Chapter 36: "Vậy tôi sẽ đi tìm cậu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19/9/2022 - 20/9/2022

Tiệc picnic sân sau nhà kết thúc bằng cách Bắc Phong và Ngọc Mạnh xắn tay áo lên lao vào rửa bát, Vân Hải hiếm khi thấy mình có thời gian rảnh rỗi thế này, mặc dù anh bảo hôm nay vẫn tính lương kể cả khi cậu không làm gì, nhưng tính của cậu rất sòng phẳng không chịu nhận tiền. Giờ thì cậu nằm ườn ra ở ghế dài, bên cạnh là Hoàng Bách đang ngồi sofa gác chân lên cái ghế nhỏ, cả hai cùng xem một bộ phim hành động Mỹ.

   "Vân Hải này, tớ có thể nói một điều với cậu không?"

   "Được chứ, tư vấn tình cảm giữa cậu và Mạnh hả?"

   "Ừm...không hẳn, là về cậu thì đúng hơn"

Cậu ngồi dựng người dậy, rũ bỏ dáng vẻ lười biếng vừa rồi, ra hiệu tiếp tục.

   "Ý là, ban đầu tớ không nghĩ là Bắc Phong sẽ thật sự nghiêm túc với cậu lâu được như , cách sống trước nay tớ biết ở Phong là hờ hững, bất cần đời với cái bản mặt lạnh tanh suốt ngày không cười nổi ấy. Nhưng mà giờ thì, Phong đã thay đổi nhiều đấy, theo cách tốt. Nên tớ khá ngạc nhiên"

   "Chắc là đồng cảm với nhau ở một số chuyện nào đó"

Hoàng Bách gật gù, rồi đứng dậy đi lấy hai cốc nước, một cốc đưa cho cậu, đều là nước trắng vì nãy giờ ăn uống cũng uống nhiều nước ngọt rồi.

   "Phong rất tin tưởng cậu"

   "Tớ thì luôn ủng hộ bạn thân của mình, cũng muốn cậu ấy được hạnh phúc"

Vân Hải nghe ra được giống một lời cảnh báo, cậu uống một hớp nước và nhìn Hoàng Bách, không biết bây giờ cậu đang làm vẻ mặt gì nữa, nhưng đối phương có vẻ nhìn ra được sự bất lực thoảng qua. Rồi cậu cười và thở hắt ra cùng lúc

   "Chuyện tương lai là điều khó đoán được nhất. Nhưng tôi nghĩ cậu và Mạnh chắc chắn sẽ hạnh phúc"

   "Cảm ơn nhé"

Cuộc trò chuyện kết thúc khi Ngọc Mạnh và Hoàng Bách ai vè nhà nấy, Bắc Phong cùng Vân Hải lúc này đang làm ổ trên trên ghế xem TV, đột nhiên anh gập cả người xuống thay đổi tư thế, đầu anh gác lên đùi cậu, mỉm cười nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của đối phương

   "Vừa rồi cậu với Bách nói chuyện gì đó?"

   "Kể về chuyện của anh. Cậu ấy bảo sẽ ủng hộ và muốn anh được hạnh phúc"

   "Vậy còn cậu thì sao?"

   "Tôi á?"

   "Ừm, tôi muốn hạnh phúc cùng cậu. Được không?"

Vân Hải phì cười, vò mái tóc bạc của anh, nói ra một câu trái lòng mình, nhưng Bắc Phong nhìn rõ sự khổ sở trong mắt cậu khi nói ra điều ấy

   "Còn tôi thì muốn anh hạnh phúc cùng người khác"

   "Tại sao?"

Cậu hé miệng, định nói ra một sự thật khác, nhưng nó không tốt đẹp gì, mà những thứ trong đời cậu đã trải qua cũng chả tươi sáng hay vui vẻ để nói. Vân Hải viện cớ khác

   "Chúng ta không cùng một thế giới đây, anh biết rồi mà"

   "Không sao, cậu đang ở đây cùng tôi rồi mà"

   "Vậy nếu như một lúc nào đó, tôi bỗng biến mất thì sao?"

Bắc Phong im lặng, đầu hơi cúi xuống là cậu không nhìn rõ mặt anh, nhưng cảm nhận được vòng tay ra sau lưng cậu đan lại, ôm chặt hơn.

   "Vậy tôi chắc chắn sẽ đi tìm cậu, cho đến khi tôi không còn đủ sức lực nữa"

Vân Hải sững người, sao Bắc Phong có thể nói như thể anh sẽ làm được điều đấy vậy? Nó bất khả thi mà, đến cậu còn không biết khi thực hiện kế hoạch rồi, cậu sẽ lơ lửng ở một nơi nào đó nữa là. Sau một lúc im lặng, cậu nghe thấy giọng nói mình lạc đi một chút.

   "Ừm....lúc đó tôi sẽ đợi anh"

Cậu xoa xoa mái tóc bạc của anh, lại kể nhỏ giọt những câu chuyện cũ về cậu

   "Hồi nhỏ, tôi thích đi công viên lắm, nơi đó có rất nhiều trò chơi, tàu lượn, câu cá, trượt patin đủ cả, nhưng tôi chỉ dám đi loanh quanh và nhìn các bạn cùng tuổi có bố mẹ dắt đi, họ mua kem cho con mình, rủ chơi trò này trò kia. Bố mẹ tôi thì...họ đối xử với tôi, cũng như với đối phương như những người xa lạ bị bắt ép phải ở chung một nơi vậy.

Tôi vẫn được ăn uống, đi học, sắm sách vở hộp bút, nhưng nó chỉ là nghĩa vụ họ phải làm. Tôi không biết họ làm gì, suy nghĩ gì, không nói chuyện với nhau quá ba lần một ngày, tôi chỉ biết đứng đó nhìn họ và để họ tùy tiện đặt mình chỗ này chỗ kia.

Giờ nhìn lại, tôi đã làm một con rối trong mười hai năm rồi"

Anh im lặng, phim đã kết thúc từ lúc nào, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, chợt hôn nhẹ lên má Vân Hải và mỉm cười.

   "Vậy cuối tuần này tụi mình đi công viên nhé?"

(To be continue)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net