Chương 1. Cách để triệu hồi một con quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 22XX, con người đã không còn là sinh vật có tư duy duy nhất tồn tại trên Trái Đất. Những sinh vật tưởng rằng chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng như yêu tinh, người lùn, rồng, người sói hoặc ma cà rồng...lại đang sống rất chi là hòa hợp với con người. Tất cả là từ 200 năm trước, đã có một cuộc "cách mạng" của những sinh vật huyền bí diễn ra, họ đứng ra đòi quyền bình đẳng và nhân quyền giống như con người, họ muốn có 1 cuộc sống không phải chạy trốn, lẩn tránh. Cuộc "cách mạng" này do các ma cà rồng đứng đầu, bằng sự khôn ranh của mình, họ đã bí mật nắm giữ phần lớn kinh tế của thế giới. Con người choáng váng khi biết rằng các tập đoàn kinh tế lớn đều là của quỷ hút máu. Cùng lúc đó còn xuất hiện những con quái vật khát máu đem đến kinh hoàng cho mọi người. Quân đội cũng không thể trấn áp được chúng. Trước ngày tàn của nhân loại, con người đã nhờ đến sự giúp đỡ của sinh vật huyền bí, những sinh vật mà họ ruồng bỏ, không muốn chung đụng. Nhưng chính những sinh vật đó đã giúp con người tiêu diệt quái vật, khôi phục lại kinh tế. Từ đó, con người và sinh vật huyền bí đã hình thành một cộng đồng mới, cộng đồng của những sinh vật có tư duy không chỉ có mỗi con người...
Hôm nay là ngày lễ kỷ niệm 150 năm nhân loại thoát khỏi ngày tận thế cũng là ngày các sinh vật huyền bí đã thoát khỏi cảnh sống chui, sống nhủi mà bắt đầu đường đường chính chính sống và làm việc như con người. Có thể nói đây là ngày Quốc khánh của họ. Draculist, người đứng đầu của các ma cà rồng sẽ có một bài tuyên dương tại chánh điện ở lâu đài của mình.
*********
- Bệ hạ, chúng ta mau thay đồ thôi.
Người được gọi là "bệ hạ" đang đăm chiêu đứng nhìn xuống khu vườn hoa hồng, cô có vóc người thanh mảnh, làn da trắng bệch lộ ra vẻ nhu nhược, yếu ớt, mái tóc đỏ tùy ý để xõa sau lưng, con ngươi màu đỏ bỗng dao động khi nghe có người gọi mình. Cô mỉm cười xoay người lại kẻ đã phá hoại tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của cô.
- Sae, ngươi mới gọi ta là gì cơ?
- Thưa là "bệ hạ" ạ?
Nhìn cái kẻ chết không sờn kia cô khẽ giật mí mắt.
- Bình thường ngươi gọi ta là chủ nhân...
- Vì tôi đã gọi ngài "chủ nhân" tới 7 lần mà ngài không đáp lại nên tôi mới chuyển cách xưng hô.
- ...Ta chỉ đang thả hồn một chút thôi.
Cô đi đến bộ salon trong phòng rồi thả người ngồi xuống, cầm lấy ly trà tinh xảo mà vừa nãy Sae mang vào nhấp một ngụm trà trong đó, rồi thở dài.
- Ngài đang lo lắng vì lát nữa phải phát biểu?

Bị đoán trúng tim đen cô đưa tay gãi mũi.
- Ừ thì...có một chút...
Sae nở nụ cười của kẻ thắng thế, chủ nhân mỗi lần chuẩn bị đứng trước nhiều người thì lại lo lắng như vầy đây. Hắn thầm nghĩ chắc không ai biết được mặt này của cô đâu. Janet Draculist, người đứng đầu của ma cà rồng, kẻ đã khiến hàng ngàn người quy phục dưới chân mình, giết quái vật với gương mặt lạnh lùng, mà cũng có lúc lo lắng.
- Không phải ngài đã rất nhiều lần đứng trước nhiều người phát biểu rồi sao? Ngài cũng không nên lo lắng đến vậy.
Nghe quản gia của mình nói xong, Janet thấy mình dường như đã lo lắng thừa, việc này năm nào cô cũng phải làm tại sao lại phải nghĩ nhiều thêm nữa. Cô đặt tách trà xuống rồi đứng lên. Gương mặt đã thả lỏng được phần nào.
- Ngươi nói phải, ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, thôi, chuẩn bị nào.
- Yes master.
Khoảng chừng 1 tiếng, bị hạ nhân xoay vòng vòng. Janet cũng đã xong xuôi, cô nhìn mình trong gương, cô mặc một cái áo choàng dài có mũ che, màu trắng, được dát vàng mỏng với những họa tiết cầu kỳ. Janet cực kỳ không thích mặc nó vì cô trông nó rộng thùng thình và nóng. Sae nhìn mặt chủ nhân mình nhăn nhó thì liền hiểu Janet có thù với bộ quần áo cô đang mặc.
- Chủ nhân vẫn rất soái khí, nhất định vẫn khiến hàng ngàn người chết mê chết mệt.
Cô liếc hắn.
- Ngươi chỉ được cái dẻo miệng. Chốc nữa ta phải đeo lên cái che mặt kia thì có ai mà biết mặt ta.
