13. Vỡ mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Em như chết lặng, người phụ nữ mà em luôn tôn kính, nay lại từng làm một công việc như vậy. Quả thực cú sốc này em chịu không nổi.

    Nếu như mẹ em không kể rằng nơi đó từng tởm lợm thế nào thì có lẽ em sẽ cảm thấy may mắn nếu như mẹ không cưới ông ta. Nhưng đời mà, ai biết trước được gì đâu. Với chất giọng bét nhè của mình mẹ em kể lại rằng nới đó thật sự rất ẩm mốc, khó chịu và đầy mùi tinh dịch. Nếu dùng phép miêu tả thì nó chả khác gì một cái chuồng lợn nhét đầy người. Trông thật khổ sở.

- Chính mẹ cảm thấy thật may mắn khi cưới ba con - người đã nói sẽ sẵn sàng bao dung mẹ, mặc dù biết mẹ làm nghề đó.

    May mắn ư? Chỗ nào chứ? Ông ta đã dằn vặt mẹ em từ lúc em ra đời được 9 năm cơ mà.. Dù cho mẹ em nói rằng, cuộc đời của bà đã thay đồi từ khi cưới ông ta nhưng em thấy mẹ em chỉ thay đổi nơi đem lại ác mộng thôi.

- Vậy là mẹ học xong 12 là đi làm việc đó sao?

- Không, học hết đại học du lịch mẹ mới nộp hồ sơ nhưng nào ngờ nơi đó lại như thế.. Nó đẩy mẹ vào một khu buôn bán mại dâm.....

    Em oà khóc. Hoá ra tương lai của mẹ em từng tốt đẹp như thế. Vậy mà dòng đời xô đẩy mẹ em như vậy. Tiếng khóc của em len qua khe cửa phòng rồi vào tai mẹ. Bà mở cửa, em mất thăng bằng rồi ngã phịch ra sau. Bàn tay em lau vội nước mắt nhưng bà lại ôm lấy em, rồi vỗ vào lưng em.

- Mẹ xin lỗi, mẹ không giấu được nữa.

    Thế rồi hai người ôm nhau mà khóc, mẹ em khóc cho chính mình, khóc cho đứa con thơ phải gồng gánh giùm mình việc trang trải cuộc sống. Còn em, em khóc cho mẹ, khóc cho số phận không mấy tốt đẹp của cả hai.

    Bàn tay gầy gầy của mẹ vuốt lấy tấm lưng em rồi hát ra câu ru quen thuộc.

- Ầu ơ ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó.. ơ.... đi~

- Mẹ ơi..

- Có đi mẹ dắt con đi...con đi trường học mẹ đi....đường đời~~

    Mắt mẹ nhắm lại, lim dim như sắp ngủ. Hình như bà bỏ ngoài tai tiếng gọi của em mất rồi. Ngủ ngon mẹ nhé!

    Nhiên ôm mẹ được một lúc thì em ngồi dậy, gỡ nhẹ tay đang vòng qua lưng em. Rồi tiến tới cái thứ vuông vức bị mẹ em làm lộn xộn hết lên. Một bên là một quyển sổ bìa cứng trông khá mới vì được bọc nilon, bên còn lại là mấy tấm ảnh cũ kèm phong thư cổ điển đã ngả màu. em nhặt đại một tấm lên, trong ảnh là hai người lớn cùng với một đứa bé khoảng mấy tháng tuổi được bế trên tay.

    Đôi mắt em nhìn vào mẹ của mười mấy năm trước. Xinh đẹp biết bao, nụ cười cũng hạnh phúc biết nhường nào. Thế nhưng thứ làm em chú ý nhất là người đàn ông đứng kề bên mẹ. Em chắc chắn rằng ông ta không phải Trần Phúc. Nhìn ông ta lớn tuổi hơn, chững chạc và có gì đó rất đáng tin tưởng. Thế đứa bé trên tay chắc là em nhỉ? Ngón tay em lướt qua một mặt chữ gồ ghề. Hình như là ngày tháng năm bức ảnh.

Ngày 15/05/06: bức ảnh xinh đẹp cùng đứa con đầu lòng của chúng ta.

    Hả? Cái gì cơ? Năm 2006 á? Nhưng em sinh năm 2007 mà..? Thế đứa bé trong ảnh là ai vậy? Câu hỏi như dòng thác tuôn trào xổ mạnh hết ra. Em đằng đằng sát khí nhìn vào tấm ảnh. Em đặt nó xuống rồi lại bốc tấm khác lên. Cứ lần lượt như vậy. Hầu hết các tấm ảnh đều là những khoảnh khắc bình thường của cuộc sống. Rửa xe, cùng dùng bữa tối, cạo râu và ngủ cùng nhau.

    Lòng em hơi nhói, khoé môi hạ xuống. Những hoạt động trên nhìn thật giản đơn vậy mà nhà em chưa bao giờ có dịp làm với nhau. Hình ảnh hạnh phúc của họ như cái gai châm chích từng đợt vào tim em. Điểm chung của bức ảnh chỉ có một. Mẹ em rất vui. Không phải cái vui khi mẹ thấy em về nhà vào buổi tối sau giờ làm. Mà là sự vỡ oà, tan ra trong nụ cười ấy như miếng bơ đặt lên chảo, thấm vào tim em.

