Chương 71: Rốt cuộc quên mất cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế giới này, còn có điều gì đáng giá cho ta tin tưởng đây?" Dạ Mặc Hiên đứng trong bóng đêm tối đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười yếu ớt lạnh lẽo. Có lẽ, cho tới bây giờ cũng chưa có bất kỳ kẻ nào đáng giá để tin tưởng. Muốn nhất là gì chứ? Tại sao trong tim lại trống không? Dạ Mặc Hiên nhìn bóng đêm lạnh bạc, tự nhiên cười một tiếng, rũ ống tay áo rộng, xoay người biến mất ở cuối hành lang.

"Thanh Cát, đi tìm quốc sư đến cho trẫm." Dạ Mặc Hiên một mình đi trong hành lang trống rỗng nhàn nhạt nói qua với không khí yên lặng trước mắt.

"Dạ, Hoàng thượng." Từ chỗ tối là âm thanh trả lời của Thanh Cát, tiếp sau đó là một tiếng gió rất nhỏ rồi không có động tĩnh gì nữa.

"Hắc Vũ, ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm rồi sao?" Đôi mắt Dạ Mặc Hiên dần trầm xuống, quả đấm dần dần nắm chặt, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Dạ Mặc Hiên từ từ đi tới thư phòng, trên hành lang ánh đèn kéo bóng lưng của hắn rất dài rất dài. Đêm đã khuya, nhưng tinh thần Dạ Mặc Hiên vẫn rất tốt, không có chút buồn ngủ nào.

Từ từ đi tới trước cửa thư phòng, chợt nghe được một chút tiếng cười nhẹ, thì ra là hai cung nữ đang cười đùa ở cửa. Dạ Mặc Hiên không nói gì, chỉ từ từ đi tới gần hai người, khi hai người thấy bóng mờ dưới chân mới chấn động, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn hai lqd người đang sợ hãi, không để cho hai người bình thân mà vẫn yên lặng nhìn hai người. Mới vừa rồi nụ cười rạng rỡ trên mặt hai người đó sao chói mắt!

"Các ngươi, mới vừa rồi rất vui vẻ?" Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt hỏi.

Hai cung nữ vùi đầu cực kỳ thấp, thân thể đã run lẩy bẩy, ngoài miệng cầu xin được tha thứ: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng thứ tội." Vui cười đùa giỡn trước cửa thư phòng vốn là cấm kỵ rồi, hiện tại còn bị hoàng thượng bắt gặp! Giọng nói lạnh lẽo của hoàng thượng hỏi vấn đề này thật là quỷ dị.

"Trẫm hỏi các ngươi nói, thành thật trả lời." Giọng nói của Dạ Mặc Hiên vẫn không có gợn sóng như cũ.

"Dạ vâng." Hai cung nữ run rẩy gật đầu một cái.

"Vậy các ngươi nói cho trẫm, các ngươi muốn cái gì nhất?" Dạ Mặc Hiên có chút khổ não khẽ cau mày.

Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau, một hồi lâu không nói gì. Hoàn toàn không hiểu hoàng thượng đang suy nghĩ gì, lại hỏi vấn đề như vậy. Là nói giỡn sao? Không giống. Là định xử phạt nặng nề sao? Cũng không đúng. Nếu muốn xử phạt cũng không cần hỏi hai nô tỳ nhỏ bé vấn đề như vậy.

"Trẫm đang hỏi các ngươi nói." Dạ Mặc Hiên hờ hững nhìn hai người.

"Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ muốn đến lúc hai mươi lăm tuổi xuất cung, thành thân cùng A Lâu ca trong thôn, sau đó sinh cho hắn một đôi nam nữ, vĩnh viễn ở chung một chỗ." Một cung nữ tăng thêm can đảm nói ra lý tưởng của mình, nói xong trên mặt nàng ta không tự chủ mà hiện lên nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.

Dạ Mặc Hiên nghe xong mặt không chút thay đổi hỏi một cung nữ khác đang quỳ: "Thế đấy, ngươi thì sao?"

"Nô tỳ, nô tỳ muốn áo cơm không lo qua ngày. Dành nhiều tiền, về sau ra ngoài tìm một tướng công có tiền cũng tốt." Cung nữ khác sau khi nói xong cũng mỉm cười.

