Chương 64: Hắn đến rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng cung Thành Hạ quốc.

"Bẩm báo hoàng thượng, quốc sư đang chờ trong Thượng thư phòng." Thái giám đứng ở trong đình ngự hoa viên bẩm báo với Dạ Mặc Hiên.

"Hả? ! Thật sao? Hắc Vũ đã trở lại?" Dạ Mặc Hiên nghe xong thái giám bẩm báo, đáy mắt bình tĩnh lộ vẻ xúc động. Người đó trở lại rồi? Nhanh như vậy, ngoài sức tưởng tượng của mình!

"Bẩm hoàng thượng, là thật." Thái giám cung kính trở lời.

"Vậy thì tốt, tốt lắm!" Dạ Mặc Hiên nở nụ cười, vội vàng đi tới thư phòng.

"Hắc Vũ! Hắc Vũ!" Còn chưa bước vào Thượng thư phòng, Dạ Mặc Hiên đã hưng phấn kêu ra tiếng. Bước vào thư phòng, chính giữa thư phòng có một nam tử trẻ tuổi toàn thân hắc y đang đứng, mái tóc dài đen óng phiêu dật tùy ý khoác sau lưng, bên hông có một cây sáo xanh ngọc, phong thái lỗi lạc. Nghe được giọng nói của Dạ Mặc Hiên, nam tử từ từ xoay đầu lại. Trên gương mặt tuấn dật nhàn nhạt mỉm cười.

"Vi thần tham kiến hoàng thượng." Hắc Vũ khom người hành lễ.

"Hắc Vũ, ngươi làm gì đấy!" Dạ Mặc Hiên hừ lạnh một tiếng liền đỡ Hắc Vũ, "Không phải đã nói, lúc không có người thì cứ gọi tên của ta sao?"

"Mặc Hiên ——"rõ ràng Hắc Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười gọi tên Dạ Mặc Hiên.

"Trong khoảng thời gian này ở trên đường có mệt hay không? Thân thể như thế nào?" Dạ Mặc Hiên cẩn thận quan sát Hắc Vũ .

"Không mệt, rất khoẻ." Hắc Vũ cười, trong lòng có chút cảm động. Bây giờ Mặc Hiên đã trở thành hoàng thượng nhưng trước hết vẫn hỏi han thân thể của mình, mà không phải cách điều chế đó. Không uổng công mình không hề nghỉ ngơi, không gề gặp ai đã trực tiếp chạy tới hoàng cung.

"Vậy thì tốt. Ta rất nhớ ngươi." Dạ Mặc Hiên cười ôm Hắc Vũ, "Đi, buổi tối chúng ta uống rượu."

"Ha ha, tốt. Đúng rồi, Mặc Hiên, đã cầm được cách điều chế trên tay." Từ trong lòng ngực Hắc Vũ móc ra một cuộc giấy đưa cho Dạ Mặc Hiên.

"Lấy được rồi? Bọn Diêu quốc đồng ý cho sao?" Dạ Mặc Hiên kinh ngạc nhận lấy cuộn giấy Hắc Vũ đưa tới, lập tức mở ra xem.

"Không có, ha ha, ta trộm." Hắc Vũ cười lên, trong mắt có chút lo lắng. Nhìn Mặc Hiên không kịp chờ đợi nhìn cách điều chế như vậy, trong lòng cảm giác bất thường. Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào tránh khỏi chiến tranh sao?

"Thật không tệ, vậy chúng ta có thể sản xuất." Trong mắt của Dạ Mặc Hiên dâng lên kích động.

"Mặc Hiên, ngươi thật sự muốn" Hắc Vũ có chút do dự hỏi.

"Tốt lắm, không nói nữa, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta uống rượu, không say không nghỉ!" Dạ Mặc Hiên vỗ bả vai của Hắc Vũ rồi cười lên.

"Tốt." Hắc Vũ không nói gì thêm, gật đầu đồng ý rồi cáo lui.

