Chương 64 : Cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Lại tiếp tục ngồi đó chơi cùng Buster đợi người đến, cô một bên vừa xem tiếp cuốn catolog về mấy loại cây.

003 nói đúng, giờ bán cây cảnh đang vô cùng thịnh hành, có thể nói chỉ với 5 cây Vạn Mộc Quả đưa đưa cho cô đến 100 ngàn đồng là hiểu được sự ưa chuộng và ưu ái của những người mua.

Bởi vì chỉ có 5 cây, bọn họ bắt đầu bắn đấu giá, cái chế độ đó chỉ xuất hiện khi người mua quá nhiều mà đồ mua quá ít thôi.

" Ngao~" Buster đột nhiên kêu lên, từ cửa đi đến một cái cao to vạm vỡ đàn ông, đằng sau là một đôi trẻ nhỏ một nam một nữ sinh đôi.

Dựa vào màu da, màu mắt, tóc và một vài nét trên khuôn mặt, cô có thể khẳng định đây là một gia đình người Nga.

" X-xin hỏi....đây có phải là nơi tuyển người làm không ?" cầm đến tờ tuyển dụng, người đàn ông cao lớn hỏi, so với thể hình của mình thì có lẽ giọng ông ta không như thế cho lắm.

" Đúng vậy, xin hỏi ông dịch được dòng nào trong tờ tuyển dụng vậy ?" đưa mắt nhìn hai đứa trẻ mới 5 tuổi dáo dát xung quanh, cô càng chỉnh nụ cười sao cho thật hơn.

" Tôi là Vahe, tôi từng là một nhân viên trong cục tình báo Nga." người đàn ông đó cẩn thận nhìn cô mà giới thiệu.

" Ô hô ~" có nghĩ là ông ta dịch được hết a, lần này kiếm được người tốt rồi.

Cô cũng biết, do việc động đất sóng thần trước cái vụ người hóa IL kia, thì cũng có người di tản lánh nạn ở đây. Có người Nga thế này cũng không lạ, thế nhưng không ngờ cô còn hốt được một cựu tình báo viên nữa đấy.

" Tôi thấy tờ giấy ghi chỗ này tuyển người có bao ăn bao ở còn có điểm cống hiến. K-không biết tôi có thể làm ở đây được không ?" Vahe lo lắng hỏi.

" Đương nhiên là được rồi." cô gật đầu cười nói. " Lục Sinh đây sẽ dẫn ông xuống dưới xem nơi ở của mình, Tình Minh ở dưới sẽ hướng dẫn cho ông kỹ hơn."

" Tôi....tôi...tôi biết đây khá là vô lý, thế nhưng....không biết tôi có thể....có thể để hai đứa con của mình ở đây luôn không ?" Vahe ấp úng lên tiếng , sau đó sợ cô hiểu lầm còn nhanh miệng nói thêm. " Cô đừng lo về chuyện ăn uống, tôi không ăn nhiều đâu! Cứ mang một phần ăn là được rồi."

"...." cô cười nhưng vẫn im lặng nhìn Vahe, sau đó nhìn lại hai đứa trẻ đang đứng bên cạnh ông ta.

" Xin cô.....tôi rất cần công việc này..." Vahe đột nhiên quỳ xuống, Lục Sinh hoảng hồn, tay chân luống cuống cả lên.

" Không cần phải vậy đâu." cô thở dài nói. "Vahe, ông không cần phải vậy đâu."

" Tôi xin cô, nhận chúng tôi đi..." Vahe vẫn không ngẩn đầu lên, hai đứa trẻ thấy ba chúng nó như thế cũng học thế mà quỳ xuống.

" Lục Sinh, đỡ bọn họ lên đi. Sắp đến giờ ăn tối rồi, để nếu để bọn họ tiếp tục dù ở đây sẽ làm chậm thời gian ăn tối của mọi người mất." cô lắc lắc đầu nói.

" Tiểu Ca..." Lục Sinh chần chừ nhìn cô.

" Tôi nấu tối nay, cậu giúp sắp xếp bàn ghế, kê thêm hai cái ghế cho trẻ cạnh chỗ Vahe. Ah- bảo Lưu Minh đi gỡ xuống mấy tờ tuyển dụng khác đi, hết giờ tuyển nhận rồi." đứng dậy bỏ xuống đằng sau, câu nói của cô làm Lục Sinh vui ra mặt, Vahe vẫn còn không hiểu gì mà ngẩn ngơ quỳ ở đó.

.

Lục Sinh đỡ Vahe lên rồi dẫn ông và hai đứa trẻ xuống hầm, cô ở trong bếp chuẩn bị thức ăn, Lưu Minh sau khi chạy đi tháo xuống 6 tờ tuyển dụng khác đã ngồi đó lặt rau giúp cô, Tình Minh đang giúp cô chuẩn bị bát đĩa.

" Hai đứa trẻ ăn cũng không có bao nhiêu, không cần tính toán cái gì. Ngày mai tôi sẽ đổi cái giường trong phòng ông lớn hơn cho đủ ba người nằm." bữa ăn được dọn ra, mọi người bắt đầu ăn thì cô cũng nói với Vahe đang lúng túng với hai đứa con của mình đằng kia.

Một bàn có trứng tráng, cơm chiên, canh cá, đồ xào, dù đơn giản nhưng mà đối với hiện tại quý như thế cô lại dám lấy ra có thể thấy độ tài phú của cô đạt đến mức nào. À- dĩ nhiên còn phải kể thêm hai phần bánh ngọt với trái cây cho hai đứa trẻ nữa chứ.

" Thường ngày mọi người sẽ thay phiên nhau nấu. Hai đứa muốn ăn gì thì cứ nói, đừng ngại hiểu không." nhìn hai đứa trẻ ăn như hổ đói kia, cô nhấc miệng cười nói.

" Cô chủ....tôi...." Vahe cảm động nhìn cô.

" Không cần nói gì cả, đối tốt với nhân viên là chuyện bình thường thôi. Chỉ là ban ngày ở thời gian mở tiệm ông nhớ bảo chúng ở trong phòng hay khu tập luyện là được rồi. Đừng để chúng chạy lung tung bên ngoài rồi lạc mất hiểu không." cắn một miếng táo trong đĩa, cô lim dim nói.

Ăn cũng ăn no rồi, về lại biệt thự bên kia ngủ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net