Chapter 21 : Vân Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(22/3/2022 - main plot) 16/6/2022 - 18/6/2022

Warning: chương này có yếu tố trầm cảm, tiêu cực và tự tử

Tắt tiếng chuông báo thức của điện thoại đang kêu và rung mạnh ở cạnh giường, Vân Hải mất mười phút để tự dựng bản thân dậy, cái đầu bù xù như tổ quạ nhưng cậu lười chải, chỉ đánh răng rửa mặt xong xuôi. Rồi cậu nghĩ gì đó, nhìn hình ảnh phản chiếu lại bản thân và hai ngón tay vạch mép miệng tạo thành một điệu cười miễn cưỡng.

    "Chào ngày mới tới tôi nhé"

I've been on the low

I been taking my time

I feel like I'm out of my mind

It feel like my life ain't mine

(Who can relate? Woo!)

I've been on the low

I been taking my time

I feel like I'm out of my mind

It feel like my life ain't mine

(Tôi đã từng ở dưới đáy

Tôi đã từng dành thời gian dài

Tôi cảm giác mình mất trí rồi

Cảm giác như cuộc sống này không phải của tôi

(Mà ai quan tâm chứ? Woo!)

Tôi đã từng gục ngã

Tôi đã đánh mất quãng thời gian của mình

Cảm giác như tôi bị điên rồi

Cảm giác rằng đây chẳng là cuộc sống của tôi nữa)

Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp Trung học phổ thông quốc gia, địa điểm thi cách nhà cậu khoảng chục cây, Hải Vân phải bắt xe dù rồi dừng ở một trạm bắt xe bus cố định cách trường thi 500m, cậu vẫn thường nhịn ăn sáng để dành tiền cho bữa trưa và tối, kể cả ngày trọng đại này cũng vậy. Vì những đồng tiền bố mẹ gửi do trách nghiệm của họ cũng chỉ đủ để đóng tiền nước, tiền điện, tiền vệ sinh, tiền mua thức ăn ngoài chợ và đóng học phí.

Bố mẹ cậu li dị từ lúc cậu mười hai tuổi, họ đã lập một gia đình cho riêng mình ngay sau đó.

I don't wanna be alive

I don't wanna be alive

I just wanna die today

I just wanna die

I don't wanna be alive

I don't wanna be alive

I just wanna die

And let me tell you why

(Tôi không muốn sống nữa

Tôi không muốn tồn tại trên đời nữa

Tôi chỉ muốn chết mà thôi

Tôi không thiết tha sống nữa

Tôi chỉ muốn kết thúc cuộc sống của mình thôi

Tôi chỉ muốn chết

Và tôi sẽ nói cho bạn vì sao)

Vân Hải không hiểu sao họ không yêu nhau, nhưng lại xuất hiện cậu trên đời này. Chắc cậu là sản phẩm không nên có của tình một đêm nào đó khi họ quên mang bao. Cậu tự hỏi sao bản thân không cảm thấy đau lòng, buồn bã như "người bình thường" nhỉ? Chỉ là một cảm giác khá....trống rỗng trong trái tim cậu thôi.

Bố mẹ trên danh nghĩa của cậu tuy sống cùng nhau đến năm mười hai tuổi ấy, nhưng mà họ gần như không đụng mặt nhau mỗi ngày, chưa bao giờ có một bữa cơm ba người ngồi cùng bàn, cũng không bao giờ nghe được lời "Bố/mẹ yêu con" cho đến lúc hai người li dị. Họ chỉ chăm cậu như một trách nhiệm với độ tuổi được kìm kẹp bởi luật hôn nhân. Ít ra họ không nhẫn tâm đến mức bỏ cậu vào thùng rác bệnh viện khi còn là bào thai.

Vân Hải không trách họ, cậu chỉ trách bản thân tại sao lại có mặt trên cuộc đời này.

All this other shit I'm talkin' 'bout they think they know it

I've been praying for somebody to save me, no one's heroic

And my life don't even matter, I know it, I know it

I know I'm hurting deep down but can't show it

I never had a place to call my own

I never had a home, ain't nobody callin' my phone

Where you been? Where you at? What's on your mind?

