Chương 6. Gặp lại nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang hồ lúc này đang đồn ầm một câu chuyện tình đầy cảm động. Chuyện rằng Dương công tử, nhi tử của Dương tướng quân tướng mạo phi phàm, tuấn mỹ nhưng lại là kẻ ngốc nghếch, thế nên không ai nguyện cùng hắn đồng giường, cộng chẩm. Thế mà mới đây hoàng thượng lại chỉ hôn Minh Nguyệt công chúa cho hắn. Rồi sau đó Dương công tử trong lúc đi săn cùng Dương tướng quân thì bị bắt cóc, Minh Nguyệt công chúa hay tin không quản nguy hiểm dẫn theo binh lính đi cứu phò mã tương lai của mình, đem hắn bình an vô sự trở về. Dương công tử sau khi được cứu không còn là kẻ ngốc nữa mà bỗng nhiên minh mẫn, tỉnh táo đến kỳ lạ. Người ta nói, chính tình yêu cao cả của Minh Nguyệt công chúa đã cứu rỗi con người trong Dương công tử. Câu chuyện tình lãng mạn này được truyền khắp kinh thành.

Minh Nguyệt công chúa trước đây trong lời đồn là quái nhân thì giờ đây là một nữ hùng oanh oanh liệt liệt đi cứu mỹ nam...Phải nói đúng là miệng lưỡi thiên hạ, dìm người ta xuống vũng bùn được, mà lôi người ta tâng bốc lên tận chín tầng mây cũng có thể được...

Janet đang ở trong thư phòng của phủ tướng quân lục lọi sách thì nghe nha hoàn Tiểu Hạnh huyên thuyên kể về sự tích "nữ hùng cứu mỹ nam" thì không khỏi rùng mình, từ khi nào câu chuyện "đập đầu đến tỉnh" của cô lại trở thành "sự cứu rỗi của tình yêu chân chính" vậy. Thiên hạ thật giỏi xuyên tạc mọi chuyện...

Tính ra đã hơn một tuần Janet ở phủ tướng quân, kể từ khi trở về, cô đã được chăm sóc đặc biệt. Ngày nào cũng bị bắt ăn các loại thức ăn thập toàn đại bổ đến phát ngán. Vốn là ma cà rồng sống nhờ vào máu, đêm nào Janet cũng trốn ra khỏi phủ tướng quân để kiếm "ăn", cô hay chạy ra khu rừng ngoài kinh thành săn thú, hoặc có khi bắt gặp bọn cường hào, ác bá nào thì trực tiếp cắn chết, hút máu bọn chúng, còn thức ăn con người dù có bổ gì đi chăng nữa thì chẳng thể nào có tác dụng đến cô cả, mà còn làm cô đi vệ sinh nhiều hơn...

- Minh nhi, con ngừng đọc sách, ra đây ăn món hải sâm hầm táo đỏ của mẫu thân a.

Dương phu nhân bước vào thư phòng, mang theo một cái chén vẫn còn nghi ngút khói, đặt xuống bàn ngay trước mặt Janet.

- Nào nào, mau tới đây ăn đi không nguội, ây dà, nhìn con kìa, con có thật sự ăn đồ bổ mà mẫu thân mang đến không vậy?

Dương phu nhân lúc hay tin nữ nhi nhà mình bị truy sát may mà thoát được, rồi bị đập đầu thì khóc lên khóc xuống, xót xa không thôi. Dương Tịnh Minh tuy sau khi trở về thì bỗng nhiên thiên tư thông minh, chịu khó tìm tòi, lúc nào cũng ở trong thư phòng, nhưng khí sắc thì không được tốt, da nàng trắng bệch, xanh xao. Thái y nói nàng bị thiếu máu, thế nên ngày nào Dương phu nhân cũng sai người làm đồ bổ cho nàng.

Janet nhìn cái chén hải sâm mà nổi hết da gà. "Không phải chứ...lại nữa sao..." cô thầm nghĩ rồi tay run run cầm muỗng múc từ từ bỏ vào miệng.

- Minh nhi, món này sẽ giúp con bổ khí huyết, thêm tinh ích tủy. Con đó, phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, không nên lúc nào cũng chong đèn đọc sách tới khuya, dù gì sức khỏe cũng quan trọng nhất...blah...blah...

Dương phu nhân vừa ở kế bên bồi Janet ăn hải sâm hầm táo đỏ vừa trách móc, than vãn không thôi. Để khỏi tiếp tục nghe tụng kinh nữa, Janet nhanh lẹ xử lý chén hải sâm rồi đưa bát không lại cho Dương phu nhân:

- Con ăn xong rồi, mẫu thân con tiếp tục đọc sách đây.

