Tâm sự nhỏ và chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân ái độc giả, ta lại trở về rồi đây ~

Trước khi vào truyện lảm nhảm lí do vì sao ta không đăng truyện trong thời gian này một chút, mong các người thông cảm cho ta (;﹏;)

Dạo trước sau khi đăng xong 7 chương truyện kia, ta bắt đầu bước vào những năm đầu đời đại học. Thời gian đó ta vừa ngờ nghệch vừa ngốc nghếch không hiểu trường đại học là thế nào, không dám lơ là mở máy tính ra viết truyện bởi vì sợ rớt lớp.

Ta cố gắng được một mùa hè, qua được toàn bộ lớp đã đăng ký làm ta mừng rỡ vô cùng, định mở máy trở về với các độc giả thân mến. Thế nhưng thời điểm ta mới viết xuống được toàn bộ dàn bài của quyển truyện này cùng cái kết của nó, ta phát hiện điểm học kỳ mùa thu của mình đã đi xuống gần như chạm mức báo động, một con D....

Ta không dám lơ là nữa, bởi vì mùa thu năm vừa rồi ta phải thấy thêm một lớp học, nặng hơn mùa đầu tiên rất nhiều. Thời gian đó, ta phải cố gắng lắm mới có thể lê lết qua được tất cả lớp, ngày nghỉ nhìn lại thấy mình thật thê thảm làm sao.

Đời không lường trước được chữ ngờ, đến mùa xuân khi ta cuối cùng cũng thích nghi được với lịch học nặng nề của mình, định thật sự có thể trở về với các độc giả thân yêu thì đại dịch lại tới, ta phải học online.

Ta là loại học sinh chỉ thích lên lớp không thích lên mạng, mùa xuân điểm ta lại bị kéo xuống, mùa hạ ta ngẩn đầu nhìn trời rơi lệ, mùa đông ta cuối cùng cũng lê lết qua. (*꒦ິㅿ꒦ີ)

Nhiều tháng liền chỉ ở trong nhà làm cái học sinh chăm chỉ ta chịu đủ rồi, ta phải giải phóng phần áp lực này mới có thể tiếp tục tiến lên được! Cảm ơn các ngươi đã không ngừng inbox cho ta, nhắc nhở ta rằng vẫn có người đang chờ đợi ta tiếp tục viết truyện. Chân thành cảm ơn các ngươi rất nhiều. <(_ _)>

Cũng gần một năm rưỡi rồi đi, hẳn có rất nhiều người đã quên mất nội dung truyện. Chuyện này các ngươi cũng không cần lo, cứ đọc lại tóm tắt lần trước là được. Ta đã tóm tắt cả bộ truyện ở đó, hiện tại chỉ tóm tắt ý của 7 chương mới nhất.

___Phi Ca của chúng ta gặp lại 'bạn cũ' Hoắc Thuần Vu, sau cuộc nói chuyện của bọn họ, cửa tiệm The Black Cat House liền tiếp nhận thêm thành viên mới đó là vợ của Hoắc Thuần Vu, Anna Laylack và con trai của hắn, Hoắc Hồng Thư.

___Vì để tìm ý tưởng, Phi Ca mời cả đám quân nhân đến ăn lẩu, ngày hôm sau tuyết liền rơi.

___Tuyết rơi mấy ngày liền hại Phi Ca không có khách, lúc đó Sở Dương đến tìm cô, nhờ cô giúp đỡ gắn mấy con Mộc Linh làm ấm quân khu thay vào đó cho nợ ba ân tình. Phi Ca rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền nhờ mấy quân nhân rảnh rỗi đi thông báo với người trong quân khu đi xúc tuyết, đổi lại là đồ ăn và thức uống nóng.

Được rồi, tóm tắt chỉ đến đây thôi, cũng nên vào truyện lại rồi. Trước đăng trước 3 chương, 5-6 chương bù còn lại để ta kiểm tra sửa lỗi chính tả sau đó lại từ từ đăng lên nha các thân ái ~

.