They say every life precious but nobody care about mine

( Tất cả những thứ vớ vẩn này mà tôi đang nói họ nghĩ rằng họ hiểu biết nó

Tôi đã từng cầu nguyện cho sẽ có ai đó đến cứu tôi, nhưng mà chẳng có vị anh hùng nào cả

Và cuộc đời của tôi chẳng còn quan trọng nữa, tôi biết điều ấy, tôi biết chứ

Tôi biết bản thân mình đang tổn thương sâu bên trong nhưng mà không thể cho ai biết

Tôi chưa bao giờ có một nơi dành riêng mình

Tôi chưa bao giờ có một mái nhà, không ai gọi điện thoại cho tôi cả

Bạn ở đâu? Bạn làm gì? Có điều gì trong suy nghĩ của bạn vậy?

Họ nói rằng cuộc sống nào cũng quý giá nhưng không ai quan tâm cuộc đời của tôi cả)

   "Mỗi tháng chúng ta sẽ chu cấp cho con một khoản tiền để sinh hoạt và đóng tiền học, họp phụ huynh thì sẽ có người giám hộ được thuê đến dự. Nếu cần gì cứ gọi điện thoại vào hai số này"

Đó là những gì còn sót lại mà bố mẹ cho cậu trước khi chia tay, một căn nhà cấp bốn được thuê và trả tiền theo tháng, cùng số tiền cá nhân ít ỏi và hai số điện thoại cậu không bao giờ gọi vào. Thế là xong chuyện.

Thỉnh thoảng Vân Hải sẽ thở dài, cô đơn đấy, nhưng ít ra còn đỡ hơn không biết phải đối mặt với người đã sinh ra mình như thế nào, khi tình cảm cho đối phương cũng không chân thực gì.

I've been on the low

I been taking my time

I feel like I'm out of my mind

It feel like my life ain't mine

(Who can relate? Woo!)

I've been on the low

I been taking my time

I feel like I'm out of my mind

It feel like my life ain't mine

(Tôi cũng đã mệt mỏi

Tôi đã dành ra thời gian

Tôi cảm giác mình đã trở thành một người khác

Cảm giác như cuộc sống này không phải của tôi nữa

(Mà ai thèm quan tâm chứ? Woo!)

Tôi đã từng tuyệt vọng

Tôi lãng phí cả cuộc sống này

Tôi như một kẻ điên

Cuộc đời này không phải của tôi nữa)

Về cuộc sống đi học trong mười hai năm của cậu thì ờm, cũng bình thường. Nếu cái bình thường đó là sau khi không chơi với một bạn nào trong lớp, từng bị bắt nạt, đánh hội đồng và cậu đánh trả lại, thậm chí từng gọi công an dù cho họ không bao giờ để tâm và mối quan hệ với giáo viên đều không tốt do cậu không bao giờ đi học thêm lớp ngoài của giáo viên chủ nhiệm thì là vậy đấy. Đôi lúc bị chèn ép về điểm số, những bất công về phân công trực nhật dọn dẹp lớp hay chỗ ngồi, không thiếu những lần bị lôi ra làm ví dụ "tấm gương xấu của lớp" từ những tiết sinh hoạt của giáo viên chủ nhiệm.

Không sao cả, cậu quen rồi.

Cậu ổn mà. Sẽ không sao đâu.

I want you to be alive

I want you to be alive

You don't gotta die today

You don't gotta die

I want you to be alive

I want you to be alive

You don't gotta die

Now lemme tell you why

(Tôi muốn cậu được sống

Tôi muốn cậu đừng từ bỏ cuộc đời này

Cậu không cần phải chết hôm nay

Cậu không cần phải dừng lại

Tôi muốn cậu được tồn tại

Tôi muốn cậu được sống

Làm ơn đừng chết mà

Để tôi nói cho cậu lý do tại sao)

Vân Hải từng hi vọng, những năm cấp hai cậu sẽ có bạn bè mới, tận hưởng những buổi học để bản thân đỡ thấy lẻ loi trong căn nhà và bốn bức tường, nhưng mà giáo viên thay vì thông cảm cho hoàn cảnh của cậu thì chỉ "tặng" cho một ánh nhìn khinh bỉ và coi cậu như tàng hình trong lớp, bạn bè cùng lớp đã từng mong sẽ kết thân được thì lại luôn lôi cậu ra làm những trò đùa xúc phạm bằng lời nói.