- Minh nhi...con...hầy, ta biết con sắp thành thân với công chúa, biết chính con sợ người đời nói con thua thiệt không xứng với nàng nên ngày đêm chăm chỉ học tập. Thậm chí không còn nghĩ tới phụ mẫu nữa.

Dương phu nhân một bộ dạng lê hoa đái vũ, lấy khăn mùi xoa ra chấm chấm nước mắt.

Janet không lường trước được tình huống này, thở dài quay trở lại chỗ cũ cạnh Dương phu nhân, vỗ vỗ vai bà.

- Mẫu thân không phải như vậy, Minh nhi nào có thể quên mất phụ thân, mẫu thân, chỉ là sách hay quá nên con hơi bị chuyên tâm vào đó thôi.

Janet đang tìm kiếm trong thư phòng Dương gia xem còn có quyển sách nào giống với quyển Dương Tịnh Minh đưa cho cô không, nhưng lục tung cả thư phòng cũng không thấy, tuy vậy cô tìm được vài cuốn sử sách hay của vương triều này, vốn là người cuồng sách, Janet say sưa ngốn từ cuốn này sang cuốn khác. Ai nhè bị mẫu thân đại nhân nói nàng vì cưới vợ mà cắm đầu học quên mất phụ mẫu...Có phải trí tưởng tượng phong phú quá rồi không.

- Minh nhi con nói thật chứ? Con chắc chắn không phải vì Minh Nguyệt công chúa chứ?

- Mẫu thân!!! Con làm sao có thể cùng nàng thành thân...

Phải cô cùng nàng sao có thể bái đường, đây là cổ đại tư tưởng phong kiến cổ hủ, hai nữ nhân ở cùng nhau là không phải đạo. Vậy mà phu thê Dương tướng quân không có gì gọi là ngăn cản, nghiêm cấm, ngược lại còn có ý kêu nàng tiến tới...

- Ai dà, Minh nhi, có làm sao đâu, thích thì nhích thôi con à, huống hồ chi con từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam tử, yêu thích nữ nhân cũng chẳng phải là chuyện kinh thiên động địa gì cả. Phụ thân và mẫu thân ủng hộ con.

Janet nghe được thì một bộ dạng khâm phục, Dương Tịnh Minh đúng là được phụ mẫu nàng thương yêu hết mực rồi. Họ có thể mặc kệ định kiến xã hội, mặc mọi chuyện xảy ra, họ chỉ cần con của họ mạnh khỏe, hạnh phúc. Hai người làm Janet nhớ đến cha mình trước khi mất, ông cũng là người sẵn sàng hy sinh, đánh đổi để bảo vệ cuộc sống bình yên cho nhi tử của mình.

- Mẫu thân...cơ mà con không thích công chúa

- Thôi nào, ta đã nghe phụ thân kể chuyện của con với nàng rồi, con còn gì phải ngại nữa - Dương phu nhân nháy mắt, cười nham hiểm với Janet.

Janet không ngờ ngay cả Dương mẫu cũng nghĩ cô thích Minh Nguyệt công chúa. Có vẻ như không ai tin cô dù có giải thích ra sao đi nữa, bèn chuyển đề tài.

- Mẫu thân hay là để con bồi người đi dạo.

- Được được, đã lâu Minh nhi không bồi mẫu thân đi dạo rồi đó. Nhớ hôm nay phải ở cạnh ta nói chuyện đến khi phụ thân con thăng triều trở về - Dương mẫu nghe nữ nhi mình nói vậy thì cười híp mắt, không nói chuyện yêu đương nữa mà đứng dậy cùng Janet ra ngoài.

- Tuân lệnh!!!

Đến buổi trưa thì Dương Lãm trở về, thế nhưng còn có một người đi cùng hắn.

Hay tin Dương tướng quân trở về nên Janet cùng Dương phu nhân ra cửa phủ đón hắn. Dương Lãm thấy phu nhân và nhi tử của mình ra đón thì tươi cười không ngớt. Janet cũng theo sau Dương phu nhân đi đến chỗ hắn. Phu thê hai người họ lúc gặp nhau thì ôm nhau đắm đuối, làm cô một trận nổi da gà nhìn ra chỗ khác, không phải chỉ mới không gặp nhau có mấy canh giờ thôi sao...

Lúc này có một kiệu hoa dừng lại trước cửa phủ tướng quân. Một bàn tay ngọc vén mành bước ra khỏi kiệu. Là nàng. Tim Janet lộp bộp nhìn người đang đứng ngoài cửa phủ.

Nàng mặc váy dài màu trắng, làm tăng thêm sự quý phái, thoát tục trên người mình, trán điểm chu sa, tóc dài tùy ý búi lên bằng một cây trâm phượng hoàng. Nữ nhân này so với lần đầu gặp, lại còn đẹp hơn gấp nhiều lần.

