Chương 63: Đổi trắng thay đen, giúp ta chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, đột nhiên Mai quý phi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Thanh Linh.

Sở Thanh Linh nói xong lời này liền không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt chờ câu trả lời của nàng.

Rất nhanh, Mai quý phi liền khôi phục sự bình tĩnh mới vừa rồi, cúi đầu vẫn nhẹ nhàng đùa giỡn chiếc vòng tay trên cổ tay mình như cũ, lạnh nhạt nói: "Ngươi có biện pháp gì để cho ta lên làm thê tử duy nhất của hắn?"

Sở Thanh Linh Nhất nghe Mai quý phi nói, trong lòng trầm xuống. Quả nhiên nữ tử này đối với Mặc Hiên không tầm thường. Thê tử của hoàng đế chính là hoàng hậu, duy nhất. Nàng ta không xem Mặc Hiên là Hoàng đế, mà xem là chồng của nàng.

"Đổi trắng thay đen. Giúp ta chạy trốn." Sở Thanh Linh từ từ phun ra vài chữ đơn giản đã nói lên hết ý nghĩa.

Mai quý phi không nói gì, vẫn cúi đầu như cũ, làm cho người khác không nhìn rõ vẻ mặt của nàng ta.

Sở Thanh Linh cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng ngồi chờ đợi.

Trong tẩm cung yên tĩnh, chung quanh không một tiếng động, hai nữ nhân cứ ngồi yên lặng không nói lời nào như vậy.

Hồi lâu, rốt cuộc Mai quý phi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh nói thật nhỏ: "Ngươi muốn đi đâu?

"Về Thiên Vận quốc." Sở Thanh Linh nói ra nơi mình muốn đến.

"Nơi đó, có người chờ ngươi sao?" Mai quý phi nghi hoặc nhìn khóe miệng của Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười dịu dàng, là hạng người gì mà làm cho nàng ta lộ ra nụ cười như vậy?

"Ừ, đúng vậy" Sở Thanh Linh nhàn nhạt gật đầu cười.

"Ngươi rất thích hắn sao? Là một người như thế nào?" Chợt, Mai quý phi muốn biết rốt cuộc người trong lòng của nữ tử trước mắt này là người như thế nào. Vì sao Mặc Hiên ưu tú như vậy cũng không lay động được lòng của nàng.

"Là một người rất không đứng đắn, tính tình trẻ con." Khóe miệng Sở Thanh Linh hiện lên nụ cười dịu dàng, sâu trong mắt cũng là ý cười nhợt nhạt, "Hắn rất ngốc, trước kia không hiểu yêu một người là thế nào, hiện tại, đã từ từ học được."

Mai quý phi sửng sốt, nàng không hiểu, một người tính trẻ con rất không đứng đắn đáng giá để nàng ta nhớ thương như vậy sao? Thái độ của người trước mắt khi vừa nhắc tới người đó thì vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.

"Thật không hiểu nổi ngươi."Mai quý phi cong miệng, lơ đễnh nói.

"Vậy, đáp án của ngươi là đồng ý hay là?" Sở Thanh Linh quay lại đề tài trước đó.

"Để cho ta suy nghĩ một chút. Ngươi trở về trước đi." Mai quý phi nhẹ nhàng phất tay, trong mắt chợt có sự bất đắc dĩ, "Đoán chừng hiện tại người của hắn đang rất khẩn trương, hắn cũng đã biết ngươi ở chỗ của ta, cũng sắp chạy đến đây."

Sở Thanh Linh tức cười, nghe thấy trong giọng nói của Mai quý phi đầy sự đau lòng không biết làm sao, không nói gì nữa.

Nhìn vẻ mặt chán nản này của Mai quý phi, Sở Thanh Linh cáo từ xoay người rời đi. Nàng hiểu, nhất định nàng sẽ đợi được câu trả lời mình muốn, nhất định!

Vào lúc Sở Thanh Linh vừa rời đi không lâu, bóng dáng của Dạ Mặc Hiên vội vả xuất hiện ở trước cung điện của Mai quý phi.

Các cung nữ còn chưa kịp bẩm báo, Dạ Mặc Hiên đã vội vã vọt vào. Mà trong tẩm cung không có bóng dáng của Mai quý phi.

"Người đâu?" Bên trong giọng của Dạ Mặc Hiên không che giấu được sự giận dữ và lo lắng.

Các cung nữ không dám thở mạnh, còn chưa kịp nói gì , Dạ Mặc Hiên càng thêm nổi giận.

"Trẫm hỏi các ngươi, người đâu? Mai quý phi đâu?" Dạ Mặc Hiên không khống chế được rống giận với các cung nữ.

"Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương đang tắm ~ " lời nói của cung nữ còn chưa dứt, Dạ Mặc Hiên đã đi về hướng một căn phòng. Bên đó chính là nơi Mai quý phi tắm rửa.