"Như vậy, các ngươi đều có ước muốn, đều rất vui vẻ đi." Sau khi Dạ Mặc Hiên nghe xong chợt thốt ra một câu.

Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy tối nay hoàng thượng rất kỳ quái. Đã trễ vậy còn đến thư phòng, hơn nữa còn hỏi vấn đề cực kỳ lạ.

Vừa lúc đó, sau lưng Dạ Mặc Hiên vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, là Hắc Vũ tới.

"Tham kiến hoàng thượng." Hắc Vũ đi qua làm lễ.

Dạ Mặc Hiên không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng phẩy tay: "Người đâu, chôn sống hai nô tài này." Giọng nói hời hợt giống như vốn không phải muốn mạng người, mà là uống một hớp trà.

"Hoàng thượng, tha mạng." "Hoàng thượng, tha mạng ——" trong nháy mắt mặt hai cung nữ tái nhợt, liều mạng dập đầu. Họ không hiểu mới vừa rồi hoàng thượng còn bình thản hỏi chuyện, vì sao đột nhiên biến sắc mặt muốn giết các nàng.

"Hoàng thượng?" Hắc Vũ cau mày, vừa đi đến đây liền thấy Dạ Mặc Hiên làm khó dễ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

"Kéo xuống." Dạ Mặc Hiên nhẹ giọng nói, lập tức có thị vệ đi lên kéo hai cung nữ vẻ mặt tuyệt vọng đang liều mạng cầu xin tha thứ.

"Hắc Vũ, ngươi đã đến rồi, chúng ta vào thôi." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phủi phủi vạt áo, cất bước đi vào thư phòng.

"Vì sao hoàng thượng phải chôn sống lqd hai cung nữ đó, họ phạm tội gì sao?" Hắc Vũ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Mặc Hiên, trong lòng có chút cảm giác không đúng.

"Cũng không có gì, trẫm chỉ không muốn thấy có người vui vẻ hơn trẫm. Trẫm không biết mình muốn cái gì, mà các nàng lại biết. So với trẫm, chẳng lẽ các nàng không đáng chết sao?" Giọng nói Dạ Mặc Hiên trống rỗng lạnh nhạt không có chút gợn sóng.

Hắc Vũ ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía hai cung nữ bị kéo đi, thật lâu không nói được câu nào. Mặc Hiên vì lý do đó mà giết người?

"Được rồi, mau vào đi." Giọng nói nhàn nhạt của Dạ Mặc Hiên truyền đến.

Hắc Vũ đi vào theo phía sau, nhưng trong lòng không có cách nào bình tĩnh. Mặc Hiên ra sao rồi? Mặc dù trước kia cũng thỉnh thoảng phát tiết bạo ngược, nhưng hôm nay lại vì một lý do hoàng đường như vậy mà giết người!

"Hắc Vũ, ngươi nói đi, trẫm đối đãi với ngươi như thế nào?" Vào thư phòng, Dạ Mặc Hiên không hề ngồi xuống, mà đứng trước kệ sách tùy ý lật một bộ sách.

"Hoàng thượng đối đãi với thần đương nhiên khỏi phải nói." Trong lòng Hắc Vũ quái dị. Trước kia, lúc hai người ở một chỗ, cho tới bây giờ Dạ Mặc Hiên nói với mình luôn xưng ta, ngày hôm nay thái độ lạnh lùng thật sự rất kỳ quái. Hắn tự xưng trẫm, cũng hỏi vấn đề rất kỳ quái.

"Ngươi muốn, trẫm đều đã cho ngươi. Quyền lợi, vinh hoa phú quý, mỹ nữ, ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi." Dạ Mặc Hiên cười yếu ớt, lật sách trong tay tùy ý nhìn.

"Vâng, hoàng thượng rất ưu ái với vi thần, vi thần khắc trong tâm khảm." Hắc Vũ gật đầu trịnh nói nói. Dạ Mặc Hiên cho mình rất nhiều, phong làm quốc sư, ban thưởng ruộng tốt phủ đệ, mỹ nữ cũng tặng rất nhiều, mặc dù mình không muốn.

"Ngươi hiểu là tốt rồi." Dạ Mặc Hiên cười lqd đặt sách trong tay lại kệ.

