Chương 6: Nhiếp Chính Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ sao?" Sở Thanh Linh kinh ngạc lên tiếng.

"Đúng, bây giờ, vương gia phân phó, nếu trong vòng một canh giờ không đem được Sở cô nương về phủ, chân của chúng ta sẽ không còn ở trên người nữa." Quản gia nghiêm trang nói. Lời này khiến Sở Thanh Linh run lên, tên Nhiếp Chính vương này rốt cục là người như thế nào?

Sở Mặc Hiên nhăn mày, vừa muốn nói cái gì, liền bị Lý Thư Hoàn kéo lại, liều mạng nháy mắt. Đoan Ngọc cũng chú ý tới hành động quỷ dị của Lý Thư Hoàn. Lúc này sắc mặt Lý Thư Hoàn tái nhợt, trên trán đã có những giọt mồ hôi lạnh toát ra.

"Xin hỏi, khi nào thì các ngài đưa Linh Nhi trở lại?" Đoan Ngọc hiểu rõ tình trạng bây giờ, e là Linh Nhi không thể không đi, hiện tại điều duy nhất có thể làm là hỏi rõ xem lúc nào họ sẽ trả nữ nhi bảo bối của mình về chỗ cũ. Chờ sau khi Thiên Lăng trở về sẽ nghĩ biện pháp khác.

"Việc này...chúng ta cũng không thể làm chủ." Quản gia có chút áy náy nói, lại quay đầu nói với Sở Thanh Linh: "Thỉnh Sở cô nương lên xe ngựa."

"Chờ ta thu thập chút đồ dùng để mang đi đã." Sở Thanh Linh nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi lấy hòm thuốc.

"Không cần, ở vương phủ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Sở cô nương, mời." Thái độ của quản gia cực kì kiên quyết nhìn về phía Sở Thanh Linh.

"Được..." Sở Thanh Linh bất đắc dĩ gật đầu, quay lại nhìn Đoan Ngọc và Sở Mặc Hiên nói "Nương, Mặc Hiên, ta đi rồi sẽ trở lại."

Sở Mặc Hiên còn muốn nói gì đó nhưng Lý Thư Hoàn kéo áo hắn không buông. Đến khi bóng dáng của Sở Thanh Linh biến mất, Lý Thư Hoàn giống như trút được gánh nặng, ngồi xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Ngươi làm vậy là có ý gì?" Sở Mặc Hiên biết rõ Lý Thư Hoàn làm như vậy là có nguyên nhân, tuy rằng bản thân chán ghét hắn vô cùng, nhưng cũng hiểu rõ chuyện hắn làm tuyệt đối không gây tổn hại đến mình.

"Thư Hoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt của Đoan Ngọc đông cứng lại, chuyện vừa phát sinh thật sự rất kì quái. Nhiếp Chính vương sao lại tìm tới nơi này.

"Vị Nhiếp Chính vương kia là người cực kì đáng sợ, không thể làm trái ý hắn." Sắc mặt Lý Thư Hoàn vẫn còn tái nhợt. "Có nhiều chuyện các người còn chưa biết." Lý Thư Hoàn cảnh giác nhìn chung quanh một chút, xác định lúc này không còn người khác mới cúi đầu nói "Lần này Hoàng Cung đã xảy ra sự cố nghiêng trời lệch đất."

"Có ý gì?" Sở Mặc Hiên tỏ ra nóng nảy, chỉ hận không thể kéo áo Lý Thư Hoàn hỏi cho rõ sự tình.

"Vị Nhiếp Chính vương vốn là người đã cùng Hoa thái phi giúp đỡ Đương Kim Thánh Thượng, thế nhưng mấy hôm trước Hoa thái phi đột nhiên nổi điên, bị đánh vào lãnh cung, vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng mặt trời. Nhưng cụ thể mọi chuyện diễn ra như thế nào thì ta cũng không biết." Tay Lý Thư Hoàn có chút run rẩy, hắn nói tiếp "Chỉ có thể xác định là chuyện này có liên quan đến vị Nhiếp Chính vương kia. Hắn chính là người như vậy, không cho phép ai làm trái ý mình, nếu là làm trái ý hắn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Vì sao không nói sớm!" Sở Mặc Hiên phẫn nộ túm áo Lý Thư Hoàn "Vừa rồi vì sao ngươi không nói, vì sao không ngăn bọn họ mang tỷ tỷ đi, nếu như tỷ tỷ có chuyện gì, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"

"Hiên nhi!" Sắc mặt Đoan Ngọc rét lạnh, tức giận trách cứ, "Vừa rồi Thư Hoàn có thể mở miệng sao? Con có thể ngăn cản sao? Con có thể làm cái gì, hành động theo cảm tính sẽ liên lụy đến Linh Nhi. Bình thường ta dạy con như thế nào? Gặp những chuyện như vậy tại sao không bình tĩnh mà giải quyết nó?" Trong lòng Đoan Ngọc cũng cảm thấy khẩn trường, lại càng bất an.

Sở Mặc Hiên cắn cắn môi, thả Lý Thư Hoàn ra, buồn bã ngồi một bên không nói thêm gì nữa.