Chương 77: Chiến tranh liên hành tinh lần hai

.

Nếu tính ra, hiện tại không nên là mùa đông. Thế nhưng trong sử sách loài người sau này sẽ ghi lại đêm nay, cái đêm bị người đời về sau gọi là Đêm Đông Tử Thần.

Lam Phi Ca biết rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, thế mà cô vẫn tỉnh bơ ngủ cho được. Con người vô tâm vô phế, không lo lắng cho bất kỳ ai nào đó đã cùng con thú nuôi biến dị nhỏ bé vừa ăn no đã lười biếng cuộn mình lại mà ngủ.

Đêm đó tại quân khu, rất nhiều người sỡ hữu năng lực cảm ứng cảm thấy bất an, cảm giác đêm nay sẽ là một đêm không an ổn. Sở Dương cũng cảm thấy vậy, hắn ngồi trong phòng việc của mình, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi mà cau mày.

Thức tỉnh là tinh thần dị năng, không phải cảm giác hệ dị năng nhưng là giác quan của Sở Dương nhạy hơn người bình thường rất nhiều. Rất nhiều lần giác quan thứ sáu giúp hắn thoát chết trong gan tất, Sở Dương chưa bao giờ nghi ngờ giác quan của mình.

Lần trước nó xuất hiện là trước Đêm Đỏ, cảm giác khó chịu như châm chích làm hắn rất khó chịu, hệt như hiện giờ. Rất muốn chạy đến hỏi cô xem có phải đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì hay không, nhưng là Sở Dương còn chưa kịp đứng dậy, từ bên ngoài đã vọng đến những tiếng hét dài.

Quân khu kiểm tra nghiêm ngặt, muốn vào được trong quân khu, ai cũng phải cách ly hơn 24 tiếng đồng hồ. Sở Dương quản lý khu vực kiểm tra rất chặt chẽ, mặc kệ là người thường hay là dị năng giả, vì đó....hắn không thể hiểu được IL làm sao có thể xuất hiện được trong quân khu của hắn.

Có lẽ không chỉ hắn, mà không ai ngoài cô và 003 hiểu được vì sao IL lại có thể xuất hiện bên trong căn cứ này. Vừa tỉnh dậy đã thấy người thân yêu bên cạnh mình đã biến thành IL đáng sợ đang nhào tới muốn ăn thịt mình, cảm giác ấy không thể chỉ dùng ba chữ 'không dễ chịu' của cô là có thể giải thích được.

Quân khu rối loạn, có lẽ chỉ có tại ngôi nhà nhỏ của cô là yên bình nhất. Có bức tường 3m cùng hơn hai mươi vòng bảo hộ làm đảm bảo, Phi Ca chắc chắn dù trời có sập xuống thì cô và Buster vẫn có thể ngủ ngon lành được.

Nhưng là khác với chỗ cô, quân khu lúc này đều loạn lên thành một đoàn, người người chạy trốn IL khắp nơi. Người trong quân đội so với số lượng IL từng giây từng phút đang nhân lên là không đủ, đạn dược cũng không đủ.

Kẻ thông minh biết nhìn ra trông rộng như Sở Dương lúc này cũng đã phải đen mặt, bởi vì hắn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất đó là phải bỏ lại cả quân khu. Hắn cũng biết quân khu được như bây giờ không phải là dễ. Đây cũng không phải là công sức của một mình hắn, nói muốn bỏ thật ra chẳng ai nỡ bỏ, thế nhưng tình hình lúc này thật sự không khả quan.

Đám Tình Minh, Anna và Vahe cũng bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài đánh thức. Đặc biệt là khi nghe tiếng thông báo của Sở Dương, bảo dị năng giả chạy ra ứng chiến, hỗ trợ người thường chuẩn bị bỏ quân khu, mọi người đều rối loạn.