Chợt mở cửa ra, trước mặt toàn là hơi nước mông lung. Trong ao nước phía trước chính là thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện của Mai quý phi. Nghe được tiếng vang, Mai quý phi nghiêng đầu, thấy được vẻ mặt âm trầm của Dạ Mặc Hiên ở ngay cửa. Trong mắt hiện lên nhàn nhạt đau thương. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn chủ động tới tìm mình, nhưng lại không phải là vì mình. Mà là vì lo lắng cho nữ nhân khác mà đến!

"Ngươi nói với nàng cái gì?" Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn người trong ao lạnh nhạt hỏi.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Mai quý phi không có trả lời vấn đề của Dạ Mặc Hiên, mà chỉ chậm rãi đi lên từ trong ao nước, dần dần lộ ra dáng người hoàn mỹ của nàng. Mà đáy mắt của Dạ Mặc Hiên thủy chung không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ lạnh lùng nhìn mặt của Mai quý phi.

Các cung nữ vội vàng tiến lên giúp Mai quý phi lau mình thay y phục. Mai quý phi không nhanh không chậm đi tới trước mặt của Dạ Mặc Hiên, nhìn đáy mắt của Dạ Mặc Hiên ẩn nhẫn sự tức giận, hai mắt Mai quý phi nhắm nghiền. Người đàn ông này, vì sao lại thế nàu? Sao không thể nhìn thẳng mình một lần? Không thấy tấm chân tình của mình sao?

"Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc nói với nàng cái gì?" Dạ Mặc Hiên cau mày tức giận hỏi.

"Không có gì." Giọng điệu của Mai quý phi chợt lạnh xuống, "Ngươi yên tâm, cái gì ta cũng chưa nói.

"Vậy là tốt nhất." Dạ Mặc Hiên phất ống tay áo một cái, lạnh lùng xoay người rời đi, không tiếp tục nhìn Mai quý phi một cái.

Mai quý phi nhìn Dạ Mặc Hiên nhẫn tâm xoay người, trong mắt đau xót, nhẹ nhàng nói: "Hiên, ở lại ăn cơm được chứ?"

Cơ thể của Dạ Mặc Hiên cứng đờ, dừng lại một chút, một hồi lâu phun ra vài chữ: "Không được, trẫm rất bận." Dứt lời, Dạ Mặc Hiên vội vàng rời đi, để lại cho Mai quý phi một bóng lưng quyết tuyệt.

Mai quý phi lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, vẫn nhìn bóng lưng của Dạ Mặc Hiên biến mất ở cửa. Nước mắt, từ từ chảy xuống dưới khuôn mặt xinh đẹp này của nàng. Bắt đầu từ khi nào, hắn không còn gọi tên của mình rồi. Thật là nhớ thật là muốn nghe hắn gọi một lần nữa: Mai nhi, thật là muốn lẳng lặng ngồi ở vườn hoa ngắm hoa với hắn một lần nữa, hai người cùng cười đùa đánh cờ một lần nữa.

Chẳng lẽ, thời gian đó không trở về được nữa rồi sao?

Cái gì cũng không còn tồn tại nữa sao? Tất cả đều đã thay đổi sao?

Tim của hắn đã không ở nơi này. Đột nhiên Mai quý phi lắc đầu, không đúng, từ lúc vừa mới bắt đầu tim của hắn đã chưa từng ngừng lại vì mình. Trước kia tất cả đều là giả, chỉ là vì để cho mình thuyết phục cha ủng hộ hắn. Nhưng mà, vừa bắt đầu tuy trong lòng của mình đã hiểu rõ, vì sao vẫn bất chấp quên mình làm tất cả cho hắn?

Mai quý phi lộ ra nụ cười khổ, lúc đầu chỉ cười nhẹ, sau đó từ từ lớn tiếng dần, cuối cùng trở nên cười to điên cuồng. Có điều nước mắt ngay khoé mắt làm thế nào cũng không ngừng được chảy xuống.

Chung quanh các cung nữ nhìn chủ tử nhà mình mất khống chế như vậy, đều cúi đầu nhìn nhau không dám nói lời nào. Đây là lần thứ nhất nhìn thấy chủ tử gần như điên cuồng như vậy.

Trong mắt Mai quý phi dần dần hiện lên ý lạnh, nếu hắn không chủ động tìm đến mình, không nhìn mình, như vậy mình sẽ có biện pháp làm cho trong mắt của hắn chỉ có mình, để cho hắn chỉ muốn tìm đến mình.

Trong cung điện một mảnh lạnh lẽo.

Mà Dạ Mặc Hiên rời khỏi tẩm cung của Mai quý phi liền trực tiếp đi đến chỗ của Thanh Linh, vừa vào phòng liền nhìn thấy Sở Thanh Linh đang nếm mứt quả trên bàn.

"Thanh Linh ~" Dạ Mặc Hiên gọi nhẹ nhàng, bước nhanh đi lên phía trước.

"Mặc Hiên ~" Sở Thanh Linh mỉm cười.

Dạ Mặc Hiên thấy Sở Thanh Linh nở nụ cười, trong lòng vui mừng, nhưng vẫn có chút không yên lòng: "Nàng đến chỗ Mai quý phi làm cái gì vậy? Nàng ta có nói gì với nàng hay không?"

