Chapter 26: You're My World

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13/7/2022 - 14/7/2022

Giữa tháng sáu, trời trong nắng vàng cùng sự oi bức đặc trưng của kỳ nghỉ hè bao trùm mọi góc phố, lúc này Vân Hải cùng Bắc Phong đang kiểm tra lại kế hoạch một lần nữa cho cặp đôi Ngọc Mạnh và Hoàng Bách. Có vẻ như sau khi yêu đương với Quốc Huy, Minh Tuyết đã tự giác tém tém lại mà không xuất hiện nữa.

Cậu nhìn danh sách cả hai từng liệt kê ra và ghép lại

Đả thông tư tưởng cho Hoàng Bách: check.

Mở rộng kiến thức cho Ngọc Mạnh: check.

Đèn trang trí: check.

Rượu hoa quả: check.

Loa nhạc: check.

Bánh kẹo: check.

Bóng bay trái tim: check.

Hoàn hảo.

Vân Hải mỉm cười, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện một đổi một với Ngọc Mạnh.

Gã nhận cốc nước của cậu, uống một hớp lớn như uống cốc bia. Vân Hải nhìn rõ yết hầu lăn lên rồi về chỗ cũ, dựa người vào chiếc ghế lót gối êm ái. Ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ in hình bóng của cả hai trông càng dài hơn. Chiếc quạt trên tường thổi hơi tung tóc cậu lên

  "Vậy là cậu sẵn sàng giúp tôi tiến về phía Bách rõ hơn, nhưng không miễn phí?"

  "Tất nhiên rồi, cái gì cũng có cái giá của nó"

  "Khả năng thành công là bao nhiêu phần trăm?"

  "Hiện tại thì sáu mươi, còn lại hai mươi chia đều ra phụ thuộc vào Bắc Phong và anh"

  "Được rồi. Cậu yêu cầu điều gì?"

  "Để đảm bảo sự công bằng trong làm ăn, nếu chuyện của hai người thành công thì tôi sẽ nói ra điều mình muốn. Còn không thì thôi"

Ngọc Mạnh nhìn chằm chặp vào Vân Hải, tựa như cố moi móc xem có một tia dè chừng hay nao núng nào trong mắt cậu không. Nhưng đổi lại chỉ là sự thản nhiên.

  "Tôi không thể ngờ Bắc Phong lại chú ý đến cậu. Giờ thì tôi hiểu rồi"

  "Là sao?"

  "Giống như tôi đối với Hoàng Bách. Nhưng không sao, miễn cậu đừng tổn thương đến bạn tôi, tôi không can thiệp"

  "Ồ, vậy anh nên khuyên bạn anh là dừng lại đi"

Ngọc Mạnh hoài nghi, ánh mắt gã thay cho câu hỏi và chờ đợi câu trả lời từ cậu

  "Vì tôi là người không tốt đẹp gì đâu"

Vân Hải mỉm cười, chìa tay ra bắt tay với gã, kể ra kế hoạch buổi tỏ tình định mệnh, ngày tháng năm và thời gian phù hợp để triển khai.

Trở lại hiện tại, theo như Bắc Phong báo cáo tính từ đầu tháng đến giờ thì có thể thấy Hoàng Bách ban đầu có ngạc nhiên, sau đó cảm thấy kỳ lạ nhưng không có kì thị hay ghét bỏ, dù được anh hỏi trong trường hợp nếu như là người nhận được câu tỏ tình từ người cùng giới tính với mình. Hoàng Bách chỉ trả lời sẽ suy nghĩ.

Như vậy là còn hy vọng cho Ngọc Mạnh.

Đến giờ rồi, đèn trong biệt thự của anh tắt hết, chỉ để lại những đốm sáng vàng nhạt của đèn trang trí dẫn đường ra sân sau, đi một lúc vừa bước ra, những ánh đèn như cảm ứng được mà cùng bung lụa, các gam màu sắc rực rỡ đan xem nhau làm nổi bật bóng bay hình trái tim và dải lụa trắng được trải dài làm nền đằng sau một chàng trai khác. Người ấy vừa vặn quay lại nhìn Hoàng Bách, cầm một bó hoa hồng xanh tươi tắn và trịnh trọng nói

   "Hoàng Bách, chúng ta đã chơi với nhau từ rất lâu rồi, khi hai bên gia đình hợp tác trong một dự án lớn, cho đến bây giờ thì tôi vẫn luôn bên cạnh em.

Nhưng tôi là một người tham lam, dù đã là bạn bè thân thiết rồi, tôi vẫn muốn có một bước tiến lớn hơn trong mối quan hệ giữa chúng ta. Muốn trở thành một người quan trọng trong lòng em, cũng muốn em...chấp nhận được con người anh

Có thể anh luôn ít nói, khuôn mặt không đáng yêu như thần tượng của em, cao hơn mẫu người em yêu cầu ra. Nhưng chỉ có nơi này sẽ luôn đập rộn ràng khi gặp em.

Từ chối hay chấp nhận, đều giao hết cho em, tôi vẫn sẽ luôn là một vệ sĩ trung thành đứng đằng sau để chăm sóc em"

Trong bầu không khí lãng mạn này, Vân Hải và Bắc Phong núp trong một búi cỏ rậm rạp, tầm mắt của họ đều hướng đến cặp đôi chính ngày hôm nay. Cậu cố gắng nhẹ giọng hết mức có thể nói sang phía anh.

   "Anh nghĩ sao? Liệu có thành công không?"

   "Chắc là có đấy, điểm văn của thằng Mạnh không bao giờ lên được con số tám đâu mà lần này nói ra lại trôi chảy như vậy. Cậu đưa cho nó tờ giấy học thuộc trước à?

