Phần 17 ( Nhẫn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn mím chặt môi, bước nhanh đến bên ghế băng lạnh lẽo, nhìn người con trai mang dáng vẻ mệt mỏi, tựa đầu lên bức tường đằng sau mà chìm vào giấc ngủ, lông mày khẽ chau vào nhau tỏ vẻ không thoải mái, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng cậu chợt cảm thấy khó chịu, Cung Tuấn khẽ gọi
- Này! Trương Triết Hạn!
- ...
- Trương Triết Hạn!
- ...
Không thấy Trương Triết Hạn hồi âm, Cung Tuấn đưa tay lay lay vai anh, nhưng chỉ động nhẹ một chút thôi, cơ thể Trương Triết Hạn như không có trọng lượng, cứ thế đổ vật sang bên cạnh.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Cung Tuấn liền hoảng sợ, bản thân cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy, nhưng lại chẳng kịp suy nghĩ, Cung Tuấn vội đưa tay kéo anh vào trong ngực của mình, gấp gáp ôm lấy anh, bế bổng anh lên lao vào phòng bệnh, điên cuồng vừa đi vừa rống lên
- Bác sĩ! Bác sĩ đâu!

Cung Tuấn ngồi yên lặng bên cạnh ngắm nhìn Trương Triết Hạn đang mê man trong cơn sốt cao, một cảm giác mềm yếu khó kìm nén nổi len lỏi trong lòng. Rõ ràng cậu không quen anh, con người này còn có chút đáng ghét, phiền phức vô cùng, nhưng tại sao, nhìn anh nằm đó chật vật mê man, Cung Tuấn lại có chút đau lòng, đôi tay thon dài không nhịn được chậm rãi đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt mị hoặc của anh.

Hoàn mỹ...

Khẽ mở mắt ra Trương Triết Hạn cau mày khi trông thấy cái trần nhà trắng xoá, đưa mắt nhìn sang thì lại thấy Cung Tuấn đang chăm chú theo dõi anh bằng cặp mắt dò xét, thấy Trương Triết Hạn tỉnh lại, cậu hắng giọng lãnh đạm
- Tỉnh rồi! Hay lắm Trương Triết Hạn, nhiệm vụ của anh là chăm tôi, vậy mà nhìn xem, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi mới là người chăm anh đấy!

Dứt lời Cung Tuấn vươn tay ra bấm nút trên đầu giường, lạnh nhạt nói
- Bác sĩ! Anh ta tỉnh rồi!
Sau một hồi thăm khám tổng quát, vị bác sĩ trẻ quay sang nói với Cung Tuấn
- Anh ấy đã dứt cơn sốt, không có vấn đề gì đáng lo ngại nhưng thể lực vẫn rất yếu, cần nghỉ ngơi! Hơn nữa, cơ thể có dấu hiệu suy nhược, cần được bồi bổ thêm! Cung thiếu! Có cần tôi sắp xếp một phòng cho anh ấy không?
- Không cần đâu!
- Cứ làm thế đi!
Cả hai đồng loạt lên tiếng.

- Không cần phiền phức thế đâu! Tôi ổn! - Trương Triết Hạn đưa mắt nhìn Cung Tuấn
- Tôi không muốn người khác nghĩ mình chèn ép nhân viên!
Cung Tuấn nói xong quay qua nhìn bác sĩ hạ lệnh
- Mau đi chuẩn bị đi! Phòng tốt nhất!
Vị bác sĩ kia dạ dạ vâng vâng sau đó mau chóng rời đi

Cung Tuấn đứng dậy, tiến lại gần anh, hất cằm nói
- Tại sao lại ngủ bên ngoài? Tại sao không vào đây?
- Không muốn vào! - Trương Triết Hạn lại bắt đầu cảm thấy khó chịu
- Không thích đến thì đừng có đến! Đâu ai bắt ép anh! Nếu không muốn vào thì có thể đi về! Một mình ngồi đó làm gì chứ? Không lẽ, mấy ngày qua anh đều ngủ ngoài đó sao?
- Tôi thích ở đâu thì tôi ở, liên quan gì cậu? - Trương Triết Hạn trừng mắt lên nói
- Vậy mời anh, trả giường lại cho tôi và lết cái thân xác này sang phòng khác! - Cung Tuấn lạnh nhạt đáp lại
- Tóm lại là tôi không đi, hiện tại tôi thích ở đây! đánh chết cũng không đi! Cậu muốn làm gì thì làm!