Hắc Vũ khẽ cau mày, không hiểu hôm nay sao Dạ Mặc Hiên lại quái dị như vậy. Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì?

"Hắc Vũ, ngươi muốn cái gì nhất?" Dạ Mặc Hiên tiếp tục hỏi vấn đề kỳ quái.

"Tự tại, sinh hoạt tự tại." Hắc Vũ không có do dự, trực tiếp trả lời.

"Các ngươi đều có ước muốn, tại sao trẫm lại không có?" Dạ Mặc Hiên khổ não tiếp tục tìm kiếm sách trên kệ. "Hiện tại trẫm chỉ có điểm hứng thú duy nhất chính là muốn thiên hạ này."

Hắc Vũ ngạc nhiên, rốt cuộc tối nay Mặc Hiên sao vậy. Cảm giác rất quái dị, cực kỳ quái dị. Hắn khiến người ta có cảm giác giống như là – đúng rồi, giống như một khối băng. Chỉ có một điểm hứng thú duy nhất là thiên hạ sao?

"Ngươi, sẽ giúp trẫm đoạt được thiên hạ này sao?" Dạ Mặc Hiên cười tủm tỉm quay đầu nhìn Hạ Vũ.

"Phải." Hắc Vũ kiên định gật đầu trả lqd lời, "Vi thần đã sớm thề, sẽ vĩnh viễn đi theo bên cạnh hoàng thượng."

"Vậy thì tốt. Ngươi giúp trẫm đoạt được thiên hạ, trẫm tặng nữ nhân kia cho ngươi." Dạ Mặc Hiên cười âm trầm.

Hắc Vũ sửng sốt, có ý gì? Cái gì mà đưa nữ nhân cho mình?

"Ngươi còn giả bộ, trễ như vậy, ngươi vừa mới đi gặp người nào?" Dạ Mặc Hiên nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ bả vai Hắc Vũ, "Đừng không thừa nhận, trẫm tận mắt nhìn thấy người từ tẩm cung của nàng ra ngoài."

"Hoàng thượng!" Hắc Vũ có chút bối rối, nhất thời trong lòng náo động, thì ra Dạ Mặc Hiên đã sớm thấy mình đi tìm Sở Thanh Linh sao?

"Không cần phủ nhận. Khó có được một nữ nhân mà quốc sư coi trọng, sao trẫm có thể không thành toàn đây?" Dạ Mặc Hiên nở nụ cười, còn Hắc Vũ hoàn toàn ngây người, trong đầu hoàn toàn trống không. Sở Thanh Linh không phải là nữ nhân mà hoàng thượng có tình cảm chân thành nhất sao? Mặc kệ văn võ bá quan dị nghị cũng muốn lập nàng làm hậu, hiện tại lại có thể dễ dàng nói ra muốn tặng nàng cho mình! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đang thử dò xét mình? Không! Không thể nào, hắn tuyệt đối không dùng nữ tử kia đến dò xét.

"Hoàng thượng, đừng nói đùa, nàng là nữ nhân mà người có tình cảm chân thành nhất." Trong đáy mắt Hắc Vũ đã hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm giác Mặc Hiên có điểm gì không đúng.

"Tình cảm chân thành nhất?" Dạ Mặc lqd Hiên trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hắc Vũ, rồi cười lớn, "Hắc Vũ ngươi mới đang nói đùa. Trẫm có tình cảm chân thành với nữ nhân sao? Nữ nhân cũng chỉ là đồ thuộc về trẫm mà thôi. Hôm nay Hắc Vũ ngươi tới cùng là làm sao vậy, sạo lại nói mê sảng như thế?"

Hắc Vũ tức cười, nhìn Dạ Mặc Hiên không giống đang nói đùa thật mà ngây ngẩn cả người. Hiện tại rốt cuộc Mặc Hiên đã xảy ra chuyện gì? Giống như mất hồn vậy. Làm cho người ta có cảm giác rất lo lắng.

"Cứ như vậy mới tốt." Dạ Mặc Hiên cười rộ lên, "Nữ nhân kia để lại cho ngươi, chỉ là bây giờ nàng còn cần làm giúp trẫm chút chuyện. Ngươi cũng không muốn một tượng gỗ, trẫm sẽ không hạ thuốc với nàng."

