Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bóng dáng của Sở Thanh Linh và Mai quý phi đều biến mất ở cửa, Dạ Mặc Hiên đứng dậy lạnh lùng nhìn ra cửa.

"Hoàng thượng." Cung nữ mang giày vào cho Dạ Mặc Hiên.

Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày, thoáng chút đăm chiêu. Sau đó không nói lời nào, đi thẳng tới thư phòng.

Vừa vào thư phòng, Dạ Mặc Hiên ngồi xuống. Trong lòng vẫn luôn cảm thấy kì lạ, nhưng không nói được lạ chỗ nào. Thanh Cát ở bên cạnh thấy Dạ Mặc Hiên vẫn nhíu chặt mày, không khỏi lên tiếng nói: "Hoàng thượng, ngài có chuyện phiền lòng sao?"

"Thanh Cát." Dạ Mặc Hiên sờ lồng ngực của mình có chút nghi ngờ nói: "Ngươi nói trẫm bị sao vậy ? Tại sao lại muốn lập tỷ tỷ làm hậu? Cho dù nàng có ơn cứu mạng ta, nhưng sao ta lại muốn lập nàng làm hậu được?"

"Chuyện này. . . . . ." Thanh Cát cứng họng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Hoàng thượng thật kỳ quái, trước kia biểu hiện ra tình yêu cuồng nhiệt say đắm với nữ tử kia đã nói rõ nguyên nhân tại sao muốn lập nàng ta làm hậu. Nhưng bây giờ lại hỏi như thế, thật sự là hết sức kỳ quái. Rốt cuộc Hoàng thượng muốn hỏi hay là thử dò xét cái gì đây? Nhất thời Thanh Cát không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán lòng vua khó dò.

"Trẫm cảm giác thiếu thứ gì đó." Dạ Mặc Hiên cau mày, nhìn bàn tay của mình, trong lòng hết sức cô đơn, nhưng lại không biết được nguyên do.

"Chắc là Hoàng thượng quá vất vả, quá mệt mỏi. Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể."Cát Thanh cúi đầu khuyên răn.

Dạ Mặc Hiên không nói gì, chỉ nhàn nhạt phất tay.

"Bẩm báo hoàng thượng, Mai tướng quân cầu kiến." Thái giám cung kính đi vào bẩm báo.

"Truyền." Trong lòng Dạ Mặc Hiên hiểu, nhất định Mai tướng quân đến vì chuyện lập hậu.

Một lát sau, một nam tử trung niên mặc áo giáp uy phong vững bước đi vào, đó chính là đương kim Hộ Quốc Đại Tướng quân Mai Ứng Hùng.

"Tham kiến hoàng thượng." Mai Ứng Hùng hành lễ đúng mực, giữa lông mày mơ hồ tức giận.

"Mai tướng quân không cần đa lễ." Dạ Mặc Hiên gật đầu một cái, sau đó quay đầu nói với thái giám: "Đi pha trà cho Mai tướng quân."

"Hoàng thượng, mạt tướng tới vì chuyện gì chắc hẳn hoàng thượng còn rõ ràng hơn so với mạt tướng." Mai Ứng Hùng không hề vòng vo, trực tiếp tiến vào chủ đề.

"Trẫm biết." Dạ Mặc Hiên nhìn nam tử trung niên lạnh lùng trước mắt, trong lòng hơi chùng xuống. Người này, bây giờ có uy hiếp quá lớn đối với mình, sớm muộn gì cũng phải trừ hắn đi. Có điều bây giờ còn chưa đến lúc.

"Nếu hoàng thượng cũng biết, mạt tướng cũng không muốn nói nhiều. Xin hoàng thượng cho mạt tướng một lời giải thích." Dường như trong giọng nói của Mai Ứng Hùng mang theo tức giận, gương mặt căng thẳng, giống như sẽ lập tức bùng nổ.

"Mai tướng quân chớ nóng nảy." Dạ Mặc Hiên cười nhạt, "Ngươi chỉ biết là ta muốn lập nàng ta làm hậu, nhưng Mai tướng quân có biết nữ tử kia là ai không?"

