Chương 65: Ngươi muốn chết sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà Sở Thanh Linh lại mắt điếc tai ngơ, không quay đầu lại cũng không nói gì, chỉ yên lặng không tiếng động đi về.

Hắc Vũ kinh ngạc hơn, ở trong hoàng cung mà có người dám tỏ thái độ này với mình? Cô gái trước mắt là ai? Cung nữ? Không giống, mặc dù nàng ta ăn mặc không cao quý, nhưng mà tuyệt đối không phải là y phục cung nữ. Phi tử của Mặc Hiên? Lúc ở đại điển chọn phi, mình chưa từng thấy qua nữ tử như vậy. Đối với Hắc Vũ mà nói đã gặp qua sẽ không quên được.

"Nương nương không có sao chứ?" Vào lúc Hắc Vũ nghi ngờ, đã có mấy cung nữ đuổi tới đình, nóng nảy hỏi.

Nương nương? ! Hắc Vũ cau mày, nữ tử này là phi tử của Mặc Hiên sao? Mới lập phi sao? Nhưng theo mình biết, Mặc Hiên không phải người ham sắc đẹp, hắn căn bản không có ý định để ý đến hậu cung. Có điều, đúng là mấy cung nữ kia đang gọi nữ tử này là nương nương. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?

Các cung nữ cũng nhìn thấy Hắc Vũ, rối rít khom người hành lễ: "Bái kiến quốc sư đại nhân."

"Miễn lễ." Hắc Vũ nhàn nhạt nói xong, ánh mắt vẫn rơi vào trên bóng lưng của Sở Thanh Linh đang từ từ đi xa.

"Nô tỳ cáo lui." Các cung nữ phải rời đi, đều nhanh chóng nhìn phương hướng Sở Thanh Linh rời đi.

"Đi đi, đợi chút, ngươi ở lại." Hắc Vũ tùy ý chỉ một cung nữ, các cung nữ còn lại lo lắng đuổi theo Sở Thanh Linh.

"Quốc sư đại nhân có gì phân phó?" Cung nữ hơi nóng nảy, nếu là lúc trước, quốc sư đại nhân để một mình mình ở lại, mình sẽ rất vui mừng. Phải biết, quốc sư đại nhân là đệ nhất công tử của Thành Hạ quốc, tác phong nhanh nhẹn, thông minh tuyệt đỉnh không nói, phong thái của hắn không một nam tử nào ở Thành Hạ quốc có thể so sánh với. Nhưng mà hôm nay không được, nếu như nương nương xảy ra chuyện gì, cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.

Hắc Vũ nhìn dáng vẻ cung nữ nóng nảy càng nghi ngờ hơn, rốt cuộc nữ tử kia là ai, khiến cung nữ này khẩn trương như vậy.

"Vị nữ tử vừa rồi, là ai ?" Hắc Vũ hỏi nghi vấn trong đáy lòng ra.

Cung nữ hơi kinh ngạc: "Quốc sư đại nhân không biết sao, đó là hoàng hậu nương nương tương lai."

"Hoàng hậu? !" Hắc Vũ kinh ngạc, Mặc Hiên lại muốn lập hoàng hậu, không phải là Mai quý phi, mà là nữ tử vừa rồi.

"Đúng vậy. Quốc sư đại nhân, nếu như không còn chuyện gì, nô tỳ xin được cáo lui trước." Cung nữ nhanh chóng cáo lui rồi đuổi theo Sở Thanh Linh.

Ánh mắt của Hắc Vũ hơi nheo lại, hoàng hậu, cư nhiên người mà Mặc Hiên muốn lập hoàng hậu không phải nàng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xem ra, trực tiếp hỏi nàng thì hơn. Nghĩ đến đây, Hắc Vũ trực tiếp đi về hướng Đông cung.