Vân Hải tự thấy bản thân đã "biến đổi", cậu có nhiều suy nghĩ tiêu cực hơn, luôn suy nghĩ đến cái chết và các ngón tay bị cắn đến chảy máu khi cậu không kiểm soát được.

Cậu tự bảo mình, không sao đâu, lên cấp ba sẽ khác thôi mà.

It's the very first breath

When your head's been drowning underwater

And it's the lightness in the air

When you're there

Chest to chest with a lover

It's holding on, though the road's long

And seeing light in the darkest things

And when you stare at your reflection

Finally knowing who it is

I know that you'll thank God you did

(Chính là hơi thở đầu tiên

Kể từ khi cậu ngập chìm dưới biển của tuyệt vọng

Và sẽ có một ánh sáng trong không khí

Khi cậu ở đó

Trái tim chạm nhau với người mình yêu

Vẫn sẽ có người kề bên cậu, dù đoạn đường có dài đi chăng nữa

Và nhìn thấy ánh sáng trong khoảng không tối tăm

Và khi cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bản thân mình

Cuối cùng biết rằng mình là ai

Tôi biết rằng cậu sẽ cảm ơn Chúa vì mình đã không làm vậy)

Nhưng hi vọng nhỏ nhoi ấy như ánh nến le lói trong đêm, có ngọn gió đã cố tình dập tắt nó đi. Lần đầu tiên, Vân Hải biết thế nào là đâm dao sau lưng, một người bạn cùng lớp, tưởng như là người bạn lý tưởng của mình, hết lòng giúp đỡ, giảng giải bài tập cùng nhau, rồi đổi lại chỉ là những lời nói ba hoa như thể cậu phụ thuộc vào người kia, với câu nói xúc phạm "thằng mồ côi" đã luôn đeo bám cả cuộc đời ấy đã đem đến cho cậu những ánh mắt khó tả.

Vân Hải đã không chịu được nữa, sau bốn năm ấy, cậu cuối cùng gọi một cuộc điện thoại đầu tiên và cũng là duy nhất tới người được gọi là "mẹ" cậu, chỉ để xin chuyển trường.

I know where you been, where you are, where you goin'

I know you're the reason I believe in life

What's the day without a little night?

I'm just tryna shed a little light

It can be hard

It can be so hard

But you gotta live right now

You got everything to give right now

(Tôi biết cậu đã làm gì, ở đâu và đang đi đến nơi nào

Tôi biết cậu là lý do tôi tin vào cuộc sống này

Ban ngày là gì nếu như thiếu đi đên tối?

Tôi chỉ cố thắp lên một chút hy vọng

Sẽ khó khăn lắm

Có thể sẽ rất khó

Nhưng cậu phải sống đã

Cậu có nhiều điều để cho đi lắm)

Năm lớp mười một, một ngôi trường mới, lớp mới và bạn bè mới. Cậu vẫn không thoát ra được những bóng ma tâm lý kia, và cuối cùng lại rơi vào khoảng trống bị xa lánh. Nhưng ít ra cậu không bị bắt nạt, không bị xúc phạm cũng không còn những ánh nhìn coi thường nữa. Thà như vậy còn tốt hơn.

I've been on the low

I been taking my time

I feel like I'm out of my mind

It feel like my life ain't mine

(Who can relate? Woo!)