Sau khi nghe xong Hắc Vũ càng thêm kinh hãi, Mặc Hiên lại còn muốn hạ thuốc Khôi Lỗi (con rối) với Sở Thanh Linh sao? Hôm nay thấy mình đi vào nên hiểu nhầm quan hệ của mình và Sở Thanh Linh nên mới tính toán tha cho nàng một lần sao? Rốt cuộc thì hắn làm sao, cư nhiên đối xử nhẫn tâm với Sở Thanh Linh như vậy!

"Hoàng thượng, thân thể vi thần không thoải mái, cáo lui trước." Sắc mặt Hắc Vũ có chút tái nhợt.

"Được, ngươi lui xuống trước đi, chỉ là phương lqd pháp kia ngươi sy nghĩ nhiều một chút." Dạ Mặc Hiên phất tay.

"Vâng, vi thần cáo lui." Hắc Vũ cúi đầu lui ra ngoài.

Đợi sau khi Hắc Vũ lui xuống, Dạ Mặc Hiên cau mày nhìn cửa nói lẩm bẩm: "Tỷ tỷ? Nữ nhân như vậy có gì tốt, ngay cả Hắc Vũ cũng bị mê hoặc."

Dạ Mặc Hiên nhìn ánh nến yêu dị (yêu quái khác thường) chập chờn, không có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên muốn đi nhìn người nữ nhân khiến cho ngay cả Hắc Vũ cũng không khống chế nổi, "Tỷ tỷ, nàng gả cho người khác rồi, sao Hắc Vũ vẫn còn coi trọng nàng chứ? Kỳ quái hết sức". Nghĩ đến đây, Dạ Mặc Hiên xoay người rời khỏi thư phòng, đi tới Tây cung.

Cung nữ canh giữ ở cửa đã buồn ngủ, thấy hoàng thượng tới định hành lễ, lại bị Dạ Mặc Hiên vươn tay ngăn lại. Dạ Mặc Hiên nhẹ nhàng đi vào tẩm cung, từ từ đi vào bên trong, chung quanh tĩnh lặng không có bất kỳ âm thanh gì. Vén rèm cửa lên, thấy được người trên giường kia. Dưới anh đèn mông lung, mái tóc đen nhánh của Sở Thanh Linh đổ xuống một bên bả vai trắng nõn trần trụi, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh. Tóc đen nhánh làm nổi bật da thịt trắng nõn, một loại yêu dị hấp dẫn khỗng rõ.

Dạ Mặc Hiên đứng lẳng lặng ở bên giường Sở Thanh Linh, nhìn chăm chú vào người ở trên giường. Cực kỳ hấp dẫn tim gan người, khó trách Hắc Vũ đã bị mê hoặc. Lúc Dạ Mặc Hiên đang nhìn đến xuất thần, Sở Thanh Linh ở trong mộng phát ra tiếng nỉ non, lật người, mền tơ chảy xuống, lộ ra hơn phân nửa phần lưng trắng nõn. Dạ Mặc Hiên đột nhiên cảm thấy khí huyết xông lên, thân dưới liền có phản ứng. Đặc biệt là người trên giường phát ra âm thanh nỉ non kia, quả thực là làm ra hấp dẫn không tiếng động.

Dạ Mặc Hiên ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng trắng như tuyết của Sở Thanh Linh. Da thịt mềm mại khiến tân thần Dạ Mặc Hiên càng rung động. Không có ý nghĩ gì khác, Dạ Mặc Hiên cúi đầu, môi che trên môi Sở Thanh Linh, còn tay bắt đầu thô bạo chiếm đoạt.

Sở Thanh Linh cau mày, phần môi có cảm giác hít thở không thông cùng bộ ngực hơi đau đớn khiến cho nàng đột nhiên thức tỉnh. Vừa mở mắt liền thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, còn có một bàn tay cực nóng trước ngực.

"Mặc Hiên!" Sở Thanh Linh kinh ngạc đột nhiên đẩy Dạ Mặc Hiên ra, hoảng sợ ngồi dậy, dùng mền che kín bản thân thật chặt chẽ, tức giận nhìn ánh mắt đã có chút đỏ lên của Dạ Mặc Hiên.

