Chapter 17: Tôi tin mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2/6/2022 - 3/6/2022


Vân Hải ngạc nhiên, Bắc Phong nhìn rõ được đồng tử của cậu giãn ra khá to, đen láy và chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của anh, bằng một cảm nhận vô hình nào đó mà anh thấy thỏa mãn kì lạ. Sau đó cậu bỏ mấy cọng rau ngót đang nhặt dở xuống cái rổ, đứng dậy rồi vừa đi vào trong vừa nói

   "Từ từ, để tôi tắt bếp đã không cháy thức ăn mất"

Anh mỉm cười, như vậy chứng tỏ là cậu sẽ lắng nghe mình. Một lúc sau cậu quay lại ngồi vừa nhặt rau vừa ra hiệu sẵn sàng nghe chuyện.

    "Ok, vì chuyện tâm linh còn có thể xảy ra được thì việc anh sống lại và có ký ức của đời sống trước cho đến hiện tại tôi cũng chấp nhận được một chút, nhưng mà tôi nghĩ mình chưa thể tin hoàn toàn được."

Bắc Phong gật đầu, tóm tắt sự việc cho dễ hiểu nhất, đúng như kịch bản teenfic điển hình mà Vân Hải được chứng kiến qua, ban đầu là cuộc đụng độ ngẫu nhiên (cố ý) và gây ác cảm từ cái nhìn đầu tiên, sau đó là sự "vô tình" gặp nhau trong lớp, kéo theo đó là nhiều sự kiện khác do nữ phụ thúc đẩy, mà nữ phụ vốn ấp ủ tình cảm với nam chính nhưng nữ chính đã chiếm trọn trái tim của anh, tiếp đến là cơn ghen tuông mất kiểm soát của nữ phụ khi không kiềm chế được, bày trò hãm hại nữ chính qua chuyến đi dã ngoại của trường, rồi đến bắt cóc nữ chính để uy hiếp, tất nhiên nam chính phi nhanh đến hiện trường khỏi cần GPS vẫn tìm ra được và cứu nữ chính ra, đồng thời ép nữ phụ phải chuyển trường khác. Cuối cùng là "Vài năm sau" với một đám cười linh đình, bạn thân no.2 của nam chính cũng kết đôi với bạn thân của nữ chính, hai cặp đôi làm đám cưới cùng một ngày và hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.

    "Y như một câu chuyện cổ tích nhỉ?"

Vân Hải mỉm cười cảm thán, đúng là một câu chuyện cổ tích, đẹp và hiếm khi xuất hiện ngoài đời.

   "Chưa kết thúc đâu."

Bắc Phong thở dài rồi tiếp tục.

    "Hôn nhân của tôi với Tuyết duy trì được mười năm với hai đứa con một trai một gái thì cô ấy bắt đầu có sự thay đổi, lơ là trong chuyện gia đình hơn, luôn lấy cớ bận rộn công việc, đêm về đến nhà thì nồng nặc mùi nước hoa và rượu. Cho đến một ngày...."

Anh khẽ nhăn mày lại, dường như đến bây giờ vẫn chưa thể tin được điều mà sắp nói ra.

    "Tôi cố ý thuê một người theo dõi trong một tháng, rồi kết quả là những tấm ảnh cô ấy có những hành động thân mật với một người đàn ông khác. Mà người đó lại là bạn thân hiện tại của cậu."

Đùng đoàng!

Tựa như cậu nghe được tiếng sấm văng vẳng trong đầu, tại sao Đinh Quốc Huy lại có thể liên quan được với Lê Ngọc Minh Tuyết!? Họ làm thế nào lại chọn mối quan hệ trong tối như vậy được???

    "Ủa khoan, giờ tôi không thấy Quốc Huy ở đâu cả, liệu cậu ấy nghe thấy không?"


   "Không sao, cậu ta đã về từ vài tiếng trước rồi. Thấy bảo phụ huynh gọi về"

Vân Hải thở phào một hơi, sau đó ngẫm nghĩ một chút, bảo sao từ lần đầu gặp cậu cứ thấy nam chính có vẻ sai sai so với lý thuyết, thì ra là vậy. Bị người mình thương yêu nhất phản bội, giữ được bình tĩnh đã khó khăn lắm rồi, cậu hiểu mà, vì cậu cũng từng được trải qua tình cảnh gần giống vậy. Bắc Phong vẫn tiếp tục

   "Cậu ta tạo một tài khoản giả trên Facebook và lấy tên là Vũ Lâm Khánh, không một chút liên quan nào để che giấu tên thật của mình. Sau đó quen biết với Minh Tuyết trong một lần luyện giao tiếp tiếng anh ngẫu nhiên với người nước khác qua nó. Không ngờ tới phải không? Hôm nay chính là ngày họ gặp nhau ngoài đời lần đầu tiên"

Cậu vỗ nhẹ bên vai anh để an ủi, dù có muốn nói không tin thì cũng khó vì ánh mắt của Bắc Phong đã thể hiện rõ nhất rồi. Với lại, hồn cậu nhập vào xác người ta, ở trong thế giới của người đấy cứ như là "Hồn Trương Ba, da hàng thịt" vậy. Cảm giác quá mơ hồ và cậu giống một diễn viên đóng thế phải hoàn thành nốt vở kịch.

   "Tôi tin cậu mà"

Hiếm khi thấy được nam chính mỉm cười, mà không ngờ là anh cười lên trông hiền lành đến lạ. Cứ như vẻ bề ngoài lạnh lùng, hờ hững của anh là một chiếc mặt nạ đối với người ngoài mà thôi

  "Được rồi, gọi hai đứa kia vào ăn thôi, rau để đó nhặt sau"

Sau đó Bắc Phong xoa đầu cố tình để tóc cậu xù lên, tâm trạng có thoải mái hơn một chút.

(To be continue)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net