Đợi bóng dáng của Hắc Vũ biến mất ở cửa, Dạ Mặc Hiên từ từ đi đến trước bàn đọc sách, từ từ mở cuộn giấy trong tay ra, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh lẽo cuồng vọng. Liên thủ với Thiên Vận quốc khai chiến sao? Ha ha, vậy thì làm sao đủ? Mình muốn không phải chỉ là một Thiên Vận quốc! Cũng không chỉ là Thương Thù quốc! Mà là khắp thiên hạ! Là toàn thiên hạ!" Giẫm tất cả mọi người ở dưới chân, để cho tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn mình. Đây mới là thứ mình muốn! Dĩ nhiên, mình muốn người kia cùng mình có tất cả.

Ban đêm, Dạ Mặc Hiên sai người chuẩn bị tiệc rượu ở Ngự Hoa Viên, cũng chỉ có hai người hắn với Hắc Vũ. Sau khi cho cung nữ thái giám lui xuống, hai người trêu chọc nhau rồi uống rượu.

"Hắc Vũ, lần này vất vả ngươi rồi. , ta mời ngươi." Dạ Mặc Hiên giơ ly rượu lên cười nói với Hắc Vũ nói.

"Cũng may, không tính là khổ cực." Hắc Vũ cũng cười, giơ ly lên.

Hai người vẫn uống, trò chuyện lúc trước.

"Hắc Vũ, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?" Dạ Mặc Hiên đã có mấy phần men say.

"Làm sao không nhớ rõ được." Hắc Vũ cười, "Lần đầu tiên ở dưới gốc cây đa nhìn thấy ngươi." Hắc Vũ nhìn rượu bên trong ly ánh mắt thẫn thờ, dường như đang trở lại khi đó. Vẻ mặt của thiếu niên quật cường lạnh như băng ở dưới gốc cây đa, nhìn như rất kiên cường, nhưng không biết vì sao, khi bản thân nhìn vào ánh mắt của hắn, đã cảm thấy thiếu niên ở trước mắt thật ra là người rất yếu ớt.

"Ừ, đó cũng là lần đầu tiên ta gặp ngươi." Dạ Mặc Hiên từ từ gục xuống bàn, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, "Lần đầu tiên gặp đệ nhất công tử của Thành Hạ quốc. Nghe đồn là người tác phong nhanh nhẹn, thông minh tuyệt đỉnh, cứ như vậy đột ngột vỗ bờ vai của ta nói, tiểu tử, ngươi ở đây khóc à?"

"Ha ha" Hắc Vũ cười lớn.

"Ta khóc cái đầu của ngươi, về sau ta chỉ làm người khác khóc." Dạ Mặc Hiên uống rượu bên trong chén xong rồi lầu bầu.

"Thời điểm đó ngươi rõ ràng đang khóc thầm." Hắc Vũ nở nụ cười nhạt nhòa , nhìn Dạ Mặc Hiên sắp uống say, "Vốn tửu lượng của ngươi không tốt, đừng uống nữa." Người thiếu niên lạnh lẽo quật cường, trên mặt không hề khóc. Nhưng mà, mình cũng hiểu được, lòng của người thiếu niên kia đang khóc. Trong nháy mắt đó, mình có kích động. Muốn đi theo bên cạnh giúp đỡ hắn, đem hết toàn lực phụ trợ hắn.

"Không được, ta nói rồi, hôm nay không say không nghỉ." Dạ Mặc Hiên có chút say rồi, nhưng vẫn cầm bầu rượu lên rót rượu cho mình. Nhưng chưa cầm chắc, rượu đã tràn ra ngoài, rót hồi lâu, vẫn chưa có rót đầy.

"Xem đi, ngươi đã say rồi. Tốt lắm, đừng uống nữa." Hắc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay cầm lấy bầu rượu trong tay Dạ Mặc Hiên.