Sở Minh Nguyệt bước ra khỏi kiệu thì thấy cái tên nào đó đang đứng chôn chân trước cửa si ngốc nhìn nàng. Sở Minh Nguyệt cười thầm, hắn mỗi lần gặp nàng đều có vẻ mặt ngây dại, thật thú vị. Nàng bước nhẹ nhàng đến trước mặt Janet.

Janet thấy người kia bước về phía mình thì hơi lui lại vài bước, chắp tay, cuối người cung kính:

- Tham kiến công chúa!!!

Sở Minh Nguyệt hơi cau mày. "Như thế nào lại lùi lại" không hiểu tại sao tên kia không muốn cùng nàng tiếp xúc.

- Tịnh Minh. Ta có thể gọi ngươi là Tịnh Minh.

Nghe công chúa điện hạ không còn xưng một câu "bổn cung" hai câu "bổn cung" nữa mà đã dùng "ta", "ngươi" Janet có hơi lấy làm lạ, nhưng vẫn không hỏi, tiếp tục ôn hòa trả lời.

- Dĩ nhiên là công chúa có thể, ta không bận tâm điều này.

- Vậy thì tốt quá rồi Tịnh Minh. Ngươi có thắc mắc vì sao ta đến đây không? - nói rồi lại tiến gần đến Janet.

Janet tiếp tục lùi lại giữ khoảng cách với Sở Minh Nguyệt.

- Ta...không rõ. Mong công chúa có thể nói cho ta biết.

- Tịnh Minh sao lại không biết được chứ? - tiếp tục tiến lên ba bước.

- Ta ngu muội, mong công chúa có thể nói cho ta biết - lùi lại ba bước.

- Tịnh Minh không biết ta đến đây là vì ngươi sao - lại tiến lên 3 bước.

- Ta không biết a - Janet lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi hạt, tiếp tục cùng Sở Minh Nguyệt chơi trò "ngươi lùi, ta tiến". Cô thầm mắng công chúa chết tiệt, mặt dày cứ tiến tới hoài. Janet sợ phải đối diện với Sở Minh Nguyệt, sợ khi nhìn vào mắt nàng thì sẽ lạc mãi trong đôi mắt hai màu tuyệt mỹ đó, nên mãi không dám ngẩng đầu lên.

Dương tướng quân cùng Dương phu nhân thấy nhi tử mình luống cuống vậy thì không khỏi buồn cười. May cho Janet cuối cùng được Dương mẫu cứu vớt.

- Hạ dân tham kiến công chúa.

- Ơ kìa mẫu thân, người đừng làm vậy, sau này Minh Nguyệt sẽ là con dâu của người, người là trưởng bối của con, sao có thể cúi đầu như vậy chứ?

"Mẫu thân" cái từ này vừa được Sở Minh Nguyệt nói ra thì khiến Dương phu nhân vui mừng không thôi, còn Janet thì đen mặt lại, như thế này không phải là quá nhanh sao? Chưa gì đã "mẫu thân" , "phụ thân" vị công chúa này mặt dày quá rồi!!!

Một từ nhưng hai tâm trạng. Dương tướng quân cùng Dương phu nhân vui mừng lôi kéo Sở Minh Nguyệt ở lại dùng bữa, còn Janet như con ghẻ bị bỏ lại phía sau...Bàn ăn lúc này đối với cô thật là quỷ dị, phụ mẫu cô đang hăng hái gắp thức ăn, trò chuyện liên hồi với con dâu tương lai thì Janet chỉ im lặng cuối đầu ăn cơm trong chén. Những tưởng mình là người vô hình thì Sở Minh Nguyệt lại nhìn về phía cô:

- Tịnh Minh, ta muốn dạo thăm phủ tướng quân một chút, lát nữa sau khi ăn xong ngươi có thể bồi ta đi được không?

- Ta...

- Tất nhiên là được dù gì Minh nhi hắn cũng không bận việc gì, công chúa cứ để hắn bồi tiếp người.

Janet chưa kịp nói gì thì Dương phu nhân đã đồng ý thay cho cô. Janet trong bụng gào thét, cào cấu Dương mẫu vừa đẩy mình cho giặc.

Bữa cơm "nàng dâu" kết thúc. Janet dẫn Sở Minh Nguyệt ra hoa viên của phủ dạo chơi. Hoa viên ở phủ Dương tướng quân tuy không lớn như ngự hoa viên của hoàng cung, nhưng cũng có rất nhiều hoa cỏ, cây cối. Hoa viên được chia làm hai, một bên trồng cây ăn trái như nhãn, xoài, ổi, còn bên còn lại là nơi trồng các loại hoa cùng cây cảnh quý hiếm. Giữa hai bên được ngăn cách bằng một cái ao nhỏ, muốn từ bên này sang bên kia thì phải men theo những hòn đá nổi trên ao.