Chính là khác với lúc thường ngày, mặc kệ là bên ngoài có hỗn loạn thế nào, Lưu Minh và Lục Sinh cũng không có chạy ra giúp đỡ, Tình Minh và những người còn lại dù có nghe thông báo bỏ căn cứ của Sở Dương cũng không có gấp rút chạy đi thu dọn đồ đạc. Bởi vì không chỉ bên ngoài, tại bên trong cửa tiệm của cô....cũng có người đang chuẩn bị hóa IL.....

.

" Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!" Lưu Minh hoảng loạn đi tới đi lui, Tình Minh lại bảo Anna ôm Hoắc Hồng Thư lùi lại đằng sau làm đảm bảo.

Một bên, Lục Sinh lại cố trấn an Vahe. " Vahe thúc, ngươi bỏ súng xuống, có chuyện gì thì từ từ nói."

Người đàn ông từng có dáng vẻ đáng vẻ đáng thương, trước kia từng quỳ trước cửa cầu xin Phi Ca nhận ông vào làm, lúc này lại nhìn vô cùng điên cuồng. Ông đầu tóc bạc phơ, nhìn gần như già đi cả chục tuổi, ôm hai đứa con của mình trong lòng mà khổ sở không thôi.

Tea và Mata nằm trong lòng Vahe ngoan ngoãn vô cùng, nếu không để ý khuôn mặt tái nhợt kia của bọn chúng, lại tưởng chúng giống như chỉ đang ngủ. Không ai biết Vahe khổ sở bao nhiêu, khi hai đứa con của ông lay hoài không tỉnh.

Đêm Đỏ đến, vợ ông bỏ mình, Vahe chỉ còn lại hai đứa con mình. Ông mang chúng lang thang khắp nơi tìm chỗ trú ngụ, sợ chúng cực khổ, sợ chúng bị người bắt bán, bình thường ông đều giấu cả hai đứa ở một nơi thật kỹ thật an toàn rồi mới dám ra ngoài giết IL tìm vật tư. Vì hai đứa, ông không ngại cầu xin cô cho ông ở lại làm việc, chỉ vì ông nhìn rõ cô không hề đơn giản.

Vahe cố gắng như vậy, một mực vì hai đứa con mình mà sống. Ai biết ông trời trêu ông, Tea và Mata cũng giống như vợ ông, chuẩn bị bỏ ông mà đi.

Cái gọi là thiên lý trêu ngươi chính là....khi người ngươi yêu chết đi, quái thành quái vật ngươi lại không thể làm gì ngoài nhìn bọn hắn từ từ rời bỏ ngươi. Vahe nhìn hai đứa con của ông càng ngày càng yếu ớt, trong lòng nhỏ máu.

Vì cái gì không phải là ông? Vì cái gì không phải là ông hóa thành quái vật mà cứ nhất thiết phải là Tea và Mata của ông?

Ôm hai đứa trẻ trong lòng, cảm nhận cơ thể chúng lạnh như băng, Vahe ánh mắt tối tăm mà lẩm nhẩm. " Con à, con à....mau tỉnh lại đi."

Tea và Mata không có trả lời, chỉ có khuôn mặt tính tái và hơi thở nhợt nhạt làm cho Vahe tuyệt vọng. Ông cười lại giống như khóc, nhẹ nhàng đưa súng lên kề lên thái dương của bọn chúng mà ôn hòa thỏ thẻ. " Con ngoan à, các con yên tâm ra đi, ta sẽ không để hai đứa một mình đâu. Rất nhanh thôi có được không, rất nhanh thôi ta cũng sẽ xuống đó cùng với với hai đứa."

Vahe tuyệt vọng, vừa không muốn Tea và Mata hóa thành quái vật, vừa không muốn chúng chịu sự hành hạ của việc biến đổi. Ông đã tính đến cả cái chết, để gia đình bốn người bọn ông được đoàn tụ tại thế giới bên kia rồi, chính là lúc này Lục Sinh mấy người lại lao lên giữ ông lại.

" Vahe thúc, ngươi bình tĩnh lại một chút!! Chúng ta gọi tiểu Ca đi, tiểu Ca nhất định có thể cứu hai đứa trẻ mà!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net