Chương 7. Minh Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người vừa mới phá đám chuyện tốt này là Đường Thiên Doanh, tổng chỉ huy sứ trong triều đình, cũng là môn sinh mà Dương tướng quân tâm đắc nhất. Đường Thiên Doanh tuy là võ tướng nhưng rất am hiểu tứ thư ngũ kinh, rất thường hay tụ họp cùng các sĩ tử bàn luận thơ văn. Nếu như Dương Tịnh Minh được xem là ngọc thụ lâm phong, có vẻ ngoài dịu dàng, đẹp đẽ thì Đường Thiên Doanh lại đi ngược lại, hắn oai phong, lẫm liệt, thân cao tám thước, có thể là mẫu hình chuẩn của Từ Hải trong truyện Kiều Nguyễn Du. Chính vì văn võ song toàn, khí phách hơn người nên hắn là đối tượng của nhiều cô nương trẻ chưa thành thân. Thế mà giờ đây Sở Minh Nguyệt nhìn hắn thật là chướng mắt, trong mắt nàng Đường Thiên Doanh là một hán tử thô lỗ không hơn không kém.

 Hắn rất hay đến phủ tướng quân, Janet nghe nha hoàn nói Đường Thiên Doanh là huynh đệ kết nghĩa của Dương Tịnh Minh, đối xử với nàng rất tốt. Có gì hay cũng đều mang đến phủ tướng quân trước. Sau lần cô đi săn bị truy sát, hắn thường xuyên đến hơn, trực giác cho thấy Đường Thiên Doanh là người tốt, vô hại nên Janet cũng không có gì là không thích, luôn giữ thái độ trung lập với hắn, nhưng mà...

Cô liếc trộm Sở Minh Nguyệt thì thấy sắc mặt nàng nhìn Đường Thiên Doanh không được tốt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sắp thấy Đường đại ca của mình đến gần thì kéo Sở Minh Nguyệt đi ngược lại chỗ hắn. Cô lúc này vừa thầm cảm tạ Đường Thiên Doanh đã giúp mình thoát khỏi tình cảnh ám muội vừa rồi, vừa cảm thấy có gì đó nuối tiếc không thôi (t/g: bà không ngốc thì ai ngốc!!!).

Sở Minh Nguyệt thấy người kia nắm tay nàng dẫn ngược về hướng tên hán tử thì thực sự sinh khí. Vì sao vừa thấy Đường Thiên Doanh lại vui mừng như vậy, còn thấy nàng thì thiếu điều muốn co giò chạy. Thái độ Sở Minh Nguyệt đối với tên phá đám lúc này đã không tốt càng không tốt hơn.

Còn về phần Đường Thiên Doanh thấy tiểu đệ nhà mình nắm tay một nữ nhân khác đi về hướng này thì hơi nhăn mày lại. Đệ đệ của hắn từ sau khi thoát ngốc trở nên rất ít nói, cũng hạn chế tiếp xúc với người khác, thậm chí đôi lúc hắn đến chơi người nói cũng chỉ có hắn, còn y thì im ắng ngồi nghe. Vậy mà hôm nay lại cùng nữ tử xinh đẹp kia thân thiết nắm tay. Vội tăng nhanh cước bộ muốn xem thử nữ tử đó là ai.

Mà đến gần rồi thì Đường Thiên Doanh bỗng biến thành cọp giấy. Người kia không ai khác chính là Minh Nguyệt công chúa, cao cao tại thượng. Hắn tự trách sao có thể quên đệ đệ sắp làm phò mã của nàng ta chứ. Người ta sắp thành thân, thân mật một chút với nhau như thế cũng không có gì là sai, cớ sao hắn lại khó chịu như vậy...

- Đại ca??? - Janet đến gần thì thấy Đường Thiên Doanh sắc mặt cũng không được tốt, vừa nãy còn hớn hở mà giờ thì ỉu xìu như cọng bún thiu, lại còn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

- À, đệ đệ... - thấy Janet cùng Sở Minh Nguyệt "tình tứ" đã đứng trước mặt mình tự lúc nào thì Đường Thiên Doanh cố nặng ra một nụ cười cực kỳ khó coi.

Janet thấy ánh mắt hắn rơi vào chỗ tay cô vào Sở Minh Nguyệt đang đan vào nhau thì đỏ mặt lẳng lặng rút tay ra. Cơ mà nàng lại không cho cô cơ hội đó, Sở Minh Nguyệt túm lại tay của kẻ nhát gan kia, nắm chặt hơn, khiến cô không thể rút ra được. Janet thấy mặt mình so với trái gấc chắc đã đỏ hơn nhiều, thiếu điều muốn bốc khói. Mà Sở Minh Nguyệt chỉ cười nhạt, mặt đoán không ra biểu tình.

- Đường đại nhân?

Đường Thiên Doanh nghe công chúa điện hạ gọi đến mình thì khúm núm, cuối người làm lễ:

- Vi thần Đường Thiên Doanh bái kiến công chúa.

- Không cần đa lễ, đều là người một nhà mà. Ngươi là đại ca của Tịnh Minh, cũng là đại ca của bổn cung.

- Đa tạ công chúa.