Một tiếng Dạ Mặc Hiên cũng không thốt ra, nhanh chóng cởi long bào của chính mình.

"Mặc Hiên, ngươi ở đây làm gì? Đi ra ngoài!" Sở Thanh Linh hoảng sợ nhìn động tác của Dạ Mặc Hiên thất thanh kêu.

"Tên tuổi của trẫm để ngươi tùy ý gọi?" Dạ Mặc Hiên cười lạnh, "Ngươi đã không còn là tấm thân xử nữ, giả bộ cái gì?"

Trong nháy mắt con ngươi của Sở Thanh Linh không có tiêu cự, người trước mắt đang nói cái gì? Hắn lại còn nói ra như vậy. Hơn nữa thái độ của hắn thật kỳ quái, kêu tên của hắn mà phản ứng của hắn cư nhiên lqd là như thế này. Bị người hạ thuốc sao? Xuân dược sao?

"Mặc Hiên, ngươi làm sao vậy, có phải bị người hạ thuốc không?" Sở Thanh Linh nóng nảy, vì Dạ Mặc Hiên đã cởi bỏ y phục đến sát bên giường.

"Hạ thuốc? Ai dám hạ thuốc trẫm? Đúng là trẫm chưa từng thử qua hương vị của tỷ tỷ. Trước khi tặng cho người, để cho trẫm nếm thử một chút, rốt cuộc ngươi có cái gì khác, mà có thể mê hoặc Hắc Vũ." Dạ Mặc Hiên cười lạnh, mãnh liệt đè lên Sở Thanh Linh, đặt hai tay của nàng lên đầu giường, cúi đầu liền cắn bả vai Sở Thanh Linh.

"Mặc Hiên! Mặc Hiên!" Sở Thanh Linh vừa nóng vừa giận vừa xấu hổ. Mặc Hiên chắc chắn là bị người hạ thuốc, nhưng là thuốc gì mà mình lại có thể không nhìn ra.

"Ngươi giả bộ cái gì? Có phải Hắc Vũ cũng đè ngươi dưới thân như thế này, ngươi ở dưới thân hắn trằn trọc phục vụ? Hả?" Dạ Mặc Hiên ác liệt liếm liếm vành tai Sở Thanh Linh châm biếm.

"Cút ngay!" Sở Thanh Linh nóng nảy, lại càng tức giận. Rốt cuộc Mặc Hiên bị hạ thuốc gì, cư nhiên nhục nhã mình như vậy.

"Cút? Không có nữ nhân nào có tư cách kêu trẫm cút." Dạ Mặc Hiên cười lớn, động tác trên tay thô bạo hơn, đột nhiên xé lụa mỏng mặc trên người Sở Thanh Linh, không chút kiêng kỵ quan sát thân thể trắng nõn của Sở Thanh Linh.

"Ngươi cầm thú, kẻ điên!" Sở Thanh Linh liều mạng vùng vãy, dùng chân đạp. Nhưng tất cả đều phí công, ngay sau đó chân đã bị Dạ Mặc Hiên gắt gao đè lại.

"Dám mắng trẫm, lá gan không nhỏ." Trong mắt Dạ Mặc Hiên bắn ra ánh lạnh lẽo, không nghĩ ngợi đưa tay cho Sở Thanh Linh một bạt tai, điềm nhiên nói "Trẫm xem trọng ngươi, sủng hạnh ngươi, là vinh hạnh của ngươi. Không tán thưởng!"

Một vệt máu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống từ khóe môi Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh bị sức mạnh này đánh đến đầu váng mắt hoa, ngoài miệng vẫn mắng như trước: "Ngươi chính là cầm thú! Năm ấy chính ta ngu xuẩn, chọn cầm thú!" Sở Thanh Linh xấu hổ nhắm mắt lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dạ Mặc Hiên lại có thể đối xử với mình như vậy! Mặc kệ hắn bị hạ thuốc gì, mình cũng tuyệt đối không tha thứ cho hành động việc làm của hắn tối nay!

Ngay sau đó, cằm Sở Thanh Linh bị nắm chặt chẽ, Sở Thanh Linh quay đầu đối diện với con ngươi như muốn phóng hỏa của Dạ Mặc Hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net