    Em bỏ hết vào phong thư nhưng chợt nhận ra thứ gì đó nặng nặng bên trong. Là một cái bật lửa. bên ngoài là một miếng băng keo giấy kèm dòng chữ đã bị nhoà.

Em giữ giúp anh nhé?

    Em bật mở, tiếng tách quen thuộc của một thứ sắt cứng cáp xuất hiện rồi biến mất ngay. Lại thêm một âm thanh nữa. Là tiếng xoẹt khi bật lửa lên. Nhưng có lẽ nó hết xăng thơm rồi, không còn một ngọn lửa nào được mở lên nữa. Cũng như lòng em ấy, ngọn lửa gia đình vụt tắt khi em nhận ra khi có em mẹ chẳng còn cười như ngày nào nữa. Thế mà khi bên đứa bé kia mẹ lại vui vẻ và tươi đẹp đến thế. Cảm giác ghen tị như con rắn tự đâu xuất hiện, trườn bò trên sàn nhà rồi lươn từ từ lên người em, rủ rỉ vào tai em những lời thâm độc.

    Sự tò mò kích thích trí não làm em như quay cuồng. Nhiên rất muốn hỏi mẹ xem người đấy là ai nhưng lại sợ gợi lên những cảm xúc không vui. Ha, nghe cao thượng thật nhỉ? Nói đúng hơn là em sợ mẹ cười khi nhớ về khoảnh khắc bên gia đình kia, sợ rằng em chính là đứa bé của sự xui xẻo và lấy mất nụ cười của mẹ.

    Sự thật trần trụi được lột bỏ khi em mở cuốn sổ bìa cứng ra. Mọi dòng chữ trong nó làm em choáng váng. Tiềm thức em quay cuồng với tất cả sự bất ngờ.

    Nhưng điều quan trọng hơn hết là em phải đi học. Lúc này đã là 1 giờ 28 phút, giờ vào lớp là 1 giờ 55 phút.

    Thế là em dẹp gọn cả lại, rồi vuốt lại mái tóc rồi ra khỏi nhà. Cái nắng trưa vẫn thế, đọng trên đầu. Nắng hun tóc em từ đen sang nâu sáng. Lúc mới vào trường em còn suýt bị giám thị nắm lại vì nhuộm tóc.

    Ngày nhập học, em còn tưởng mình sẽ bị bắt nạt như cấp 1 thế mà nơi đây đã trở thành thiên đường từ lúc nào. Đó cũng là lúc em nhận ra, học giỏi cũng là một lợi thế. Học giỏi sẽ được thầy cô lót đường sẵn cho mà đi, được chăm lo từng chút một. Việc duy nhất của em chỉ là bê giải và danh hiệu về cho trường.

    Nhiên đem cặp vào lớp rồi thì lại đi dạo sang lớp của Linh. Chỉ cách nhau một lầu, không xa lắm. Từ ngoài cửa em đã thấy cảnh không nên thấy.

- Sao mày cứ lườm tao thế hả?

- Hức.. không....không có.

    Một người dồn người còn lại vào góc, tay vả liên tiếp vào mặt. Giọng người kia cứ nghẹn nghẹn mà đứng ngay thanh quản. Em cất tiếng hỏi.

- Cho hỏi có chị Linh trong đây không ạ?

    Không phải em không nhận ra người con gái kia là Linh, mà em chỉ đang cố tìm cách để cả hai cùng thoát. Em cũng sợ chứ. Quá khứ kia để lại chấn thương tâm lí lớn đến vậy, sao lại không sợ được.

    Ngay lập tức, Hà quàng tay qua vai Linh rồi cười cười, biểu cảm xoay 180 độ. Làm Nhiên ngỡ ngàng. Còn y thì mi cụp xuống nhìn đất.

- Sao thế? Cô ấy ở đây, em tìm có việc gì hả?

- Dạ, cô giáo gọi chị ấy lên phòng gặp riêng ạ.

- Cô cho gọi bà kìa, lên đi nha, lát bọn mình nói chuyện sau.

    Hà đẩy y về phía trước. Bước chân chưa định hình vững móc vào nhau rồi ngã vào vòng tay của Nhiên. Nào có ngờ rằng dáng người nhỏ nhắn của em có thể ôm trọn y trong lòng.

    Cơ thể Linh run bần bật. Nhẹ nhàng trụ vững rồi nắm chặt lấy bàn tay của Nhiên rời khỏi đó. Vô tình nhận ra, cô bé kia cũng run giống mình.

- C-cô gọi Linh có chuyện gì không ?

- Cô nào gọi chị đâu. Em bịa đấy.

    Bàn tay hai người thiếu nữ đan lấy nhau, tựa hồ đang cố làm mớ cảm xúc sợ hãi bay hơi.

    Mới một ngày mà em đã phát hiện ra hai bí mật động trời. Nói xem, đây là cố ý hay vô tình đây?




Cre vid đầu trang: thuộc quyền sở hữu của kênh Lee trên youtube


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net