01. Mở đầu cho chuỗi ngày đau thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Âm thanh trầm lắng bao bọc cả căn phòng. Tiếng sột soạt ma sát trên tờ giấy ngày càng nhiều, tốc độ cũng tăng hẳn lên. Ngước ra ngoài cửa, trời âm u quá ! Chắc sắp mưa rồi nhỉ? Đôi má em áp sát tờ giấy thi. Căn phòng này...toàn màu xám. Chán nản, thời gian đang thực sự thử thách em đấy à ? Mất kiên nhẫn, em đứng dậy kéo ghế cái xạch, tiếng cót két khó chịu vang lên. Mọi người hầu như chả quan tâm mấy. Em bước lên bục giảng, miệng ngậm kẹo vị soda đồng thời cũng vứt bỏ lại áp lực vô hình cho người ngồi dưới. Đập mạnh tờ giấy xuống bàn, người đàn ông trước mặt khẽ nhìn lên.

- Còn 20 phút, em muốn nộp?

- Ừm, ông cầm nhanh đi.

- Không kiểm tra lại bài à ?

- Còn phải kiểm sao ? Nhìn đi, đúng hết rồi .. nhỉ?

    Ông ta thực sự rất ngứa mắt với em. Nhìn xem cái điệu bộ đó đi. Còn nhỏ nhưng lại chẳng có một tí phép tắc nào. Em nhìn lại ông ta, ánh mắt đầy sự thách thức. Ông ta sẽ làm gì em đây? Một nơi sống vì thành tích như cái trường này thì chỉ cần đụng đến một thủ khoa của khối 9 như em, cũng đủ khiến ông ta mất việc rồi. Ít nhất ông ta vẫn còn vợ con ở nhà.

    Thầy giáo kéo bài của em để sang một bên. Em thì dửng dưng bước ra khỏi cửa lớp. Bên ngoài, một nhóm thiếu niên đang đứng đợi. Một nữ ba nam. Cô gái nở một nụ cười thương hiệu.

- Nhiên à, em lại làm ổng khó ở rồi đấy !

- Gì chứ? Em chỉ muốn nộp bài sớm thôi mà ..

    Em khua khua tay tỏ vẻ phản bác. Cả nhóm liếc nhìn bộ dạng của ông thầy ngồi trong lớp rồi cười khanh khách. Đi dọc hành lang tiếng cười của nhóm thiếu niên thu hút bao nhiêu là ánh nhìn. Giờ mà ai đó từ ngoài chạy ra nói với tôi đây là nhóm học sinh cá biệt của trường thì tôi cũng tin sái cổ ấy chứ. Nhìn có khác gì nhóm côn đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển đâu. Thế nên đừng có mà nhìn mặt mà bắt hình dong. Họ chính là những người có thành tích đáng nể trong trường [ Bộ Ngũ ] - người ta hay gọi như thế

No.5 : Hàng Nhật Minh - khả năng tính toán siêu phàm. Từng đạt giải Olympic cấp tỉnh

No.4 : Mai Hà Vũ - Vận động viên có sức bền tốt nhất. Đã là á quân của cuộc thi điền kinh 1km

No.3 : Lê Nguyên Khánh - thành viên nam duy nhất của đội tuyển văn. Từng xuất bản một cuốn sách về triết lý

No.2 : Trần Hi Nhiên - hiện là thủ khoa của khối 9. Khối 9 có tận 12 lớp, điểm của em cao gần như ngất ngưỡng

No.1 : Nguyễn Ngọc Thanh Trà - thủ khoa toàn trường. Hiện tại cô đã lập ra kỉ lục chưa ai phá được

- Nè nè, hôm nay là hôm thi cuối rồi, nhóm mình đi chơi luôn đi - Mai đề nghị

    " Cô gái " này vẫn như mọi khi, rất hoạt bát và đáng yêu. Thực ra cô ấy là nam nhưng vì có một lý do đặc biệt nên đã xin trường cho mặc áo dài.

