Chương 16 : Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Đột nhiên một cái ipad mỏng hiện ra, lớn nhỏ bằng cái notebook, mỏng như giấy.

Trên đó hiên vài dòng thông tin.

Ký chủ: Lam Phi Ca

Chức nghiệp: Tác gia

Phát biểu văn chương: 0

Tiền: 120【 20 đồng tay mới nhập môn đưa tặng, 100 đồng hệ thống đưa tặng 】

" Đây là...." cái gì ?

" Là sáng chế thông tin của BT666, vừa tiện dụng bỏ túi, vừa thân thiện môi trường. Ngươi mau mau bắt đầu làm việc kiếm tiền, lúc tận thế tang thi tới chắc chắn sẽ tích góp đủ tiền để mua năng lực đặc thù dược tề hoặc là sức mạnh dược tề." 003 giải thích : " Ngươi nên cảm thấy may mắn, có người nhờ ta đến giúp ngươi, cô ta cảm thấy anh trai của cô ta quá vô lý nên muốn xin lỗi ngươi."

" Anh trai...vô lý..." hiểu rồi, cô có thể liên tưởng ra cái tên cục trưởng cần uống thuốc kia rồi.

" Bỏ qua cái đó, tận thế.... là sao ?" Tang thi ? Là gì vậy ? ăn được không ?

" Khụ khụ, ngươi không có đọc tiểu thuyết sao ? Là mạt thế ấy ?" 003 ho nhẹ.

Cô ngây thơ lắc đầu.

" Tiểu thuyết ? Biết không ? Sinh hóa ấy ?" 003 vẫn kiên nhẫn hỏi.

Cô vẫn lắc đầu....

" Phim điện ảnh ? Zombie ? Superpower ?" 003 bắt đầu cảm thấy khó nuốt.

Tiếp tục lắc đầu....

" Xác chết biết đi, còn biết cắn người ?" 003 đau đầu.

" Không khoa học, khi bọn họ chết ta đều đi thu thập linh hồn bọn họ. Làm sao họ sống lại được ?" cô lúc này mới lên tiếng.

" Cái này....ta nhận được thông tin...bên đó có chút vấn đề. Mà...bỏ qua đi. Nhiệm vụ của ngươi vẫn là thu thập linh hồn, nhớ vậy là được rồi." 003 cũng thở dài.

" Vô dụng...." thế mà cô tưởng có thông tin gì mới chứ.

003 coi như chưa nghe thấy cô nói cái gì, lúc này lại lớn tiếng nói: " Thấy phát hiện gì không, tiền đồng như vậy quý, ta lập tức liền đưa ngươi cái 100 đồng. Như vậy hào phóng hành vi, đẹp trai chết đi được!"

Cô hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ không nói lời nào, tiếp tục xem. Phía dưới còn có rất nhiều chỗ khoanh tròn, rất nhiều các loại như "Đồ ăn" "Trang phục" "Công cụ" "Vũ khí" "Dược tề"....

Cô hơi mấp mái môi dưới, nhanh chóng click mở. Hình ảnh vô cùng sinh động, sinh động như thật, bên cạnh có đối ứng trị số. Phía trước mấy cái là màu sắc rực rỡ, mặt sau tất cả đều là màu xám, tử khí trầm trầm.

Cô chú ý quan sát, màu sắc rực rỡ đều không ngoại lệ đều là trị số ở 120 ở dưới.

003 nhiệt tình nói: " Mong nỗ lực kiếm lấy tiền bồi dưỡng thân mình!"

Cô tìm được dược tề khu, cái thứ nhất quả nhiên là 003 nói qua cơ sở sức mạnh dược tề, chào giá 1000 tiền đồng?!

Còn năng lực đặc thù ? Rẻ rẻ bèo bèo 200 là hảo cảm với động vật ? 300 là vũ công múa lửa ? 400 là marathon....500 mới được sơ cấp võ thuật ?

Này thế nào lại vô dụng thế chứ ? Cô không biết hệ thống này là cái gì, nhưng mà vô dụng chết đi được.

" Hơn thế, xin trân trọng thông báo. Năng lực thần cấp của ngươi đã bị tên điên cục trưởng kia hạ xuống, năng lượng không khác người thường cho mấy ngoại trừ năng lực thu thập linh hồn." 003 nhắc nhở.

" Ta biết." cô đáp, cô cảm nhận được chứ.

Thôi kệ, năng lực bị giảm sút cũng không sao.

" Tiền như thế nào tính toán ?" Rốt cuộc đã hỏi tới điểm quan trọng, 003 kích động không phải nhỏ mà nói : " Hỏi rất hay, làm văn nghệ tác gia, về sau đều phải nỗ lực công tác viết văn. Tác gia nói là dựa theo điểm đánh giá cùng nhắn lại tính toán ra tiền, mỗi một trăm lần lượt xem liền có 1 đồng, 10 đánh giá 1 đồng, tin nhắn nhắn tới, người đọc có thể lựa chọn từ khen hay chê! Nếu may mắn chọt trúng người đọc điểm yêu thích, người đọc sẽ hào sảng đưa tặng các loại lễ vật nói không chừng nha ~"

Cùng với đại não 003 lải nhải dài dòng, cô lại click mở đồ ăn loại, cái thứ nhất rõ ràng là cô thường thấy nhất đồ ăn lần nào cũng có, bánh bao : 50 điểm ?!

Một cái bánh bao liền yêu cầu 5000 lượt xem, hoặc là 500 cái đánh giá ? Cô có chút ăn không tiêu thông tin trên màn hình, nháy mắt cảm thấy lược có áp lực.

Nhưng cũng không sao, văn chương cô học cũng không tệ, chỉ là không tốt bằng mấy môn khác. Chỉ cần không phải viết mấy cái tình yêu lãng mạn này nọ hoặc là tâm lý suy nghĩ con người là ok.

" Bỏ qua giải thích, tận thế chừng nào tới ?" cô bỗng sực nhớ đến vấn đề này.

" Cái này ngươi không cần lo, còn lâu lắm, vài năm nữa lận." 003 nói.

Vài năm nữa sao ? Thời gian dài như vậy vẫn nên tìm chỗ ở tạm đợi thôi.

.

Lang thang trên đường, máy tóc trắng đã bị tẩy đen.

Dưới cơn mưa, cô bất định đi về phía trước.

Cô....có thể đi đâu đây ?

Tay đã không đau

Nhưng không hiểu vì sao trái tim lại nặng như vậy ?

Vì không còn nhà ?

Hay không còn mục đích chính xác ?

" Này em."........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net