Một lát sau, trong Đông Cung, sau màn che truyền tới giọng nói cợt nhã lười biếng của Mai quý phi: "Ta nói Hắc Vũ, đã trễ thế này ngươi còn chạy tới đây, vậy còn ra thể thống gì đây?"

"Được rồi được rồi, ta có chuyện hỏi ngươi. Đại tài nữ của ta." Hắc Vũ cắt lời lơ đễnh nói.

"Có gì hỏi mau." Mai quý phi ở sau màn che không nhịn được.

"Hôm nay, ta ở Ngự Hoa Viên gặp được một nữ tử, có cung nữ nói cho ta biết, đó là hoàng hậu tương lai. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nữ tử kia là ai?" Hắc Vũ không tiếp tục nói lời vô nghĩa, trực tiếp sảng khoái hỏi ra miệng.

Dứt lời, trong phòng trở nên yên lặng. Người sau màn che không lên tiếng, nhưng Hắc Vũ có nội công thâm hậu vẫn nghe được tiếng hít thở dồn dập.

"Ngươi tới đây chỉ vì hỏi chuyện này sao? Vì sao không tự mình đi hỏi hoàng thượng?" Chợt giọng nói của Mai quý phi trở nên lạnh lẽo, "Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi trở về đi. Có chuyện gì hôm khác hãy nói."

"Mai Khê Tâm" Hắc Vũ nhẹ nhàng gọi tên Mai quý phi, trong giọng nói đầy phức tạp, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Rốt cuộc là cái gì thay đổi, làm cho ba người bọn họ hiện tại biến thành cái bộ dáng này. Không, phải nói là hai người bọn họ Mai Khê và Mặc Hiên biến thành bộ dáng bây giờ. Nhớ lại trước kia, Mai Khê nổi danh toàn thành, là đệ nhất tài nữ của Thành Hạ quốc, tài mạo song toàn, có bao nhiêu người ngưỡng mộ. Mà mọi người rất thích ghép mình với nàng thành một đôi. Mà chỉ có mình và nàng mới hiểu được, giữa hai người quá quen thuộc quá lẫn nhau, căn bản không có bất kỳ tình yêu nam nữ nào. Mà Mặc Hiên xuất hiện, trong nháy mắt liền bắt sống tim của nàng. Vốn mình cho rằng hai người yêu nhau vĩnh viễn sẽ ở chung một chỗ, nhưng mà hình như mình sai lầm rồi.

"Quốc sư đại nhân, bổn cung mệt mỏi." Giọng nói sau màn che không còn độ ấm nữa, giống như người xa lạ.

"Vi thần cáo lui." Ở trong lòng Hắc Vũ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lui ra ngoài. Dường như hắn cảm nhận được, trong giọng nói lạnh như băng của Mai Khê mang theo sự đau thương. Lòng của nàng, hiện tại đã bị thương thành như thế nào?

Một mình Hắc Vũ chậm rãi bước đi ở trong Ngự Hoa Viên yên tĩnh, chợt nhớ tới trước đó Mặc Hiên uống rượu say từng nói. Ta sẽ không mất đi cảnh giác ở trước mặt người nào, nhưng ngươi thì khác, nàng cũng khác.

Chẳng lẽ nàng chính là chỉ nữ tử mới vừa rồi mình gặp ở trong ngự hoa viên sao? Hắc Vũ cau mày, thoạt nhìn chuyện này rất là phức tạp. Rốt cuộc nữ tử kia là ai? Nhưng mà, mặc kệ nàng là ai, cũng không thể trở thành hoàng hậu của Mặc Hiên. Bởi vì, hoàng hậu của Mặc Hiên chỉ có thể là Mai Khê! Mặc kệ là xuất phát từ tình cảm hay là trong chính trị, đều phải là Mai Khê. Hắn không thể phụ Mai Khê! Mà ở phương diện khác, chính là phụ thân của Mai Khê, Mai tướng quân. Nếu ông ta có thể giúp Mặc Hiên đi lên ngôi vị hoàng đế, tự nhiên cũng có thực lực kéo hắn xuống!