I've been on the low

I been taking my time

I feel like I'm out of my mind

It feel like my life ain't mine

I finally wanna be alive (Finally wanna be, alive)

I finally wanna be alive (Hey)

I don't wanna die today

I don't wanna die

I finally wanna be alive (Finally wanna be, alive)

I finally wanna be alive (Woah)

I don't wanna die (Nooo)

I don't wanna die (I don't wanna die)

( Tôi đã từng ở dưới đáy

Tôi đã từng dành thời gian dài

Tôi cảm giác mình mất trí rồi

Cảm giác như cuộc sống này không phải của tôi

(Mà ai quan tâm chứ? Woo!)

Tôi đã từng gục ngã

Tôi đã đánh mất quãng thời gian của mình

Cảm giác như tôi bị điên rồi

Cảm giác rằng đây chẳng là cuộc sống của tôi nữa

Cuối cùng tôi cũng muốn được sống

(Cuối cùng cũng muốn sống)

Cuối cùng tôi cũng muốn được tồn tại (Hey)

Tôi không muốn chết hôm nay

Tôi không muốn kết thúc

Tôi cuối cùng muốn được sống

(Cuối cùng cũng được sống)

Tôi muốn được tận hưởng cuộc đời (Whoah)

Tôi không muốn chết nữa (Không)

Tôi không muốn mình phải chết trong vô nghĩa (Tôi không muốn chết)

Vậy nhưng cậu vẫn quyết định sau khi thi xong sẽ nhảy lầu tự tử. Vì cậu mệt mỏi rồi, cơ thể này đã cố gắng chống đỡ đến mức kiệt sức, mỗi sáng thức dậy với tiếng tim đập thình thịch như bị rút một lượng lớn máu ra, những suy nghĩ tiêu cực ngày một dày đặc hơn, tinh thần càng uể oải đi, các ngón tay toàn là mảng thịt sưng đỏ tấy và máu khô đọng lại ở những vết cắn.

Vân Hải, mây và biển. Có lẽ đó mới là nơi cậu thuộc về, là nơi đem đến cho cậu sự giải thoát và tự do, là mái nhà của cậu.

Vậy nên cậu mới không ngần ngại nhảy xuống, khép hờ đôi mắt từ từ với nụ cười mãn nguyện.

Pain don't hurt the same, I know

The lane I travel feels alone

But I'm moving 'til my legs give out

And I see my tears melt in the snow

But I don't wanna cry

I don't wanna cry anymore

I wanna feel alive

I don't even wanna die anymore

Oh, I don't wanna

I don't wanna

I don't even wanna die anymore

(Những tổn thương không đau giống nhau, tôi biết chứ

Con đường phía trước có lẽ chỉ mình tôi bước đi

Nhưng tôi vẫn sẽ bước đi tiếp đến khi đôi chân tôi bỏ cuộc

Và tôi thấy nước mắt của mình tan chảy trong tuyết

Nhưng mà tôi không muốn khóc

Tôi không muốn khóc nữa

Tôi muốn cảm thấy được sống

Tôi thậm chí không muốn chết nữa

Ôi, tôi không muốn

Tôi không mong....

Tôi không muốn kết thúc nữa rồi)

(To be continue)

_____________________

Mochi2k3: Thực sự thì chương này tôi đã vừa viết vừa khóc, khóc vì những gì mình đã trải qua trong mười hai năm đi học. Tất nhiên trong truyện đã sử dụng biện pháp nói quá nên vẫn có sự phi logic, nhưng tám mươi lăm phần trăm câu chuyện đi học của tôi là như vậy.

Mức độ chịu đựng của mỗi người khác nhau, có người chấp nhận tiếp tục cuộc sống của mình, có người chọn điểm kết thúc cho mình. Nhưng tôi thật sự rất mừng cho mọi người đã có thể cố gắng yêu lấy bản thân mình.

Còn với những ai chưa từng trải qua những điều kinh khủng ấy, mong các bạn sẽ không bao giờ gặp phải.

Yêu mọi người và cảm ơn vì đã đọc đến dòng này <3

Tên bài hát là: 1-800-273-8255 của Logic ft. Alessia Cara, Khalid

Link:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net