Đường Thiên Doanh tuy là nói cảm ơn nhưng nghe câu "đều là người một nhà" thì trong lòng vẫn còn u ám, mờ mịt không thôi. Janet thấy hắn buồn rầu, ít nói hơn thường ngày, khiến cô ngạc nhiên. Bèn lại gần, vỗ vai hắn, nói nhỏ.

- Đại ca, ngươi có chuyện gì sao, có tâm sự gì à?

Thấy Janet hỏi thăm mình, Đường Thiên Doanh bỗng quay ngoắt 180°, reset lại trạng thái ban đầu ngay lập tức.

- Ta làm gì có chuyện gì đâu chứ. Rảnh rỗi nên tới thăm đệ thôi. Với lại thông báo với đệ một tin vui, sư mẫu muốn ta ngày mai dẫn đệ ra ngoài phủ dạo chơi, bà ấy sợ đệ ở trong nhà hoài sẽ quẫn mất.

- Nghe có vẻ hay đó, Tịnh Minh, hay chúng ta đáp ứng Đường đại nhân cùng ra ngoài dạo chơi đi. Đã lâu rồi ta không ra khỏi hoàng cung, cũng muốn biết kinh thành dạo này như thế nào.

Janet còn đang suy nghĩ có nên đồng ý hay từ chối thì Sở Minh Nguyệt đã lên tiếng đáp ứng khiến cô có hơi bất ngờ, không hiểu vị công chúa này muốn gì.

Đường Thiên Doanh thì thập phần ngạc nhiên hơn cả, hắn chỉ muốn rủ riêng đệ đệ đi dạo kinh thành nhưng lại lòi thêm Minh Nguyệt công chúa này, đã vậy còn tự định đoạt luôn giùm, nên hắn có ý từ chối nàng đi cùng.

- ...công chúa, việc này để ta cùng đi với Tịnh Minh là được rồi, ở ngoài đông đúc, bụi bặm, dơ bẩn, sợ là không thích hợp với người.

- Đường đại nhân sao có thể nói như vậy. Bổn cung sẽ không chê bên ngoài dơ bẩn hay đông đúc mà ngược lại còn rất hứng thú. Huống chi ta cũng muốn bồi bên người Tịnh Minh, bổn cung chỉ thấy an tâm khi đi cùng y. Không lẽ, Đường đại nhân muốn dẫn Tịnh Minh đi địa phương nào đó nên không muốn bổn cung đi cùng?

Sở Minh Nguyệt lời lẽ sắc sảo, nhếch cười nhìn xoáy vào Đường Thiên Doanh. Hắn bị nàng nàng nói thế bèn vội vàng thoái thác.

- Hạ thần cam đoan không dám làm việc đó.

- Vậy thì để bổn cung đi.

Biết không thể từ chối nên Đường Thiên Doanh đành ngậm ngùi để Sở Minh Nguyệt đi cùng . Không những thế hắn còn bị nàng tìm cớ đuổi về trước, lấy lý do rằng Janet đã đáp ứng hôm nay chỉ bồi tiếp duy nhất nàng nên sẽ không rảnh tiếp đón Đường đại nhân. Đường Thiên Doanh một lần nữa đuối lý, mang theo mây đen mù mịt trở về.

Janet từ nãy đến giờ ngơ ngác không được nói gì, chỉ đứng chứng kiến cảnh giương cung bạt kiếm của hai con người kia mà cô chẳng biết vì lý do gì hai người lại như chó với mèo.

Sở Minh Nguyệt sau khi đại thắng, thành công đuổi cái gai đi thì thấy Janet nãy giờ vẫn đứng như trời trồng. Nàng thấy người kia thật thú vị, bèn tiến đến gần, ghé vào tai cô thầm thì:

- Tịnh Minh đang suy nghĩ gì?

Vành tai của Janet lại đỏ lên một mảng, thầm mắng vị công chúa này sao có thể như đăng đồ tử, trêu chọc lấy cô bất cứ khi nàng có cơ hội.

- Không...không có...à, ta chỉ suy nghĩ xem nên dẫn công chúa đi dạo nơi nào trong phủ tiếp đây...

- Là Minh Nguyệt, gọi ta là Minh Nguyệt.

Không để Janet nói xong, Sở Minh Nguyệt đã đưa ngón trỏ đặt lên môi cô.

Janet trước hành động bất ngờ của Sở Minh Nguyệt thì hơi cứng người, vô thức nói.

- Minh...Nguyệt...

Hài lòng với những gì muốn nghe, Sở Minh Nguyệt trượt nhẹ ngón tay rời khỏi môi Janet.

- Không cần đi nữa, ta muốn trở về. Tịnh Minh, sáng sớm ngày mai nhớ đến cổng Bắc hoàng cung đón ta.

Nói rồi nàng quay đi, chỉ để lại một bóng lưng kiều diễm.

Còn Janet thì tiếp tục chôn chân chỗ cũ nhìn theo nàng. Cô mơ hồ cảm nhận được hương thơm ngát, lành lạnh còn lưu lại trên môi mình.
----------------------------------------------------------
T/g: Mặc dù bận đi quẩy với gái nhưng mình vẫn không quên mọi người nè 😋. À, mà bật mí chương sau sẽ gay cấn đó nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net