"Đi, đi tìm cha con trở về." Đoan Ngọc cũng nhăn mày, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

"Ta cũng đi tìm cha ta, sẽ nhờ ông ấy hỏi giúp các ngươi xem đã xảy ra chuyện gì." Lý Thư Hoàn đứng dậy, "Bá mẫu, các người cũng không nên vội vã mà hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ tận lực giúp các người nghe ngóng tin tức." Dứt lời, Lý Thư Hoàn vội vã đi ra ngoài.

Sở Mặc Hiên cũng gấp rút chạy tới y quán tìm Sở Thiên Lăng.

Nhưng sau khi Sở Thiên Lăng trở về cũng không tìm ra được biện pháp nào hết, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi.

Sở Thanh Linh ngồi trên xe ngựa, quản gia không lên xe, mà cưỡi ngựa đi bên cạnh. Xe ngựa to như vậy chỉ có mình Sở Thanh Linh ở trong làm nàng có chút thấp thỏm lo âu. Nhiếp Chính vương, người quyền cao chức trọng như vậy tại sao lại đến tìm mình? Hắn và mình cũng không có bất kì quan hệ gì. Bệnh nặng? Cũng chưa từng nghe ai nói Nhiếp Chính vương bị bệnh nặng. Chỉ nghe nói Nhiếp Chính Vương là con người mạnh mẽ, còn những cái khác cái gì nàng cũng không hay biết.

Cũng không biết qua bao lâu xe ngựa dừng lại. Quản gia liền vén mành cửa xe lên cung kính nói: "Sở cô nương, mời xuống xe, vương gia đợi đã lâu."

"A..." Sở Thanh Linh chỉ kịp hô lên một tiếng, sau đó bước xuống. Quản gia đưa Sở Thanh Linh đi vào vương phủ, thị vệ ở cửa thấy quản gia mang một nữ tử về đều kinh ngạc nhìn không chớp mắt. Lần đầu tiên thấy quản gia mang về một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, lạ hơn là quản gia dẫn nàng vào bằng cửa chính. Cho dù vương gia chiêu đãi khách mời, thuê người về đàn hát thì tất cả bọn họ đều phải đi bằng cửa hông, mà bây giờ quản gia mang về một nữ tử nhìn qua cũng biết là một nữ tử đàng hoàng. Tự nhiên khiến người ta cảm thấy nghi hoặc.

Sở Thanh Linh theo quản gia đi qua phòng khách, đình viện, đi sâu vào trong. Dọc theo đường đi, nàng đi ngang qua lầu các, cầu nhỏ, đẹp không tả xiết. Càng vào bên trong càng thanh tịnh, Sở Thanh Linh có chút kinh ngạc, quản gia muốn dẫn mình đi đâu đây. Vương gia ở trong này sao?

"Sở cô nương, thỉnh ngươi chờ ở nơi này, vương gia sẽ đến." Quản gia đưa Sở Thanh Linh lên lầu sau đó xoay người rời đi.

Sở Thanh Linh nhìn gian phòng tinh xảo không một bóng người mà ngây ngẩn. Ở đây rõ ràng là gian phòng của nữ tử, tất cả dụng cụ đều được chuẩn bị kĩ càng. Đây không phải là phòng của vương gia chứ?

"Cái kia, quản gia..... xin hỏi đây là làm sao?" Sở Thanh Linh quay đầu muốn hỏi quản gia, nhưng lúc quay lại mới phát hiện không còn một bóng người. Quản gia đi yên lặng không một tiếng động để Sở Thanh Linh một mình ở đây. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Gian phòng này giành cho tỳ thiếp của vương gia sao? Nhưng không giống, tất cả đều còn mới tinh.

Sở Thanh Linh do dự vài lần, cuối cùng tiến vào bên trong, ngồi xuống. Nếu quản gia nói vương gia sẽ đến, vậy mình cứ ngồi chờ đi. Đợi không tới nửa nén hương kì thật đã có người tiến vào, không phải là nam nhân, tất nhiên không phải là vương gia. Mà là bốn nha hoàn cung kính đi đến, trong tay đều cầm cái này cái nọ. Họ bắt đầu xếp thành một hàng, không nói một lời, đứng vào một bên tường làm tư thế "Mời".

Sở Thanh Linh kinh ngạc, chỉ vào tường làm gì? Nàng đứng dậy tập trung nhìn mới phát hiện ở đó có một cánh cửa! Làm cái gì vậy? Đi vào bên trong đó sao?

Sở Thanh Linh nhìn bốn nha hoàn một chút, họ vẫn không nói một lời, nhìn kỹ lại, trên tay các nàng đều cầm y phục hoặc dụng tụ tắm rửa. Có y phục, khăn mặt, dầu vừng, cánh hoa gì đó. Mấy người đó muốn làm gì vậy?

Phía trước, một nha hoàn đã mở cửa, mời Thanh Linh đi vào. Sở Thanh Linh bước vào, lúc này mới phát hiện bên trong là một cái ao dùng để tắm rửa. Cái ao đang bốc hơi, hơi nước lượn lờ trong không gian.

Đang lúc Sở Thanh Linh cảm thấy hỗn loạn, bỗng nhiên nàng kinh hô một tiếng. Bởi vì phía sau các nha hoàn đang cởi bỏ y phục của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net