Phần 1 ( Đêm thác loạn ) H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống bao phủ "Thiên Nhai".
Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, ai ai cũng biết đến.

Ngọn đèn mở ảo, bóng người lờ mờ, còn có tiếng la hét ầm ĩ cùng tiếng ly cốc va chạm. Đêm dường như là thứ luôn đi liền với rượu. Ở quán bar là nơi truỵ lạc và cũng đầy cám dỗ cùng những thứ phóng đãng. Nhưng cho dù có thế nào thì khoảng thời gian mặt trời chạy trốn bóng đêm này luôn là khoảnh khắc lên ngôi của sự kích động và nổi loạn.

Trương Triết Hạn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen ngồi trước đàn dương cầm chơi một khúc nhạc vô hồn, ngọn đèn sáng tối lần lượt thay đổi, tiếng đàn của anh đẹp đẽ mà xa xôi, cùng không gian bar ngập mùi sắc dục hoàn toàn không phù hợp. Trương Triết Hạn không hiểu tại sao một quán bar lại đi chơi dương cầm chứ. Nhưng ông chủ đã hạ lệnh, bản thân anh sao dám cãi, khi biết Trương Triết Hạn có thể chơi đàn thì liền bắt ép anh lên đánh một khúc, nếu không, anh sẽ mất việc...

Trương Triết Hạn là một Bartender, không phải kỹ nam, tại đây công việc của anh chỉ đơn giản là chế biến và phục vụ đồ uống có cồn hoặc nước ngọt sau quầy bar. Vẻ đẹp yêu mị của Trương Triết Hạn chính là nguồn thu nhập chính ở quán bar này. Người đến bar thưởng rượu, truỵ lạc trong tiếng nhạc sập sình thì ít, mà người đến để ngắm vẻ đẹp của anh lại đếm không xuể.

Đã rất nhiều lần ông chủ có ý muốn anh trở thành kỹ nam, nếu Trương Triết Hạn làm kỹ nam thì chắc chắn quán bar này sẽ bạo hồng không hồi kết. Nhưng Trương Triết Hạn lại chỉ muốn thu mình trong một góc nhỏ chuyên tâm mà pha chế ra những loại đồ uống kích thích con người, với sự cứng đầu của anh, ông ta chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Một khúc "Cô Mộng" chấm dứt trong ồn ào, khi âm thanh du dương vừa kết thúc, đâu ra lại xuất hiện người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khẽ lắc ly rượu tiến lên, bắt được Trương Triết Hạn đang định âm thầm rút lui bèn cất cái giọng lèm bèn say khướt.
- Tiểu thịt tươi hôm nay cực kỳ xinh đẹp, cuối cùng cũng vứt bỏ cái xó xỉnh nhàm chán kia mà bước ra đây chơi với bọn anh rồi, nào...đến đây, anh mời em uống một ly!

Mùi rượu nồng trong miệng ông ta phả ra khiến Trương Triết Hạn cảm thấy buồn nôn. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nhận lấy ly rượu một hơi uống hết.
- Tửu lượng khá lắm! Hào sảng lắm! - Người đàn ông rất vừa lòng.

Thấy anh sảng khoái uống rượu, người đàn ông lớn tuổi lại muốn tiến một bước, cố tình đặt tay lên bờ vai anh.
- Chút nữa theo anh nhé?
Trương Triết Hạn nghiêng người né tránh bàn tay bẩn thỉu, không kiêng nể gì mà cất giọng vô cảm
- Tôi không rảnh! - Sau đó quay người rời đi
- Con mẹ nó! Mày đứng lại.. - Người đàn ông giận dữ đấm tay lên phím đàn, một loạt âm thanh chói tai nhức óc vang vọng khắp không gian quán lúc này khiến tất cả mọi người phải đưa mắt nhìn lên sân khấu.

