương a Nhân vương, thiệt thòi cho ngươi vẫn là lão hồ ly, lại bị mình sắp xếp vào bẫy. Dạ Mặc Hiên cười lớn, vo thư trong tay thành một nắm ném cho thái giám bên cạnh, tùy ý phun ra hai chữ: "Hủy sạch."

Thái giám nắm thư trong tay, trong nháy mắt bóp nát thư.

Mà Dạ Mặc Hiên vẫn còn cười to, cười tới mức nước mắt cũng chảy ra. Khiến thái giám sinh lòng tò mò, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến cho hoàng thượng vui vẻ như vậy.

Dạ Mặc Hiên ngồi xuống ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nghĩ tới Nhân vương còn đang chờ kết thân. Trước mình viết thư cho hắn nói hắn giúp một tay ngăn chặn Đông Phương Thiểu Tư, bởi vì nói cho hắn biết quan hệ của mình và Thanh Linh, càng hứa hẹn nếu hắn giúp mình thuận lợi tiếp nhận Thanh Linh, liền phong Thanh Linh làm quận chúa gả cho hắn, hai nước kết thân, trọn đời giao hảo.

Kết thân, làm phi tử của Nhân vương? Ha ha, Dạ Mặc Hiên nghĩ đến đây lại cảm thấy buồn cười. Nhân vương ngàn tính vạn tính, đúng là tính đến tâm ý của bản thân mình? Công chúa? Cười đến chết người. Mình sẽ tự tay giao nữ nhân mình yêu mến đến tay người nam nhân khác sao? Thanh Linh không phải là vợ của bất kỳ người nam nhân nào, mà chỉ có thể là hoàng hậu của mình! Mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu duy nhất. Ai cũng không thể phản đối, ai phản đối giết không tha. Xem đám lão già kia ai dám phản đối!

"Thanh Cát." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt gọi tên thái giám kia.

"Nô tài ở đây." Thái giám được đặt tên Thanh Cát khom lưng đáp lời.

"Thuốc, thử như thế nào?" Dạ Mặc Hiên cau mày, dù sao thuốc kia cũng là cấm dược trong Hoàng thất Thành Hạ quốc lưu truyền lại, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng sử dụng qua, đúng là có chút mạo hiểm.

"Kính mời hoàng thượng tự mình kiểm nghiệm hiệu quả." Thanh Cát nheo mắt lại, hả hê nói.

"Ừhm, đưa trẫm đi xem một chút." Dạ Mặc Hiên đứng dậy, đi về phía trước.

"Tuân chỉ." Thanh Cát cúi đầu đi theo sau.

Dạ Mặc Hiên bắt đầu đi tới tẩm cung Thái hậu. Kỳ thực ngay từ đầu hắn đã biết, bọn họ lấy thái hậu thử thuốc. Thuốc thử nghiệm có thể tùy tiện tìm một cung nữ thái giám là được, nhưng mấy nô tài kia lại tìm Thái hậu. Đều không có sợ hãi gì cả, dù sao Thái hậu cũng sẽ bị mình xử tử. Nơi hoàng cung bẩn thỉu này, lòng người cũng dơ bẩn như vậy. Đạo thấp trèo cao, lúc đắc thế được tất cả mọi người lấy lòng nịnh bợ, một khi thất thế, người nào cũng muốn chà đạp một cước. Chỉ là, thử thuốc cần thêm vài người khác nữa.

"Tham kiến hoàng thượng." Thanh âm cung kính hành lễ liên tiếp.

Dạ Mặc Hiên chỉ nhàn nhạt phất tay rồi đi vào tẩm cung Thái hậu.

Thái hậu mặc hoa lệ lộng lẫy nhưng có chút xốc xếch, nhìn ra là mới vội vàng thay cho nàng ta. Giờ phút này Thái hậu an tĩnh ngồi ở bên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước.

"Cho trẫm nhìn xem hiệu quả." Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nói.

"Dạ, hoàng thượng." Thái giám vẫn phụ trách việc thử thuốc khom lưng cười nịnh hót, tiến lên phái trước, nhìn mặt thái hậu không chút thay đổi trầm thấp nói "Đứng lên".