Janet duy trì khoảng cách ba bước phía sau Sở Minh Nguyệt, nãy giờ nàng ta rất yên ắng, không nói câu nào, nên Janet cũng khá an tâm. Hai người cứ đi, không ai nói với ai câu gì. Bỗng Sở Minh Nguyệt dừng lại, Janet đang thơ thẩn, bước theo sau nàng không kịp phản ứng, cằm cô đụng phải đầu Sở Minh Nguyệt, cô có thể ngửi thấy hương thơm từ tóc nàng. Vội vàng thụt lùi về phía sau.

- Tịnh Minh!!!

- Công chúa, ta xin lỗi, ta... - Janet quắn quéo không biết có phải nàng bị mình đụng đau nên nổi giận hay không.

- Ta muốn qua bên kia. Ngươi dẫn ta đi.

Sở Minh Nguyệt chỉ tay qua khu vườn ăn trái bên kia ao, nhẹ nhàng nói.

- À...à...để ta dẫn công chúa...

Sở Minh Nguyệt cong môi cười, đưa tay ngọc hướng về Janet.

Janet ngây ngốc nhìn bàn tay của nàng rồi lại nhìn nàng..."Không lẽ muốn ta cầm tay nàng dắt đi???"

- Ngươi còn không mau dẫn ta đi.

Nhìn cái tên kia lại hóa ngốc không chịu cầm lấy tay mình dù nàng đã chủ động đưa tay ra, Sở Minh Nguyệt sinh khí, tại sao hắn có vẻ chán ghét nàng như vậy?

Janet nghe vậy thì giật mình, biết mình vừa rồi bị thất thố, nắm lấy tay Sở Minh Nguyệt, tim lại đập liên hồi, dẫn nàng men theo những hòn đá nổi trên ao.

Sở Minh Nguyệt một tay nâng váy, một tay nắm tay Janet. Còn người mia cũng ân cần nắm tay nàng dẫn nàng qua bờ bên kia. Khi gần đến bờ, Sở Minh Nguyệt đang đứng trên hòn đá nổi, bước về hướng Janet thì bị trượt chân, nàng vội vàng nắm lấy vạt áo trước ngực người phía trước. Janet thấy nàng trượt chân thì không dám động, vòng tay qua eo Sở Minh Nguyệt, ôm nàng vào lòng.

- Công chúa, ngươi có sao hay không?

- Ngươi lại ôm ta...

Janet bối rối bỏ tay đang đặt trên eo Sở Minh Nguyệt xuống. "Nữ nhân này...tại sao trong tình thế cấp bách lại nói "chuyện ôm" cơ chứ" cô thầm nghĩ, ghi nhận Sở Minh Nguyệt đúng là người hay để bụng. Thế nhưng nàng không có dấu hiệu bỏ Janet ra, ngược lại còn bám chặt lấy vạt áo của cô.

- Khụ...công chúa, nếu ngươi không có việc gì thì có thể buông ta ra được không?

Janet ngửi thấy mùi thơm ngát như hoa lê của người đang giữ chặt mình. Tim cô lúc này lại đập liên hồi. Trong lòng cô cũng bối rối không thôi, tại sao cô gái này khiến tim cô luôn đập nhanh như vậy? Không lẽ cô đã phải lòng nàng, không, cái gọi là "nhất kiến chung tình" không hề tồn tại với cô được.

- Tịnh Minh.

Janet đang đấu tranh tâm lý thì nghe Sở Minh Nguyệt kêu tên mình, cô bất giác cúi đầu xuống nhìn thì bắt gặp đôi mắt hai màu của nàng.

Một bầu không khí im lặng đầy ám muội của hai người đứng sát nhau trên hòn đá nổi, nhìn đắm đuối vào mắt nhau. Janet lúc này đương như không dám thở, chắc hồn của cô đã bị đôi mắt của Sở Minh Nguyệt bắt mất rồi.

- Đệ đệ, ta đến thăm ngươi đây!!!

Bỗng một giọng nói vang lên đem Janet hoàn hồn lại. Cô quay mặt đi để không nhìn vào mắt của Sở Minh Nguyệt nữa, nhằm che luôn gương mặt đỏ như gấc của mình.

Sở Minh Nguyệt sắc mặt cũng không được tốt, buông vạt áo trước ngực Janet ra, bước lùi lại hòn đá nổi phía sau, rồi quay lưng lại tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa mới phá đám mình, nàng thấy một nam nhân cao to, tiêu sái chạy về hướng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net