Cùng lúc đó, phía góc tối của quán bar, một thân hình cao lớn mang khuôn mặt băng lãnh theo dõi sự nhốn nháo trước mặt. Ngay từ đầu, Cung Tuấn chỉ chăm chú uống rượu, trông như tất cả những việc ở đây đều không can hệ đến mình, cho đến khi âm thanh du dương của tiếng dương cầm vang lên, giai điệu quen thuộc mà bản thân vẫn thầm tìm kiếm bấy lâu, cứ mỗi lần đến quán bar cậu lại sai người yêu cầu chủ quán phải cho người lên chơi một bản. Cứ thế, không biết bao nhiêu năm trôi qua, cũng không biết đã ngồi qua bao nhiêu quán bar, bản nhạc muốn nghe đều chưa được thưởng thức lại một lần...cho tới tận hôm nay.
Cung Tuấn phất tay ra hiệu cho hai tên vệ sĩ gần đó, nhận lệnh của ông chủ, hai thân ảnh to lớn lực lưỡng lao lên kéo người đàn ông đang điên điên rồ rồ trên sân khấu xuống.

Trương Triết Hạn mặc kệ mọi huyên náo nãy giờ, đem bản thân chui lại góc quen thuộc. Anh ghét không gian nơi đây, ghét sự truỵ lạc kinh tởm này, nhưng biết sao được, có trách thì trách anh tốt số quá, lại chọn gia đình cờ bạc mà chui ra. Gia đình anh trước kia cũng gọi là khá giả, cha anh mở một xưởng rượu, Trương Triết Hạn cũng vì vậy cùng rượu mà lớn lên, số rượu anh nếm được có lẽ còn nhiều hơn cả số kẹo anh được ăn.

Ai bảo anh có khả năng thiên bẩm, chỉ cần nếm qua là sẽ biết được thời gian ủ rượu đã đạt hay chưa. Nhưng cuộc sống như vậy cũng không gọi là quá cay nghiệt, bởi vì chính Trương Triết Hạn cũng thích chúng, cay nghiệt thực sự xuất hiện khi một gia đình đang yên ổn, trong một buổi tối yên bình, tất cả đều sụp đổ...

Cha nợ chồng chất, xưởng chế biến rượu cũng bị bán đi, sau khi trắng tay lại không hối cải, ngày đêm bê tha rượu chè bài bạc, số nợ cũng nhờ thế mà không ngừng tăng lên, mẹ anh vì uất ức mà đổ bệnh liên tục, một mình Trương Triết Hạn cô đơn lẻ bóng, chống chọi với cái khắc nghiệt của cuộc sống, một mình thay cha trả nợ, lại không ngừng nghỉ kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ...

- Một ly Whisky!
Cung Tuấn cất giọng nói trầm ấm nhưng lại lạnh lùng vang lên, kéo tiềm thức Trương Triết Hạn trở lại, gật đầu một cái, bắt đầu chuyên tâm pha chế. Trương Triết Hạn lấy một miếng dâu nhỏ, miết miếng dâu tằm quanh miệng ly rồi rắc đường lên, sau đó cho dâu tây cắt nhỏ, siro, rượu Ballantines Finest và nước cốt chanh vào máy xay sinh tố, xay hỗn hợp khoảng mấy phút, cho thêm đá viên rồi đổ ra bình lắc mạnh, đôi tay mềm mại uyển chuyển theo từng nhịp điệu, cuối cùng rót hỗn hợp ra chiếc ly nhỏ, thêm một miếng dâu tây mỏng lên miệng ly để trang trí. Mắt không thèm liếc người đối diện, Trương Triết Hạn chỉ nhè nhẹ đẩy ly rượu ra phía trước rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Cung Tuấn ngồi đối diện anh, dùng ánh mắt dò xét bao phủ cả con người trước mặt, vừa nhâm nhi ly rượu trên tay, trong lòng thầm nghĩ
"Người con trai này, sao lớn lên lại lạnh lùng như vậy"

***

Tan làm đã 3h sáng, Trương Triết Hạn uể oải vào phòng thay đồ, cởi bỏ lớp đồng phục ám đầy mùi rượu, thay vào đó một đồ thoải mái, vươn vai một cái, anh tự động viên bản thân "Tan làm rồi, nghỉ ngơi thôi, 4 tiếng nữa lại bắt đầu ngày mới".

Đúng vậy, Trương Triết Hạn một thân ôm hai công việc, sáng sớm thì là nhân viên giao hàng cho một xưởng rượu nhỏ, tối đến thì lại đắm chìm trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai và những con người sống về đêm thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu.