"Ta chán thôi, nên đến đó chơi một chút." Sở Thanh Linh mỉm cười, "Ngày đó ở Ngự Hoa Viên gặp qua nàng một lần nên biết, cho nên hôm nay đi gặp thôi. Nói gì vậy? Nàng ta không nói gì hết. Sao vậy?" Sở Thanh Linh nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Hiên.

"À, không có gì, vậy thì tốt." Dạ Mặc Hiên mỉm cười ngồi xuống.

"Không có gì? Giữa ngươi và nàng ấy có chuyện gì sao?" Sở Thanh Linh không hiểu hỏi.

"Không có! Ta và nàng ta không có gì cả. Ta chưa từng chạm qua nàng ta, chưa từng. Thật đấy!" Dạ Mặc Hiên lại hiểu thành ý khác, vội vàng giải thích.

"À." Sở Thanh Linh gật đầu một cái, không tiếp tục hỏi tới.

"Thanh Linh —— ta đã chiêu cáo thiên hạ. Ba tháng sau nàng sẽ là hoàng hậu của ta." Dạ Mặc Hiên mỉm cười, đưa tay ra nắm tay Sở Thanh Linh.

Nụ cười trên mặt Sở Thanh Linh hơi cứng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, không có rút tay của mình về, chỉ là lạnh nhạt nói: "Người kia, cũng sẽ biết rõ sao?"

"Đúng! Ta sẽ khiến cho tất cả mọi người đều biết!" Giọng nói của Dạ Mặc Hiên lạnh xuống, rất là bất mãn vào lúc này Sở Thanh Linh lại nhắc tới lên người nam nhân kia.

"Lúc nào thì hắn biết, không có tới tìm ta sao?" Sở Thanh Linh cau mày, cắn môi của mình.

Dạ Mặc Hiên ngẩn ra, trong lòng chợt có chút vui mừng. Đáy mắt lộ ra ý cười không dễ dàng phát giác, trong miệng lại lạnh lùng nói: "Ta đã cho người báo tin cho hắn, nói cho hắn biết người nàng yêu là ta, sẽ thành thân với ta. Hơn nữa là tự nàng gật đầu ."

"Sao ngươi có thể làm như vậy!" Sở Thanh Linh kinh hãi, rút tay mình về tức giận nhìn Dạ Mặc Hiên

"Thanh Linh, đừng kích động." Dạ Mặc Hiên vươn tay cầm chặt tay của Sở Thanh Linh lần nữa, vội vàng nói "Nàng nghĩ xem, hắn nhận được tin sẽ như thế nào? Rất tức giận, sẽ cảm thấy nàng lại là người như vậy, đúng không?"

Sở Thanh Linh cắn môi, tức giận nhìn Dạ Mặc Hiên không nói lời nào.

"Nhưng mà, Thanh Linh, nàng thử đổi lại góc độ mà suy nghĩ xem sao, nếu như hắn làm như vậy, hoàn toàn chưa từng tin tưởng nàng qua có phải hay không? Nam nhân như vậy nàng còn nhớ hắn làm cái gì? Ngay cả sự tin tưởng cơ bản cũng không có." Dạ Mặc Hiên nói ra suy nghĩ của mình cho Sở Thanh Linh.

"Nếu như hắn không tin, hắn sẽ tự tới đây tìm ta?" Sở Thanh Linh tức giận muốn rút tay của mình trở về, tuy nhiên rút thế nào cũng không rút ra được.

"Thanh Linh, chúng ta đánh cuộc. Nếu như nàng thắng, ta thả nàng đi. Nếu như nàng thua, thì hãy làm hoàng hậu của ta, để cho ta chăm sóc nàng thật tốt, yêu nàng." Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh trịnh trọng nói.

"Đánh cuộc gì?" Sở Thanh Linh do dự mở miệng hỏi .

"Chờ hắn nhận được tin, nếu như hắn giận chó đánh mèo lên người nàng, không tin tưởng nàng, vậy là ta thắng. Nếu như hắn tới tìm nàng, chính là nàng thắng. Đến lúc đó ta sẽ thả hai người rời đi." Dạ Mặc Hiên trịnh trọng nói.

Sở Thanh Linh cau mày, không trả lời.

"Nàng sợ sao?" Dạ Mặc Hiên hơi nheo mắt, cảm nhận tay của Sở Thanh Linh hơi run rẩy.

"Ta không có!" Sở Thanh Linh kiên quyết gật đầu một cái, "Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếu như đến lúc đó ta thắng, hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa, thả chúng ta đi."

"Tốt." Dạ Mặc Hiên nở nụ cười. Có điều trong nụ cười thâm trầm kia có ý gì, cũng chỉ có mình hắn mới biết.

Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên trước mắt cười lạnh, trong lòng sáng tỏ. Đánh cược, ha ha. Dạ Mặc Hiên, ngươi thật sự cho rằng ngươi ở trong lòng ta vẫn là Mặc Hiên của trước đây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net