Chapter 29: Hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22/7/2022 - 24/7/2022

Trong khi Vân Hải đang ngủ do say rượu thì ở một góc khác cũng có hai người đang thao thức không kém, đó là Ngọc Mạnh và Bắc Phong. Nhưng trạng thái tỉnh như sáo của hai người lại trái ngược nhau, một bên vì quá vui sướng khi được đáp lại lời tỏ tình dù là không hẳn vậy, còn người kia thì trằn trọc cố gắng khám phá suy nghĩ thực sự của cậu. Hai người cùng lúc định ra ban công hóng gió nên đã chạm mặt nhau, Ngọc Mạnh cười một cách không được tự nhiên

   "Chúc mừng nhé"

Bắc Phong hiếm khi cười, nhưng lúc cười lên thì cảm giác lạnh lùng xa cách được xua đi không ít. Anh vỗ vai người bạn thân và thật lòng chúc phúc, vì ít ra ở đời này có sự can thiệp nên họ không vướng vào kết cục của quá khứ nữa.

   "Cảm ơn. Mất ngủ hả?"

   "Ừ, nói chuyện phiếm một chút không?"

Ngọc Mạnh gật đầu, anh đi lấy hai gói trà gừng ra pha nước ấm rồi thả đá vào, một cốc đưa cho bạn mình đang ngồi trên ghế võng có lót gối

   "Đêm rồi, uống cái này cho dễ ngủ"

   "Cái cậu muốn hỏi có phải là cuộc trao đổi giữa tôi và cậu bạn mới quen kia đúng không?"

Chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, nên chắc chắn Bắc Phong không cần nói trực tiếp thì Ngọc Mạnh cũng hiểu điều anh muốn biết là gì.

Người ít nói nhất luôn là người dễ tìm ra vấn đề nhất.

Anh cũng chỉ gật đầu không nói gì.

   "Thì...Vân Hải, cậu ấy cũng không nói là tôi phải giấu diếm gì, trừ một người thôi, mà cũng chỉ mình cậu ấy biết. Bảo rằng cậu ấy cần một hacker và một luật sư như Matt Murdock, hoặc gần bằng vậy. Tôi có hỏi cậu ấy để làm gì, thì cậu ấy bảo..."

"Để làm điều gần như điên rồ nhất mà tôi chưa từng làm trong đời."

Bắc Phong càng nghe xong thì càng mù mờ hơn, nhưng Ngọc Mạnh tiếp tục.

   "Cậu ấy có kế hoạch riêng, bảo quản kỹ tới mức chỉ có hai thông tin đắt giá vừa rồi. À ngoài ra Vân Hải cũng nói dự định trước khi nghỉ tết lớp mười một sắp tới này mới thực hiện, bảo là sẽ làm cho mọi người có đủ sự ngạc nhiên mà mình cần"

Anh gật đầu thay cho lời cảm ơn, sau đó Ngọc Mạnh uống hết cốc trà gừng và đứng dậy vỗ nhẹ một bên anh

   "Quá trình theo đuổi sẽ khó khăn đấy, cố gắng lên nhé. Ngủ ngon"

   "Ừm, chúc ngủ ngon"

Bắc Phong cũng tiện nốc hết nước trà rồi đưa cho bạn anh rửa hộ, còn bản thân thì về phòng ngủ, nhưng ngủ được hay không thì anh chưa biết.

Vân Hải, em đang suy nghĩ những gì?

                                        (...)

Thời gian nghỉ hè trôi qua nhanh như một cơn gió. Vân Hải mệt mỏi sụp đổ trên bàn học sau khi hết tiết toán đầu tiên, cuối tháng tám nhà trường đã bắt vào học nên tâm hồn cậu từ một cây non xanh tươi mơn mởn tận hưởng mùa hè rực rỡ nhanh chóng héo mòn vùi vào lòng đất như lúc này. Theo thói quen cậu lại nhanh chóng vào giấc ngủ ngắn trước khi vào tiết tiếp theo.

   "Êu ơi! Mày nghĩ như vậy thật á? Có khác gì thằng tự kỉ đâu? Hay là mày có bệnh đó thật đấy?"

....

   "Giáo viên xúc phạm học sinh như vậy thì có lạ lẫm gì đâu? Thế ông giáo đó đã chửi bố mẹ mày chưa? Nếu chưa thì cũng chả to tát gì"

.....

   "Bây giờ thì tao hiểu vì sao mày không chơi được với các bạn cùng lớp rồi. Là do bản thân mày chứ còn sao nữa! Mày nói chuyện nhạt toẹt như nước ốc, còn không hiểu tao như thế nào, sinh nhật bạn bè cũng không nhớ, tao nói những điều muốn tốt cho mày thì mày lại không nghe không để tâm"

.....

Vân Hải tỉnh lại khi nghe thấy tiếng trống trường đánh muốn điếc cái tai, nhớ lại những lời nói vừa được "nghe thấy" trong mơ mà cậu nhăn mày khó chịu.

Đó là cuối năm lớp mười một, khi cậu đã chuyển trường được một năm. Sau khi chuyển xong, cậu luôn đóng vai là một nhân vật tàng hình trong lớp học, những tổn thương gây ra cho cậu ở trường cũ và các năm học về trước làm Vân Hải không còn động lực và hy vọng gì ở hiện tại. Cậu chỉ mong mình học hết lớp mười hai thôi là chấm dứt tất cả ngay và luôn.

Ai ngờ, thoát rồi nhưng vẫn đọng lại một góc nào đó trong não, chỉ chờ cho khi nào cậu gần như quên mất thì nó xổng ra khỏi chuồng rồi quấn lấy cậu. Nghẹt thở và muốn hét lên để cầu cứu.