Khi chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài, Trương Triết Hạn chợt thấy toàn thân nóng bừng, cái nóng này đã xuất hiện từ một tiếng trước nhưng lúc đó Trương Triết Hạn chỉ nghĩ có thể do hôm nay đông khách nên nhiệt độ nơi này tăng cao mà thôi, càng không ngờ đến khi cả quán không còn bóng người, cơn nóng này lại chỉ có tăng chứ không giảm...
- Uh... nóng quá...!
Cả người Trương Triết Hạn lúc này nóng như lửa đốt, cảm như đang bị sốt nhưng lại không phải, anh cảm thấy dấu hiệu này giống hơn là... trúng xuân dược. Nghĩ đến đây dây thần kinh Trương Triết Hạn bỗng căng như dây đàn, chợt nhớ đến ly rượu của tên già ban nãy, chết tiệt, chẳng lẽ anh lại đen đủi đến thế sao.

Cơn nóng càng lúc càng dữ dội, hạ thân bỗng trở nên điên cuồng, cứ thế mà căng trướng bức anh đến phát điên, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, cho đến khi cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân lùi lại mấy bước, lại vô tình va vào người đằng sau. Trương Triết Hạn định tiến lên vài bước để tránh khỏi cơ thể người kia nhưng bản thân lại chẳng còn chút sức lực nào, đột nhiên từ đâu một mùi hương nam tính bay tới, tiếp đó là chiếc áo vest được trùm lên người anh.

Mùi đàn ông rất nồng đậm lan toả trong không khí. Có người đã từng nói: Mùi cơ thể cũng chính là một cơ chế biểu thị phần nào đó bản chất của một con người. Mà mùi đàn ông vừa rồi, thật sự là rất nồng ấm, vững chãi, gây cho người khác cảm giác an toàn mà thoải mái dựa giẫm. Vậy nên bản thân Trương Triết Hạn bây giờ, ngoài cơn nóng khó chịu như thiêu như đốt và hạ thân đang rục rịch trong quần đến phát điên ra, về cơ bản, anh không còn biết gì hết...

- Nóng quá...sao lại nóng thế này..khó chịu quá.. umm..!
Trương Triết Hạn cảm nhận được bên trong thực sự rất không thoải mái. Anh nằm trên giường quằn quại, người không ngừng nóng ran, toàn thân đổ mồ hôi, anh không biết mình đang ở đâu, cố gắng gượng dậy, đảo mắt một vòng thì mới biết mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, ở bên trong kia còn có tiếng nước chảy hình như có người đang tắm.

- Chết tiệt! Mình phải nhanh rời khỏi đây.
Đoán được tình hình hiện tại của mình, Trương Triết Hạn vội gắng sức mà ngồi dạy. Nhưng bản thân bây giờ, đến nhúc nhích cũng khó chịu, hạ thân bức bối, cơ thể nóng ran, hơn bao giờ hết, Trương Triết Hạn cần một cơ thể để anh phát tiết ngay lúc này.

- Cần tôi giúp không? - tiếng cửa phòng tắm mở ra đồng thời người bên trong cũng cất tiếng.
Trương Triết Hạn đưa mắt nhìn lên nhưng cùng lúc đó, toàn bộ ánh sáng trong căn phòng đều vụt tắt khiến anh không thể nhìn ra dáng hình của người kia
- Ưmmm... không.. cần...Làm ơn..hãy để tôi đi! - Trương Triết Hạn khó nhọc mà lên tiếng, nói ra những lời trái với tâm tư của mình.
- Thật sự không cần sao?
Cung Tuấn đưa tay chạm nhẹ lên cơ thể đang không ngừng run rẩy của Trương Triết Hạn, nóng...thật nóng
- Ưmmm... thực sự nóng... quá...! - Trương Triết Hạn mồ hôi đầm đìa, tay nắm chặt ga giường, cở thể không ngừng ngọ nguậy để giảm bớt sự thiêu đốt bên trong.
- Chết tiệt!
Cung Tuấn chửi thề một tiếng đầy tức giận, sau đó rút ra trong túi quần một sợi vải màu đen, hướng tới Trương Triết Hạn mà bịt mắt anh lại, không muốn anh nhìn thấy cậu, nhất là trong trường hợp này.
- Anh..anh làm..làm gì tôi đấy..!
Trương Triết Hạn hoảng sợ bản thân không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi đây, nhưng chưa đầy một phút sau cơ thể anh lại bị nhấc bổng lên.