"Là ai? Cũng chỉ là đã cứu hoàng thượng một mạng, nàng muốn vinh hoa phú quý hoàng thượng cũng có thể cho nàng ta, không cần thiết phải báo ơn tới mức lập nàng ta làm hậu như thế chứ? Như thế sao có thể khiến mạt tướng tâm phục, sao có thể khiến thủ hạ của mạt tướng chính là mười vạn tướng sĩ tin phục?" Mai Ứng Hùng nhíu chặt mày, lời nói sắc bén, mơ hồ có ý uy hiếp Dạ Mặc Hiên. Nhắc nhở Dạ Mặc Hiên có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế là nhờ hắn ủng hộ toàn lực, bây giờ đột nhiên cố ý muốn lập nữ tử không rõ lai lịch này làm hậu, sau này mình cũng có bản lĩnh thống lĩnh 10 vạn đại quân của mình kéo hắn xuống vị trí này!

Trong mắt Dạ Mặc Hiên chợt lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười thản nhiên như cũ: "Kính xin Mai tướng quân nghe trẫm nói xong đã. Trẫm đối với Mai Khê như thế nào Mai tướng quân vẫn còn không rõ sao? Nữ tử này tuy đã cứu trẫm, nhưng mà trẫm cũng không có thật sự muốn lập nàng làm hậu."

"Vậy hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ là chuyện gì." Mai tướng quân cau mày, hiển nhiên không tin tưởng lời nói của Dạ Mặc Hiên.

"Bởi vì trẫm muốn lập nữ tử kia, có người nhất định sẽ tới cứu nàng. Người kia là nam nhân chúng ta vẫn luôn muốn trừ đi." Giữa lông mày của Dạ Mặc Hiên hoàn toàn lạnh lẽo tàn khốc.

"Vẫn luôn muốn trừ đi sao?" Mai Ứng Hùng cũng cau mày, nhất thời chưa kịp hiểu rõ lời nói của Dạ Mặc Hiên.

"Không chỉ là hắn, trẫm muốn, còn có cả Nhân vương."Dạ Mặc Hiên cười nhẹ, "Mai tướng quân, ngươi nói xem, đến lúc đó một mũi tên trúng hai con chim, sẽ thú vị như thế nào?"

"Cái gì? !" Mai Ứng Hùng luống cuống đứng lên, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của Dạ Mặc Hiên. Thiếu niên ở trước mắt có phải điên rồi hay không? Lại muốn ám sát Nhân vương sao? Nhân vương và bổn quốc vẫn luôn có mối quan hệ liên minh hữu nghị! Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, nếu như ám sát Nhân vương, cục diện hai nước sẽ như thế nào, rốt cuộc người trước mắt có suy nghĩ qua hay không? Hoàng thượng điên rồi sao?

"Mai tướng quân xem thử cái này." Dạ Mặc Hiên đứng dậy lấy từ giá sách ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một cuộn giấy bình thường đưa cho Mai Ứng Hùng. Khi Mai Ứng Hùng nhìn gì đó trên cuộn giấy thì kinh hãi tột đỉnh. Hoàng thượng có loại vật này! Khó trách hoàng thượng lại có thể nói ra lời như vậy. Nếu như có một vạn người trang bị vũ khí này, không, chỉ cần năm ngàn người là đủ, mình cũng tuyệt đối nắm chắc có thể đánh tan Thương Thù quốc!

Trên mặt Mai Ứng Hùng hưng phấn và kinh ngạc, hồi lâu ngẩng đầu nhìn Dạ Mặc Hiên nói: "Hoàng thượng, ngài tuỳ tiện đặt vật quan trọng như vậy ở trên giá sách sao?"

"Vật này không ai biết nó quan trọng."Dạ Mặc Hiên mỉm cười, "Lần này nhất định Nhân Vương sẽ đến, người nam nhân kia cũng nhất định sẽ đến. Mai tướng quân, ngươi có bằng lòng giúp trẫm chinh chiến thiên hạ, cuối cùng đứng với trẫm ở chỗ cao nhất hay không?"

Mai Ứng Hùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Dạ Mặc Hiên một hồi lâu không nói ra lời.

Dạ Mặc Hiên cũng không vội vàng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Mai Ứng Hùng đang kinh ngạc.