Trong ánh mắt thâm trầm của Dạ Mặc Hiên, Thái hậu chậm rãi đứng lên, mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ.

"Đi về phía trước." Thái giám tiếp tục hạ mệnh lệnh.

Thái hậu bước từng bước, đi từ từ về phía trước.

Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn một màn này, không nói gì, cũng không kêu thái giám dừng lại.

Thái hậu vẫn thật thà đi về phía trước như vậy, cho đến khi chuẩn bị đụng vào vách tường thì thái giám phát lệnh để nàng ta ngừng lại.

"Bẩm báo hoàng thượng, thuốc không có bất kỳ phản ứng xấu nào." Thái giám cười nịnh hót.

Ánh mắt Dạ Mặc Hiên càng lúc càng lạnh, cũng không nói lời nào, chỉ phất ống tay áo lớn, xoay người đi ra cửa. Chúng thái giám cung nữ quỳ trên đất cung tiễn hoàng thượng.

Dạ Mặc Hiên đi tới cửa, nhàn nhạt nói với Thanh Cát: "Trừ đi thôi."

Câu nói nhàn nhạt này biểu thị tất cả thái giám cung nữ trong cung đều bị giết.

Dạ Mặc Hiên với ánh mắt thâm trầm rời đi, mình có thể hành hạ Thái hậu, không có nghĩa rằng người khác cũng có thể. Nữ nhân kia dù sao cũng là mẹ ruột của mình, cho dù muốn chết, cũng phải chết trong tay mình. Muốn vũ nhục chà đạp nàng cũng chỉ có mình, không cho phép người khác vũ nhục nàng dù chỉ là một chút xíu!

Thuốc không có bất kỳ vấn đề gì, vậy có thể luyện chế thuốc đặc biệt thuộc về riêng Thanh Linh. Khóe miệng Dạ Mặc Hiên lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Nên chuẩn bị cái gì nhỉ?" Dạ Mặc Hiên lẩm bẩm, lập gia đình, muốn cho nàng một hôn lễ long trọng nhất, để cho nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất rực rỡ nhất cả nước.

Ban đêm, từ từ phủ xuống, màu đen bao phủ hoàng cung.

Sở Thanh Linh tỉnh lại, nhin cảnh tượng xa lạ chung quanh mới nhớ lại mình đã tới hoàng cung Thành Hạ quốc rồi, đi tới bên cạnh Mặc Hiên rồi.

Từ từ đứng dậy, Sở Thanh Linh lqd mặc y phục chuẩn bị đi ra ngoài. Cung nữ canh giữ bên ngoài nghe được âm thanh lập tức đi vào phục vụ Sở Thanh Linh mặc y phục, còn cung nữ khác đi trước bẩm báo với Dạ Mặc Hiên, Sở Thanh Linh đã tỉnh lại.

"Thanh Linh -" Dạ Mặc Hiên chạy tới rất nhanh, vừa vào tẩm cung đã thấy Sở Thanh Linh còn có chút mơ hồ, dịu dàng mỉm cười gọi.

Nghe Dạ Mặc Hiên xưng hô, Sở Thanh Linh hơi nhíu mày, bây giờ mới nhớ ra, từ khi nhìn thấy Mặc Hiên, Mặc Hiên cũng chưa từng gọi mình một tiếng tỷ tỷ. Nghĩ cũng đúng, bây giờ hắn đã là hoàng đế rồi, không thể gọi mình là tỷ tỷ ngay trước mặt cung nữ thái giám được. Gọi như vậy, mặt mũi vua một nước đặt ở chỗ nào chứ? Nghĩ đến đây, Sở Thanh Linh cũng tiêu tan, không nghĩ sâu xa.

"Mặc Hiên, rốt cuộc thương thế của ngươi như thế nào?" Sở Thanh Linh quan tâm nhất vẫn là điều này.

"Thật sự không có việc gì rồi." Dạ Mặc Hiên mỉm cười đáp lại.

"Để ta xem." Sở Thanh Linh không yên lòng, không nói lời nào liền bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên. Khi bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên, sắc mặt Sở Thanh Linh đại biến.

"Nội thương nghiêm trọng! Sao lại thế này?!" Sở Thanh Linh thất thanh kêu lên, trong giọng nói đều là sốt ruột cùng quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net