Cung Tuấn bế Trương Triết Hạn trên tay, lao ngay vào phòng tắm, định sẽ ngâm anh trong nước lạnh, cậu xé bỏ lớp quần áo ướt nhẹp của anh ra, để lộ một thân hình rắn chắc, tuy có phần hơi gầy nhưng khúc nào ra khúc đấy, lại còn thêm làn da trắng sữa, không tì vết, một thân hình vô cùng hoàn hảo, gương mặt lại xinh đẹp mị hoặc được tấm vải đen phủ lên đôi mắt, nhìn anh lúc này quyến rũ đến mê người.

Cung Tuấn bỗng chốc cũng không chịu được nữa, cậu cúi người hôn lên đôi môi hồng hào của anh. Trương Triết Hạn vì dục vọng đang phát tiết trong người nên cũng vì thế mà phối hợp theo. Nhưng sự phối hợp đó rất non nớt, suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu anh làm loại chuyện này.

Nụ hôn đầu của anh!!!
Tất cả những gì Trương Triết Hạn định nói đều bị chặn lại biến thành những tiếng rên đứt quãng
- Ưm...không... buông ra..!
Nhưng Cung Tuấn không hề có ý định di chuyển, môi của anh quá ngọt, ngọt đến mức khiến cậu say mê.

Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng tách môi anh, luồn lách vào trong cùng lưỡi anh chơi đùa. Cung Tuấn đưa lưỡi vào tham lam khuấy động, hút hết mật ngọt trong miệng anh. Trương Triết Hạn bắt đầu thấy thân thể mình trở nên kì lạ, như có thứ gì đó chạy vào cơ thể làm cho anh ngứa ngáy vô cùng.

Trương Triết Hạn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhưng hiện tại cổ họng của anh đã khô khốc. Nghĩ lại nụ hôn ẩm ướt, ngọt ngào kia cùng người lạ mặt, dục vọng bây giờ chi phối, chiếm lấy toàn bộ thần trí anh, Trương Triết Hạn anh muốn nữa, cái khoái cảm ấy bản thân anh không cưỡng lại được. Trương Triết Hạn không do dự túm lấy gáy người đối diện hôn mạnh lên đó. Đột nhiên nhận được sự đáp trả của anh, Cung Tuấn càng thêm phấn khích. Tựa như muốn hút hết nước trong miệng Trương Triết Hạn, cậu điên cuồng mà cắn mút.

Cung Tuấn hôn Trương Triết Hạn từ phòng tắm ra đến giường, tay cậu di chuyển từ eo lên bộ ngực gồ lên săn chắc, không kìm được mà nhào nặn một cách thô bạo. Ngón tay khẽ vân vê đầu nhũ hoa đã sớm dựng đứng. Bị đụng vào nơi nhạy cảm Trương Triết Hạn bất giác run người phát ra những âm thanh ma mị.
- Ummm...đừng...!

Cung Tuấn nghe được những âm thanh đó mà thêm phần kích thích. Bàn tay to không yên phận bắt đầu di chuyển khắp cơ thể anh. Xoa nắn bầu ngực, lướt đến vòng eo nhỏ, trượt xuống cặp đào căng tròn chắc mẩy, bàn tay cậu lướt đến đâu thì đều tự giác xoa nắn đến đó khiến Trương Triết Hạn cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa rồi. Xuân dược này, đúng là càng lúc càng mạnh.
- Aa..umm..tôi khó chịu...tôi muốn..

Trương Triết Hạn cất từng tiếng đứt quãng van xin, dù không biết người cùng mình làm ra cái loại chuyện này là ai, dù bản thân chính là rất lo sợ, nhưng cái mùi hương quyến rũ ấy lại làm anh yên tâm phần nào. Cung Tuấn nhìn dáng vẻ ướt át, kiều mị kia của Trương Triết Hạn thì sao có thể cưỡng lại, giữ tay anh lên đầu giường, bản thân biết anh đang rất khó chịu nên đành bỏ qua màn dạo đầu, khẽ lật người anh lại để cơ thể Trương Triết Hạn ở tư thế quỳ, một tay vòng ra trước âu yếm vuốt ve cự vật cương trướng đến bỏng rát, một tay lướt nhè nhẹ trên khe mông tìm điểm huyệt nhỏ mà từ từ đi vào.