"Hoàng thượng vẫn luôn nói người nam nhân kia là ai ?" Mai Ứng Hùng xụ mặt xuống, Nhân vương sẽ đến, đó là do hoàng thượng mời hắn đến tham gia đại điển phong hậu, như vậy còn nam nhân khác là ai ? Vẫn luôn muốn trừ đi. Chẳng lẽ? ! Trong nháy mắt con ngươi của Mai Ứng Hùng phóng đại, không thể tin nhìn gương mặt bình tĩnh của Dạ Mặc Hiên.

Dạ Mặc Hiên cười to một tiếng, gật đầu một cái: "Chính là người nam nhân kia. Cái tên nam nhân làm cho người khác nhức đầu, Nhiếp Chính vương của Thiên Vận quốc Đông Phương Thiểu Tư."

"Không thể nào!" Mai Ứng Hùng lập tức thất thanh kêu lên phủ nhận, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc, " Sao hắn có thể tới đây, hiện tại tân hoàng Thiên Vận quốc lên ngôi, sao hắn rảnh rỗi tới đây? Huống chi hắn sẽ ngu ngốc, mạo hiểm tới địch quốc sao?"

Dạ Mặc Hiên ngồi xuống, ngón tay trắng nõn xinh đẹp nhẹ nhàng sờ lên cằm của mình nở nụ cười: " Ngươi nói đúng rồi, hắn chính là ngu như vậy, nhất định sẽ tới."

"Có ý gì?" Mai Ứng Hùng cau mày.

"Nữ tử kia chính là người hắn yêu nhất. Cho dù chết hắn cũng sẽ tới." Khóe miệng của Dạ Mặc Hiên hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

Mai Ứng Hùng ngạc nhiên, vẫn không có cách nào tin tưởng: "Nữ tử kia là nữ nhân của Đông Phương Thiểu Tư sao? ! Hoàng thượng kia cố ý giả vờ lập nàng làm hậu để dụ Đông Phương Thiểu Tư tới sao?" Thật là cách làm hoang đường điên cuồng!

"Không sai." Dạ Mặc Hiên gật đầu.

"Vậy sau này thì sao? Hoàng thượng hoàng hậu. . . . . . ?" Mai Ứng Hùng trầm giọng hỏi thăm.

"Nhạc phụ đại nhân, ngươi cho là vị trí hoàng hậu trừ Mai Khê còn có người khác sao? Đợi ngày chúng ta có được thiên hạ, Mai Khê sẽ trở thành hoàng hậu trẫm sủng ái nhất." Dạ Mặc Hiên cũng trầm giọng nói.

"Được." Mai Ứng Hùng đứng lên, "Mạt tướng sẽ giúp hoàng thượng chinh chiến thiên hạ, cũng hi vọng hoàng thượng nói lời giữ lời."

"Đây là đương nhiên." Dạ Mặc Hiên gật đầu một cái, "Chuyện hôm nay. . . . . ."

"Hoàng thượng vẫn chưa yên tâm đối với mạt tướng sao?" Mai Ứng Hùng trả lại cuộn giấy trong tay cho Dạ Mặc Hiên, "Chuyện hôm nay, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết."

Dạ Mặc Hiên cười không ra tiếng, Mai Ứng Hùng cũng cười. Tất cả đều không nói lời nào.

Đợi sau khi Mai Ứng Hùng rời đi, Dạ Mặc Hiên lẳng lặng trầm tư ngồi ở trước bàn đọc sách. Mới vừa rồi nói cho Mai Ứng Hùng nghe kế hoạch của mình. Dụ Nhân vương và Đông Phương Thiểu Tư tới. Nhưng vẫn cảm giác có chỗ không thích hợp, hơi khác biệt với suy nghĩ ban đầu của mình. Nhưng cũng không tìm được nguyên nhân. Thiên hạ, mình muốn. Nhưng mà lập hậu, hình như là ai cũng được. Có điều trong lòng cứ cảm giác thiếu thứ gì đó. Khiến mình cảm thấy khó chịu phiền lòng, Dạ Mặc Hiên phiền não đứng lên đi ra ngoài. Rốt cuộc mình quên mất cái gì đây?

Ban đêm yên tĩnh.