Nghĩ đến điều này, trong lòng Hắc Vũ có so đo. Sau khi hỏi cung nữ hoàng hậu tương lai ở đâu thì hơi kinh ngạc. Cư nhiên ở Tây Cung! Đi tới trước Tây Cung, cung nữ đứng ở ngoài cửa coi chừng. Nhìn thấy Hắc Vũ đến, cũng có chút ngoài ý muốn.

"Tham kiến quốc sư đại nhân." Các cung nữ đi qua hành lễ.

"Cái đó ——" Hắc Vũ dừng lại, chỉ vì hắn không muốn gọi nữ tử đó là hoàng hậu tương lai.

"Quốc sư đại nhân có chuyện gì sao?" Các cung nữ đều nghi hoặc nhìn Hắc Vũ trước mắt đang do dự.

"Ta, muốn tìm ~ người" Hắc Vũ chỉ vào trong tẩm cung.

"Quốc sư đại nhân muốn tìm nương nương? Nhưng nương nương đã buồn ngủ."Các cung nữ nghi ngờ làm khó nói.

"Như thế à"Hắc Vũ chợt hiểu, đang ở lúc các cung nữ cho rằng Hắc Vũ muốn rời đi, Hắc Vũ lại nói tiếp, "Nhưng ta tìm nàng có chuyện rất quan trọng, có thể thông báo thử hay không?"

"Chuyện này?" Các cung nữ nhìn mặt nhau, khổ sở nhìn vào trong tẩm cung.

"Thật sự có việc gấp."Hắc Vũ không hề có ý nhượng bộ.

"Được rồi, xin quốc sư đại nhân chờ một chút."Các cung nữ vẫn gật đầu một cái. Mặc dù hoàng thượng rất coi trọng nương nương, nhưng cũng rất coi trọng quốc sư đại nhân, đắc tội người nào cũng không thể sống yên ổn được.

Một lát sau, cung nữ đi ra thông báo có thể đi vào.

Hắc Vũ gật đầu một cái, lững thững đi vào tẩm cung.

"Ngươi, là ai, tìm ta có chuyện gì?" Trong phòng, giọng nói của Sở Thanh Linh nhàn nhạt vang lên.

Hắc Vũ không có trả lời ngay, mà đột ngột xoay người, điểm trúng huyệt đạo sau lưng hai cung nữ, hai cung nữ lập tức mềm nhũn ngã xuống, Hắc Vũ nhẹ nhàng đặt hai người ở trên đất.

Sở Thanh thông minh qua màn che nhìn thấy tất cả, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng.

"Ngươi, không sợ sao?" Hắc Vũ nhìn người sau màn che không có phản ứng gì thì hơi ngạc nhiên hỏi.

"Sợ thì sao?" Sở Thanh Linh lạnh nhạt nói: "Nếu như một người muốn giết ngươi, ngươi sợ hắn cũng sẽ không giết ngươi sao? Lo sợ hãi hùng không thay đổi được bất cứ chuyện gì."

"Ha ha, ngươi thật đúng là người kỳ quái." Hắc Vũ nhàn nhạt cười, tiếp đổi đề tài"Nhưng mà, ngươi không thể trở thành hoàng hậu của Mặc Hiên. Mặc Hiên chỉ có thể là của một mình Mai Khê!"

"À." Sở Thanh Linh vẫn nhàn nhạt đáp một tiếng, "Cho nên, ngươi phải thay người trừ khử ta?" Giọng nói của Sở Thanh Linh không có bất kỳ cảm xúc và dao động, cho dù cảm thấy người bên ngoài có nhàn nhạt sát khí.

"Ừ, rất muốn giết chết ngươi ngay lập tức." Hắc Vũ nghiêm túc gật đầu, "Nhưng mà ta lại không biết đến cùng ngươi ở trong lòng Mặc Hiên quan trọng bao nhiêu, ta sợ ta giết chết ngươi, hắn sẽ rất đau lòng."