   "Không hề nhé. Tôi chỉ nói về kế hoạch của tụi mình thôi"

   "Ồ, vậy là thằng này khá đấy"

Hoàng Bách vẫn im lặng từ nãy giờ, khuôn mặt đáng yêu đăm chiêu lại trước sự căng thẳng chờ đợi lời phán xét cuối cùng của Ngọc Mạnh. Xung quanh im lặng như tờ, hai con người núp trong bụi cỏ kia cũng căng như dây đàn không kém gì gã.

   "Ừm....tớ rất quý mến cậu, nhưng mà tớ cần phải suy nghĩ kỹ đã.

Trong thời gian này, tớ cho phép cậu theo đuổi tớ, nhưng mà tớ không phải là người nhẹ dạ đâu đấy"

Ngọc Mạnh nghe được câu trả lời mà thở phào nhẹ nhõm ra hẳn, gã bước đến gần người thầm thương của mình và đưa bó hoa ra, mỉm cười đầy tình cảm

   "Bước đầu tiên của sự theo đuổi"

Hoàng Bách gãi đầu cười rồi nhận lấy.

Lúc này Bắc Phong và Vân Hải ra dấu hiệu, cậu kết nối nhạc với loa còn anh thì vặn to lên. Hoàng Bách hơi giật mình và Ngọc Mạnh cầm lại bó hoa của cậu đặt ở cái bàn nước ngọt và bánh kẹo gần đó, xong hơi khom người nắm tay đối phương hôn lên một cái rồi dắt ra một khoảng trống đủ rộng, một tay nắm lấy bàn tay của Hoàng Bách, tay còn lại vòng qua eo ôm.

   "Liệu một người đáng yêu và điển trai đây có chấp nhận một điệu nhảy Foxtrot của tớ đêm nay không?"

   "Tại sao lại không chứ?"

Hoàng Bách mỉm cười, sau đó hai người phiêu theo bài hát trước ánh đèn rực rỡ và tấm dải lụa trắng tung bay.

You're my world, you're night and day

You're my world, you're every breath I take
Other eyes see the stars up in the skies
But for me, they shine within your eyes

As the trees reach for the sun above

So my arms reach out to you for love
With your hand resting in mine
I feel a power so divine

(Em là thế giới của tôi, là ban ngày và đêm

Em là thế giới của tôi, là từng hơi thở tôi nhận lấy

Đôi mắt của những người khác chiêm ngưỡng các vì sao ở trên bầu trời cao

Nhưng với tôi, chúng tỏa sáng trong ánh mắt em

Như những cái cây chạm đến mặt trời trên cao

Vậy nên vòng tay tôi vươn tới em vì tình

Với bàn tay của em đặt trong tay tôi

Tôi cảm nhận được một sức mạnh quá đỗi thần thánh

You're my world, you are my night and day
You're my world, you're every prayer I pray
If our love ceases to be

Then it's the end of my world for me.

(Em là thế giới, là ban ngày và đêm của tôi

Em là thế giới, là lời cầu nguyện tôi thành tâm nhất

Nếu tình yêu của chúng ta không còn như vậy nữa

Vậy đó chính là tận thế với tôi)

With your hand resting in mine
I feel a power so divine
You're my world, you are my night and day
You're my world, you're every prayer I pray

If our love ceases to be
Then it's the end of my world
End of my world

End of my world for me.

(Với bàn tay em nghỉ ngơi trong tay tôi

Tôi cảm nhận được một loại sức mạnh thật thần thánh

Em là thế giới của tôi, là đêm mộng và sáng ngày

Em là thế giới, là mọi lời cầu nguyện của tôi

Nếu như tình yêu của chúng ta không còn nữa

Vậy đó chính là tận thế của tôi

Tận thế của tôi

Là tận thế của thế giới đối với tôi)

   "Tuyệt. Bây giờ thì rượu và bánh kẹo không có tá c dụng trong hôm nay rồi"

Sau khi bài nhạc kết thúc, cặp đôi chính đã rời đi tìm không gian khác, chắc là để tâm sự với nhau, Vân Hải nghĩ vậy. Cậu với Bắc Phong ngồi ra bàn để xử lý những phần còn thừa lại, vị kẹo nhập khẩu đúng là cô đặc mùi tiền mà, ăn vào có không ngon cũng phải khen lấy khen để.

   "Không thì chúng ta giải quyết thôi, rượu nhé?"

Mặc dù nói vậy nhưng anh đã đổ rượu hoa quả đến lưng ly thủy tinh cho hai người và đẩy một cái về phía cậu. Bất chợt nghe thấy cậu hỏi

   "Liệu có thực sự thành công không? Tôi chắc chắn là Hoàng Bách chưa thể chấp nhận trong tư tưởng đâu"

   "Sẽ ổn thôi, Ngọc Mạnh là một người vừa kiên nhẫn cũng rất kiên trì mà"

Keng.

Tiếng cụng ly vang lên, Bắc Phong uống với tư thế nhàn nhã còn Vân Hải thì uống như đi thử thách ai say hơn ai, nốc một phát xuống cuống họng. Vị rượu hơi nồng cùng hương hoa quả xộc đến trộn lẫn nhau trong lưỡi cậu, mang đến cảm giác tê tái và ngọt ngào.

Còn tuyệt hơn nốc một chai Strongbow vị táo.

   "Anh chắc là không gây say chứ?"

   "Không đảm bảo hoàn toàn, nhưng không gây đau đầu vào sáng hôm sau đâu"

Hai người uống thêm bốn ly nữa là Vân Hải bắt đầu say.

(To be continue)

_______________________

Mochi2k3: Link bài hát:

Mặc dù nguyên bản là năm 1965 nhưng tôi cũng thích bản của Anya Taylor


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net