- aaa..đau!
Trương Triết Hạn thật sự rất đau, phần đằng sau đó bỏng rát theo từng chuyển động của ngón tay. Không chịu nổi sự động chạm này, Trương Triết Hạn vội cong người lên bản thân muốn khép chặt hai chân ngay lúc này.
- Ngoan! Thả lỏng! Tôi sẽ giúp anh!
Cung Tuấn vừa nói vừa dùng đầu lưỡi vươn người lên liếm quanh cái gáy nhạy cảm của Trương Triết Hạn. Sư ướt át có chút nhột này khiến Trương Triết Hạn hạ xuống phòng bị, cái miệng nhỏ xinh không ngừng ngâm nga. Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón cuối cùng cũng ra vào thuận lợi. Trương Triết Hạn dần cảm thấy từ đau lại chuyển sang ngứa ngáy khó chịu nơi hậu huyệt đang bị trêu đùa đó, vô thức cặp mông khẽ vểnh lên nghênh đón sự động chạm mê mị này.

Cảm thấy thời cơ đã đến, Cung Tuấn đặt cự vật căng trướng của mình cọ nhẹ lên đỉnh huyệt động đã sớm rỉ nước, đỉnh nhẹ vài cái để tạo độ trơn cho quy đầu, sau đó nhấp toàn bộ vào trong.

- Á.... ưm... đau quá!
Trương Triết Hạn hét lên vì quá đau, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống, làm ướt cả gối. Thấy anh khóc, Cung Tuấn nhẹ nhàng cắn nhẹ vào tai anh rồi nói nhỏ.
- Ngoan, một lúc sẽ không thấy đau nữa.
Giọng nói của cậu trầm ấm truyền vào tai trấn an anh. Nói rồi động tác của cậu càng lúc càng nhanh hơn.

Trương Triết Hạn phát ra những âm thanh rên rỉ, thân thể khó chịu không ngừng cầu xin Cung Tuấn giúp đỡ. Cự vật cực đại, hung mãnh mà va chạm tàn nhẫn vào tiểu huyệt mềm mại, mỗi một lần ra vào đều phát ra mãnh liệt khoái cảm, từng đợt kịch liệt theo nhau mà đến, căn bản khiến Trương Triết Hạn vô lực phản kháng.

Trương Triết Hạn đã sớm nhiễm tình dục, toàn thân phiếm một tầng hồng nhạt. Khóe mắt viền một tầng nước lấp lánh . Thân thể của anh đã bị Cung Tuấn dạy dỗ trở nên phi thường mẫn cảm. Hậu huyệt bị đỉnh lên tục, cự vật được vuốt ve yêu chiều, hai đầu nhũ hoa và bộ ngực săn chắc thì thay nhau được nào nhặn vân vê...
- aaa..không được...chậm thôi...tôi...aaaa!
Sau một hồi cuồng si cuối cùng Trương Triết Hạn cũng chút được tất cả mọi dục vọng trong cơ thể ra ngoài. Bản thân không còn sức lực mà xụi lơ xuống giường.

Cảm nhận được sự mềm nhũn của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn liền lật người anh lại, vắt một chân anh lên vai mình, một chân thì kẹp ngang hông, tư thế này khiến tiểu huyệt càng thêm mở rộng nghênh ngang chào đón cậu. Cung Tuấn nhìn cơ thể mĩ miều trước mặt, gầm nhẹ một tiếng liên tục đỉnh vào tận sâu bên trong, cuối cùng gục đầu trên ngực anh mà phóng ra một luồng tinh dịch ấm nóng.

Xuân dược của Trương Triết Hạn uống phải là một loại cực mạnh, bản thân vừa xuất ra chưa được bao lâu cự vật lại tiếp tục ngẩng cao đầu đòi hỏi. Cung Tuấn thấy thế, hít thở sâu một hơi rồi ghé tai anh thì thầm với chất giọng khàn khàn
- Được, sẽ thỏa mãn anh! Tiểu lãng hoá!!

Hai người ôm chặt lấy nhau, làm việc cả đêm, tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng ngâm nga vang vọng khiến căn phòng lan tỏa đầy mùi của ái tình...

***

Mở màn nhè nhẹ thế thôi nhé 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net