Nhưng ai sẽ cứu cậu đây? Chả có ai cả.

Sẽ chỉ có những lời nói hờ hững không quan tâm ném lại cho cậu.

Có một hộp nước Rồng đỏ mát lạnh áp vào má Vân Hải, cậu giật mình rồi quay sang. Bắc Phong hạ hộp nước xuống, thậm chí còn rất quan tâm bóc gói bao ống hút rồi cắm vào cho cậu.

   "Mơ thấy ác mộng à?"

Vân Hải gật đầu, chần chừ vài giây rồi cầm lấy uống. Đồ chùa luôn là thứ ngon lành nhất.

   "Kể cho tôi nghe được không?"

Cậu lắc đầu. Còn anh thì quay sang chỗ Mạnh và Bách, thấy hai người họ còn đang lặng lẽ nắm tay nhau dưới ngăn bàn, miệng lẩm bẩm cố tình để hai người cùng nghe được.

   "Vậy à...thế mà tôi cứ tưởng tụi mình sẽ giống như họ, sẵn sàng chia sẻ một số chuyện để hiểu nhau hơn chứ. Tôi đã rất vui khi nghĩ tụi mình có thể thân thiết hơn mà..."

   "Không phải tôi không muốn! Chỉ là....Ặc, chuyện dài lắm! Được chưa?"

Từ bao giờ nam chính có thể ranh ma như vậy thế??? À, hình như từ khi anh ta thú nhận là đã "sống lại".

Cốt truyện càng ngày càng xa với bản gốc rồi. Đến cả nữ chính giờ cũng yêu đương với ex-bestfriend Quốc Huy của cậu luôn.

   "Không sao đâu, tối về kể cho tôi nghe cũng được"

Giọng nói của Bắc Phong thả nhẹ vào gió quạt, lướt qua tai cậu rồi bay đi.

Hôm nay vào tiết lâu hơn bình thường, tiếng trống trường kêu gọi học sinh vào lớp đã qua khoảng mười phút rồi mà giáo viên bộ môn chưa tới. Vân Hải tưởng là tiết tự học ngẫu nhiên nên định ngủ tiếp, vậy mà cô chủ nhiệm bước vào. Học hết năm học rồi cậu mới nhớ ra tên cô là Lâm Kha Tử, nickname cả lớp đặt cho là Lâm Đại Ngọc.

Vân Hải hóng hớt được nguyên nhân là do mẹ của cô trong lúc mang thai hay ho hắng, sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên phải ngậm vỏ quả kha tử thường xuyên để giảm ho, bởi vì thai phụ không được dùng các loại thuốc Tây sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ sau này. Vậy nên sau khi cô giáo được sinh ra thì ông bà đã đặt luôn tên này cho cô, còn họ của cô hiếm vì là gốc gác bên Trung thôi.

   "Các em, hôm nay lớp chúng ta được hiệu trưởng phân công nhận một bạn học sinh mới, em vào đi"

Bóng dáng hoạt bát và năng động bước vào cùng mái tóc vàng óng tự nhiên được làm xoăn lọn ở đuôi phất phơ theo chuyển động của người đó, ánh mắt tỏa ra sự hòa đồng và dễ gây cảm tình cùng cái miệng nhỏ nhắn hợp với gương mặt xinh xắn làm cả lớp ngơ ngác một lúc lâu, còn với Vân Hải và Bắc Phong thì lại khác một chút, ánh nhìn của cậu là của một người thứ ba đang đọc truyện để lọc ra chi tiết quan trọng, còn của anh là sự đau đầu mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai cố gắng mang crush về nhà mình.

   "Xin chào mọi người. Mình là Ngọc Châu, du học sinh mới về nước từ Canada. Rất vui khi được học cùng mọi người trong thời gian tới nha"

Gọi là "rất vui khi được học cùng mọi người" nhưng ánh mắt của bạn học mới lại hướng thẳng đến bàn cậu, cụ thể là nhìn về phía anh.

Ngọc Châu...Chu Ngọc Châu!

Cái tên độc nhất vô nhị của Tác Giả đặt cho, chỉ có thể là người đã có hôn ước với nam chính!

(To be continue)

____________________

Mochi2k3:

Góc phổ cập kiến thức: Quả kha tử tính ấm, vị cay đắng, có tác dụng liễm phế chỉ khái, sáp trường chỉ tả.

Kha tử là vị thuốc thường được dùng để chữa ho, khàn tiếng, viêm họng.Ngoài ra, do thành phần của kha tử có chứa nhiều tannin nên còn được dùng chữa đại tiện lỏng lâu ngày, lỵ mạn tính. Kha tử còn được sử dụng trong điều trị ra mồ hôi trộm, trĩ, di tinh, xích bạch đới.

Liều sử dụng thông thường là 3 – 6g/ngày.

- Khi sử dụng để trị ho, viêm họng, khàn tiếng có thể nhai ngậm phần thịt quả (tách bỏ hạt), nuốt nước từ từ đến khi thấy hết vị chát (có thể ngậm cùng vài hạt muối nhỏ).

Ngày ngậm 2 – 3 lần, mỗi lần 1 quả. Nên ngậm ngay từ khi bắt đầu cảm thấy hơi đau họng hoặc vướng khi nuốt nước bọt.

- Hoặc dùng dưới dạng thuốc sắc cùng các vị thuốc có tác dụng trừ ho, tiêu đờm, bổ khí... tùy theo trường hợp bệnh như: Kha tử kết hợp với cát cánh, cam thảo khi ho có đờm do viêm họng; kha tử kết hợp đảng sâm, ngũ vị tử khi ho kéo dài do phế khí phế âm lưỡng hư...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net