- Nhưng mà Mai à, thi xong đồng nghĩa với việc Mai phải tham gia cuộc thi điền kinh 2km tiếp sức đấy - Khánh nhắc nhở

- Xời, kì thi đó dễ như ăn cháo ấy Mai nhỉ? - Minh choàng tay qua vai Mai rồi nói

- Vậy sao? Thì cứ coi như hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng đi vậy ! Đi chơi nốt hôm nay thôi nhé, nhóm của chúng ta? - chị Trà vỗ vỗ vai Nhiên

- Chị cho em xin kiếu. Lúc em đi học tình hình mẹ ở nhà không ổn lắm !

    Cả nhóm yên lặng nhìn em. À ừ nhỉ? Họ quên mất em không giống họ mà. Bầu không khí khó xử được Trà gỡ bỏ

- À, thế thôi! Dời lịch đi chơi sang lúc Mai giật được giải luôn nhé ? Coi như một màn ăn mừng hoành tá tràng  - Nói rồi chị Trà cười với nụ cười thương hiệu

    Em chỉ gật nhẹ đầu rồi rẽ vào con hẻm nhỏ. Cả nhóm đằng sau lưng vẫy tay chào nhau rồi mỗi người một hướng.

    Ở góc khuất của con hẻm nhỏ. Em thẳng tay rút chiếc kẹo soda xuống đất. Lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, em ngậm lấy một điếu rồi lấy bật lửa ra châm. Loại thuốc này chỉ có hương không có Nicotin " Vẫn ổn cho sức khoẻ". Em nghĩ thế

    Bước đến trước cửa nhà, em khẽ mở chiếc cửa gỗ. Bên trong nhà náo loạn hết cả lên. Em biết nguyên nhân rồi. Cảnh tượng này quá quen thuộc. Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn rồi. Những mảnh thuỷ tinh vỡ nát có lẫn cả máu.

    Em như sực tỉnh. Chạy loạn tìm người. Bước xuống bếp, có một người phụ nữ nằm sõng soài ra sàn kề bên là con dao thái cán vàng. Cả người chi chít vết thương lớn nhỏ. Em dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể yếu ớt đó lên.

- Mẹ à.. con đã nói mẹ đừng phá khoá ra ngoài nữa mà. Mau đi thay đồ thôi, chúng ta cùng nhau đi dạo nhé..! Mẹ nghe con nói không?

    Người mẹ mở mắt ra, đôi môi mấp mấy vài chữ.

- Nư.. nước... cho mẹ .. nước

    Em để người phụ nữ dựa vào chân bàn. Đi đến trước bình nước lọc, em gỡ cốc giấy rồi rót một cốc đầy. Em đỡ người mẹ dậy, đưa ly nước kề gần đôi môi khô khốc. Căn bếp yên lặng đến lạ, chỉ nghe được tiếng nốc nước ừng ực của một người như chết khát.

- Con gái mẹ đi học về rồi sao? Mẹ xin lỗi vì đã phá loạn nhà lên nhé .. Mẹ xin lỗi... xin lỗi con... mẹ lại làm gánh nặng nữa rồi 

- Không sao đâu, mình đi dạo nhé ?

- Ừ, đi thôi. - Mẹ cười

    Thế nhưng trời lại phụ lòng em rồi. Ngoài hiên, trời đổ mưa tí tách. Đôi chân mày nhíu lại. Em đỡ mẹ đến sofa rồi bước lên phòng, để lại người mẹ với ánh mắt ái ngại nhìn lên.

    Cửa phòng đóng lại. Căn phòng không có nổi một chút hơi ấm, chỉ có một cơ thể nhỏ bé trong góc đang run lên bần bật. Em ghét mưa. Em ghét buổi tối. Em ghét mọi thứ. Nhìn ra cửa sổ, bầu trời đen kịt hệt như cái ngày kinh hoàng đó...




Cre vid đầu trang: thuộc quyền sỡ hữu của kênh  r e d c a r n a t i o n s  trên youtube


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net