- Sao lại không? Nhiều người biết mặt Janet Phantom mà.
Người đứng đầu của Vampire có 1 quy tắc là không bao giờ cho tất cả người khác thấy khuôn mặt mình. Danh tính của cô từ khi được sinh ra đã được giấu biệt, cô theo họ mẹ, bình thường người ta biết đến cô là con cháu nhà Phantom, một dòng tộc theo hầu hạ nhà Draculist từ lâu đời, có sức ảnh hưởng lớn đến kinh tế thế giới. Đây là điều bắt buộc để bảo vệ nhà vua. Và dù gì cũng chỉ còn mình cô là Draculist...
- Cái gan ngươi hôm nay lớn quá đấy, cứ tiếp tục trêu chọc ta đi.
- Tôi nào đâu dám, chủ nhân, tôi nhớ tôi còn có một số việc bên ngoài cần phải giải quyết.
Nói rồi hắn biến mất như làn khói khỏi phòng. Janet tặc lưỡi nhìn kẻ có gan làm không có gan chịu kia.
Trong phòng chỉ còn mình cô. Yên ắng đến lạ.
Janet nhìn mình trong gương 1 lần nữa. Đang lúc cô định quay đi thì tấm gương bỗng dao động. Cô ngạc nhiên nhìn mặt gương đang dao động như sóng trên mặt hồ, Janet bước tới gần vươn tay chạm vào tấm gương. Mặt gương ngừng dao động rồi phản chiếu lại hình ảnh của cô, không, người đó không phải là cô...chỉ là một kẻ giống cô, mặc quần áo giống như những bộ quần áo trên phim cổ trang, gương mặt của cô gái đó tỏ ra ngạc nhiên rồi sợ sệt. Janet cũng tỏ ra một biểu tình ngạc nhiên khi thấy bản thể con người của mình như thế nào lại hiện trên gương thì bỗng có một ánh sáng chói lòa phát ra từ tấm gương khiến cô không thể tiếp tục nhìn được nữa. Rồi có một lực hút kéo cô đi...
Janet không cảm thấy gì cả, nhưng được một lúc sau cô thấy nước đang tràn vào mũi, miệng của mình làm cô bừng tỉnh mở mắt ra. Cô thấy mình đang ở dưới một đáy hồ. Nhìn xuyên qua làn nước Janet thấy bản thể con người của mình trên bờ. Bỗng cô nhớ đến khuôn mặt sợ hãi của tên đó khi thấy cô qua tấm gương rồi nhếch mép cười, tự nhủ sẽ thú vị đây.
*****
Dương Tịnh Minh đang làm theo cuốn sách nàng tìm được trong thư phòng nhà nàng, cuốn sách có tên: Cách thức triệu hồi quỷ. Vốn là người rất thích tìm hiểu về những sinh vật kỳ lạ mà nàng đã nghe trong những câu truyện cổ tích mà hạ nhân kể cho nàng nghe hồi nhỏ, nàng đã thử làm theo cuốn sách. Ra trước một hồ nước, hướng về phía Tây, vẽ ra hình kỳ lạ trong cuốn sách rồi đặt một hình có dạng chữ thập ➕ vào trong hình đó. Nàng lẩm nhẩm đọc theo lời chú trong cuốn sách. Lần thứ nhất chẳng thấy gì, lần thứ hai đọc lại câu chú cũng vẫn như lần trước, sau lần thứ ba đọc lại cũng không có chuyện gì xảy ra, đang định bỏ cuộc thì nàng nghe được tiếng nước ục ục. Tò mò, Dương Tịnh Minh đến nhìn xuống mặt hồ, mặt nước trong suốt phản chiếu gương mặt của nàng, hả? Mà không, sao nàng lại có đôi mắt màu đỏ như máu, quần áo kỳ dị. Nhìn kiểu nào cũng không giống con người, chẳng lẽ...là con quỷ...Ngay lúc Dương Tịnh Minh đang hoảng sợ, thất sắc đến nỗi không dám cử động thì mặt nước lại một lần nữa sục sôi rồi hình ảnh cô gái kỳ bí đó biến mất. Nàng ngẩn ngơ, rồi thở phào ngồi bệt xuống bãi cỏ bên bờ sông, trấn định lại chính mình thì có một bàn tay nắm lấy chân cô...
****
Janet trồi lên bờ, đưa tay chụp lấy chân của cái tên bản thể ,vốn chỉ định trêu chọc nàng một chút thì đã thấy nàng run lên, nước mắt trực trào, ấp úng
- Xin...xin...tha...cho...cho...t...ta...
Thì ra lại thêm 1 kẻ có gan làm không có gan chịu như quản gia Sae, cô thầm nghĩ, bất chợt cô nhìn thấy ký hiệu hình tròn chứa đựng hình ngôi sao, cấy thánh giá được để quay đầu ngược về hướng Đông, một ít máu trên đó. Janet thầm hiểu, cười hỏi cái người đã bay mất hồn vía kia:
- Thì ra cô là người triệu hồi tôi sao?
--------------------------------------------------------
P/s: chương đầu có hơi dài dòng mong các bạn đọc thân yêu thông cảm cho mình. Nếu văn chương của mình có vấn đề thì mọi người cũng đừng ngại comment nghen. Yêu nhiều. Dấu bé hơn ba.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net