"Ha ha." Sở Thanh Linh cũng nhàn nhạt nở nụ cười, đứng lên, vén màn che lên đi ra.

Hắc Vũ nhìn người trước mắt thì lập tức sửng sốt. Người trước mắt mặc y phục lụa trắng đơn giản, chân trần, bàn chân trắng nõn xinh xắn hấp dẫn ánh mắt của người khác. Trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười nhạt. Trong con ngươi trong suốt lại có chút châm chọc nhìn mình.

"Nếu như, ta nói ngươi giết ta, có lẽ hắn sẽ giết chết ngươi để báo thù cho ta?" Sở Thanh Linh nhạo báng nhìn nam tử áo đen trước mắt.

"Ngươi quan trọng đối với hắn như vậy sao? Ngươi có phải quá coi trọng mình hay không?" Hắc Vũ cau mày, trong lòng có chút khó chịu.

"Ta đã xem mình rất nhẹ rồi, nhưng mà, ta vẫn không có cách nào bay đi." Ánh mắt Sở Thanh Linh nhìn về phía mái nhà, nói ra một câu khó hiểu . Giọng nói phiền muộn và bất đắc dĩ khiến Hắc Vũ nghi ngờ. Trở thành hoàng hậu, là chuyện khổ sở như vậy sao?

"Ngươi có ý gì?" Trong lòng Hắc Vũ có chút thất bại, đây là lần đầu tiên không hiểu một người có ý gì.

"Ngươi cho rằng ta rất muốn trở thành hoàng hậu sao?" Sở Thanh Linh châm chọc cười khẽ một tiếng, "Ngươi muốn làm, không bằng ngươi tới làm đi?"

Hắc Vũ cau mày, cô gái trước mắt đang đùa giỡn mình sao?

"Ngươi, rốt cuộc là ai?" Hắc Vũ theo bản năng sờ về phía cây sáo bên hông mình. Cây sáo xinh đẹp này không phải chỉ là một nhạc cụ đơn giản như vậy, đó còn là vũ khí của Hắc Vũ.

Ánh mắt của Sở Thanh Linh rơi vào cây sáo bên hông của Hắc Vũ, nhớ lại chính là tiếng sáo của người này đã dẫn mình đi, làm mình còn tưởng rằng chính là Thiểu Tư thổi.

"Ta sao? Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, nhưng không có cách nào rời đi thôi." Giọng nói của Sở Thanh Linh sâu kín.

"Ý của ngươi là ngươi không muốn làm hoàng hậu, mà là bị buộc. Bây giờ muốn rời khỏi nơi này?" Rốt cuộc Hắc Vũ hiểu rõ ý của người trước mắt.

"Xem ra, ngươi không phải là ngu ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được." Sở Thanh Linh cười lạnh.

"Ngươi!" Hắc Vũ lại cảm thấy thất bại một lần nữa, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người dùng chữ ngu ngốc để nói mình.

"Nếu như ngươi không có việc gì, thì đi ra đi. Thì ra quốc sư của Thành Hạ quốc là như vậy." Giữa lông mi của Sở Thanh Linh hiện rõ sự miệt thị.

Sau một giây, trong nháy mắt cây sáo màu xanh lá đã đặt trên cổ họng của Sở Thanh Linh.

"Thẹn quá thành giận?" Sở Thanh Linh cười lên, "Muốn giết ta diệt khẩu sao?"

"Nữ nhân, ngươi cố ý khích ta sao." Trong mắt Hắc Vũ lộ ra ánh sáng lạnh, "Ngươi muốn chết sao? Thật ra thì ngươi chết là tốt nhất. Như vậy ngôi vị hoàng đế của Mặc Hiên mới có thể vững chắc, Mai Khê mới hạnh phúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net