Sở Thanh Linh mặc áo lụa thật mỏng, tựa vào đầu giường, tay nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng thỏa mãn.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Chợt một âm thanh vang lên ở bên tai của Sở Thanh Linh.

Sở Thanh Linh kéo cái mền qua che lại cơ thể, cau mày tức giận nói: "Đường đường là quốc sư của Thành Hạ quốc thì ra cũng là tên háo sắc không biết xấu hổ, buổi tối tuỳ tiện vào phòng của nữ nhân."

Lúc này Hắc Vũ mới thấy Sở Thanh Linh kéo cái mền qua, có điều bờ vai trắng nõn vẫn không hề che đậy.

"Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi không có mặc y phục. Còn nữa, ta chỉ có thời điểm này mới có thể tới gặp ngươi. Ban ngày người khác sẽ sinh nghi, hiện tại Mặc Hiên không cho ta tới gặp ngươi." Hắc Vũ có chút xấu hổ cúi đầu nói, nhưng khóe mắt lại không cầm được nhìn bờ vai trắng nõn của Sở Thanh Linh. Nhìn một chút vội lại dời đi tầm mắt, giờ phút này Hắc Vũ mình cũng không hiểu được mình bị sao. Lần đầu tiên y hệt như tên háo sắc vậy.

"Mặc Hiên không cho ngươi gặp ta?" Sở Thanh Linh không có chú ý tới ánh mắt của Hắc Vũ, chỉ cắn môi nghĩ tới vấn đề này. Chẳng lẽ Mặc Hiên đã cảm giác được gì?

"Hắn không biết. Chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ." Hắc Vũ nhìn thấu lo lắng của Sở Thanh Linh liền vội lên tiếng an ủi, "Còn nữa, ta đã liên lạc với Đông Phương Thiểu Tư."

"Cái gì? Thật sao? Hiện tại hắn ở đâu?" Sở Thanh Linh kích động đứng lên, cái mền rơi xuống, Sở Thanh Linh Tài chợt bừng tỉnh vội vàng kéo chăn lại đắp lên, ngồi dậy, vội vàng nhìn Hắc Vũ.

Hắc Vũ nhất thời ngơ ngẩn nhìn cơ thể uyển chuyển như ẩn như hiện, một hồi lâu không nói gì.

"Hỏi ngươi đó, bây giờ bọn họ đang ở đâu? Lúc nào thì có thể đưa ta đi ra ngoài?" Sở Thanh Linh nóng nảy nhìn Hắc Vũ, cho rằng hắn có cái gì khó nói.

"Cũng đã đến kinh thành. Ngươi bình tĩnh đừng nóng vội, trong vòng hai ngày nhất định ta sẽ đưa ngươi ra ngoài." Hắc Vũ trầm giọng nói: "Ngày mai ta sẽ liên lạc với hắn."

"Cám ơn ngươi." Trên mặt Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hắc Vũ nhìn nữ tử mỉm cười trước mắt, chợt nói một câu: "Hai ngày nay ngươi cẩn thận chút."

"Có ý gì?" Sở Thanh Linh ngạc nhiên, không hiểu nhìn Hắc Vũ.

"Hôm nay phụ thân của Mai Khê đến gặp nàng. Ta cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy." Hắc Vũ cau mày nói ra lo lắng của mình.

Sở Thanh Linh cũng khẽ cau mày, trong lòng lo lắng.

"Đừng lo lắng, ta sẽ sớm đưa ngươi ra." Hắc Vũ nhìn Sở Thanh Linh lo lắng thì không nhịn được, mở miệng an ủi.

"Cám ơn." Sở Thanh Linh cắn môi, "Ta không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào."

"Ha ha, sau khi ngươi bình an rời khỏi đây hãy nhớ, khi nào ta muốn đến lấy thù lao, ta sẽ tới đòi lấy nha." Hắc Vũ cười, nhìn Sở Thanh Linh, "Được rồi, ta đi trước."

"Ừ, nhớ cẩn thận." Sở Thanh Linh nhìn bóng lưng của Hắc Vũ, đột nhiên cảm thấy người này cũng không khiến người ta chán ghét.

Sau khi Hắc Vũ rời đi, trong chỗ tối có một đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bên này hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net