"To gan! Trẫm ra lệnh cho ngươi, mau trả lại bầu rượu cho trẫm " Dạ Mặc Hiên chỉ vào Hắc Vũ không rõ ràng lẩm bẩm, "Ra lệnh cho ngươi, mau rót rượu cho trẫm, nhanh lên một chút!" Dạ Mặc Hiên lắc đầu một cái, lại lẩm bẩm lần nữa.

"Ngươi a ——" Hắc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu cười, chỉ có thể rót đầy rượu cho Dạ Mặc Hiên.

Dạ Mặc Hiên hài lòng nhìn rượu trong cốc từ từ đầy, cười khúc khích, trong miệng thao thao bất tuyệt , "Hắc Vũ, ngươi biết không? Ngươi là một trong số những người ta không hề phòng bị. Ta sẽ không mất đi cảnh giác ở trước mặt người nào, nhưng ngươi thì khác, nàng cũng khác. . . . . ."

"Nàng?" Hắc Vũ nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Hiên nhắm nửa con mắt, kinh ngạc phát hiện trên mặt Dạ Mặc Hiên lại nở nụ cười thoả mãn nhàn nhạt.

"Ừ, nàng " Dạ Mặc Hiên cười lên, lắc lắc cái ly trong tay, "Nhanh lên một chút, rót vào!"

Hắc Vũ rót thêm rượu cho Dạ Mặc Hiên lần nữa, bất đắc dĩ cười cười: "Mặc Hiên, ngươi say rồi."

"Ta thích say, hôm nay ta thích ~ rực rỡ" Giọng nói của Dạ Mặc Hiên càng ngày càng nhỏ, từ từ nằm xuống bàn, dần dần mất đi tri giác.

Hắc Vũ tức giận cười, lên tiếng gọi thái giám cung nữ, ra lệnh cho người đỡ Dạ Mặc Hiên xuống rửa mặt nghỉ ngơi.Đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ hàng chính chủ

"Quốc sư đại nhân, vậy còn ngài?" Thái giám nhìn một bàn bừa bãi có chút không biết làm sao.

"Không cần phải để ý đến ta, chăm sóc hoàng thượng cho tốt." Hắc Vũ phất tay ý bảo thái giám lui xuống đi.

"Vâng" thái giám gật đầu lui xuống. Người hầu trong cung đều biết địa vị của quốc sư trong lòng hoàng thượng như thế nào, là người duy nhất có thể tuỳ ý đi lại ở hoàng cung!

Hắc Vũ quay đầu nhìn một bàn bừa bãi, khẽ than thở. Trộm cách điều chế ra giao cho Mặc Hiên rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây? Chiến tranh vĩnh viễn là điều tàn khốc nhất. Có thể tưởng tượng, nếu như Mặc Hiên vận dụng cách điều chế, như vậy quân lực của Thành Hạ quốc sẽ tăng lên mạnh mẽ. Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi tuyệt không khoa trương. Đây rốt cuộc là đúng hay sai?

Hắc Vũ càng nghĩ càng phiền lòng, tiện tay lấy cây sáo bên hông ra, chậm rãi đặt ở khóe miệng, mở miệng thổi.

Tiếng sáo yếu ớt dần dần vang lên trong Ngự Hoa Viên, theo hướng gió truyền đến nơi xa.

Tây Cung, chính là chỗ ở của Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh yên lặng tựa vào bên cây cột, nhìn bầu trời đêm tối tăm lạnh lẽo. Tay xoa bụng của mình, giữa hàng mi là một mảnh cô đơn. Bây giờ Thiểu Tư đang làm cái gì đây? Có nghĩ tới mình hay không? Nghĩ tới đây, Sở Thanh Linh cười tự giễu. Đây đúng là một vấn đề ngu xuẩn, cái tên nam nhân ngốc nghếch tính tình trẻ con, giờ phút này chắc trong đầu của hắn tất cả đều là mình! Đây là tuyệt đối là chuyện không thể hoài nghi.

Đứa nhỏ trong bụng là con trai hay con gái đây? Trong mắt của Sở Thanh Linh hiện lên sự dịu dàng, cúi đầu nhìn cái bụng còn bằng phẳng của mình. Không khỏi cười ra tiếng, bây giờ còn sớm, mình đã suy nghĩ tới cái vấn đề này. Lúc nào thì, mình cũng bắt đầu trở nên ngốc nghếch rồi?

Đang mê mang, chợt một tiếng sáo xa thẳm truyền đến.

Đột nhiên Sở Thanh Linh ngẩng đầu, trong mắt không thể tin. Tiếng sáo! Cái âm thanh này? ! Là Thiểu Tư, hắn tới, hắn đã đến rồi sao?

Tay của Sở Thanh Linh khẽ run lên, mở to hai mắt nhìn bóng đêm, nhưng không thấy gì cả.

Thiểu Tư, Thiểu Tư! Giờ phút này trong lòng Sở Thanh Linh chỉ có một suy nghĩ, chợt nhấc chân chạy về phía tiếng sáo.

"Nương nương ——! !" Cách đó không xa các cung nữ vừa thấy Sở Thanh Linh đột nhiên khác thường, sợ hết hồn, cũng vội vàng nhấc chân đuổi theo. Nếu như nương nương có chuyện gì, họ đều không thể sống.

Ban đêm gió lạnh thổi qua, đèn lồng trên hành lang thoắt sáng thoắt tối. Sở Thanh Linh không quan tâm cái gì, dùng hết sức chạy về hướng tiếng sáo. Giờ phút này nàng hoàn toàn không còn suy nghĩ gì, chỉ biết chạy đi tìm tiếng sáo.

Ngự Hoa Viên! Tiếng sáo phát ra từ Ngự Hoa Viên.Đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ hàng chính chủ

"Nương nương, ngài chậm một chút a ~~" giọng nói gấp gáp của cung nữ truyền đến ở phía sau. Mà Sở Thanh Linh mắt điếc tai ngơ, chỉ lo chạy về phía trước.

Gần, gần. . . . . . Sở Thanh Linh thở hổn hển chạy tới gần đình, thấy được người đang thổi sáo ở trong đình.

"Thiểu" Sở Thanh Linh kích động mở miệng lại im bặt, ánh mắt chợt ảm đạm xuống. Không phải! Không phải hắn!"

Tiếng sáo ngưng lại, Hắc Vũ đã sớm nghe được âm thanh ở sau lưng, chỉ cho rằng là cung nữ nên không để ý đến. Nhưng mà, hình như người ở phía sau nhận lầm mình thành người nào nên mới chạy tới. Thật tò mò sao trong cung lại có cung nữ không hiểu quy củ như vậy, cư nhiên chạy tới nơi này quấy rầy mình. Hắc Vũ từ từ xoay người lại, tò mò nhìn về người ở phía sau.

Liếc mắt nhìn qua, Hắc Vũ sửng sốt. Trong mắt cô gái trước mặt là sự thất vọng sâu đậm và đau thương, ánh mắt dừng ở trên cây sáo trong tay mình. Bờ vai gầy yếu ở trong gió lạnh có vẻ nhu nhược như thế, làm cho người khác có sự kích động muốn ôm nàng vào lòng che chở ngay lập tức. Sự ưu thương trong mắt càng làm cho người khác như muốn hòa tan vào.

Sở Thanh Linh nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, chậm rãi cúi đầu. Không phải hắn! Suy nghĩ một chút là biết ngay, nếu Thiểu Tư tới sao lại có thể thổi sáo trong Ngự Hoa Viên đây? Có điều tiếng sáo của hai người rất giống. Triền miên xót xa, trống rỗng, giống như người thổi không có linh hồn. Thiểu Tư, ngươi có biết không, ta thật sự rất nhớ ngươi. Sở Thanh Linh từ từ xoay người, nhẹ nhàng than thở, chuẩn bị rời đi.

Hắc Vũ nhìn cô gái trước mắt không nói một lời cứ rời đi như vậy, không khỏi lên tiếng: "Đợi đã...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net