Cung Tuấn không thể hiểu nổi, tại sao ông trời lại tạo hoá ra một người ngang ngược như thế, chợt ý nghĩ muốn doạ anh một trận, Cung Tuấn nở nụ cười tà ác, khoé môi cong lên vươn tay áp đảo Trương Triết Hạn dưới thân.
- Biết sao đây, nơi này là phòng tôi, nếu anh đã thích như thế, tôi không ngại ngủ chung giường!

Khuôn mặt Trương Triết Hạn lập tức đỏ bừng, Cung Tuấn ở gần anh như thế, tim bỗng chốc loạn nhịp. Liệu có phải như anh đang nghĩ không? Trương Triết Hạn chậm chạp lên tiếng
- Cung Tuấn! Cậu...cậu nhớ ra rồi sao?
- Nhớ? Anh muốn tôi nhớ cái gì? - Cung Tuấn vừa nói vừa đưa chiếc mũi cao ngạo của mình cọ cọ vào đầu mũi anh
Nghe thấy câu nói đó, tim Trương Triết Hạn bỗng lạnh đi, Cung Tuấn vẫn quên, vẫn không hề nhớ, vậy mà hiện giờ cậu đang làm gì đây, trêu chọc anh sao? Trương Triết Hạn giận đến ứa gan mà không biết làm gì chỉ đành trừng mắt nói
- Cung Tuấn! Mau biến ra khỏi người tôi!

Cung Tuấn nhìn mĩ cảnh trước mắt thì chợt ngây người, Trương Triết Hạn dưới thân cậu khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mở to cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn môi vì tức giận. Ây da...cắn như vậy thì sẽ đau lắm, không hiểu sao Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn bây giờ có một sức hút rất kì lạ, lôi cuốn cậu không thể rời mắt, trong lòng rạo rực nhen nhóm ham muốn, hạ thân rục rịch ngóc đầu, cảm giác muốn người trước mặt đã xâm chiếm mọi lí trí, cái môi kia, thật muốn chạm vào...nghĩ là làm, Cung Tuấn cúi đầu chạm môi Trương Triết Hạn, cái lưỡi thuần thục vô tư vuốt ve miệng xinh bằng độ nồng ấm của mình, đôi môi nhẹ nhàng mút lấy cánh môi hồng, tham lam hút hết vị ngọt mê mị kia. Nụ hôn sâu cứ thế kéo dài cho đến khi cảm nhận người dưới thân sắp lịm đi vì ngạt thở, Cung Tuấn mới luyến tiếc buông anh ra, nhìn đôi môi sưng tấy đỏ hồng của anh mà trong lòng liền vui vẻ

- Cậu...cậu vừa làm gì thế? Cậu...cậu không phải mất trí rồi sao? - Trương Triết Hạn vội vàng hít lấy dưỡng khí sau đó ấp úng hỏi
- Phải! Tôi mất trí...nhưng tôi không mất dục tính! Ai bảo anh câu dẫn tôi chứ! - Cung Tuấn nhún vai rồi rời khỏi người anh.
- Vô liêm sỉ! - Trương Triết Hạn tự nhủ rằng mình phải nhẫn nhịn, anh cố nén tức giận xuống nhưng bụng đầy phẫn nộ nên vẫn buông ra câu mắng mỏ.
- Ồ! Liêm sỉ à! Ăn được không? - Cung Tuấn vẫn tiếp tục buông lời trêu chọc.
- Tôi đúng là mù khi...

"Cốc cốc"
Trương Triết Hạn chưa nói hết câu bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, theo quán tính anh đưa mắt ra nhìn, thấy Cố Nhược Nam đang đứng trước cửa thì bỗng giật mình sau đó anh lại quay đầu về phía Cung Tuấn, càng giật mình hơn khi thấy cậu ta vẫn đang chăm chú cau mày dán mắt vào mình.

Cung Tuấn cảm thấy khó chịu khi chưa nghe được hết câu nói của Trương Triết Hạn, không biết anh muốn nói gì, mắt cậu vẫn phủ lên người anh không thèm quay đầu ra cửa, bực tức mà phát ra âm thanh
- Ai?
- Là em! Tuấn ca!
Cố Nhược Nam run sợ lên tiếng, tình cảnh này là gì đây? Cung Tuấn nhớ lại rồi sao? trái tim của cô không khỏi run rẩy đập loạn, nhưng bản thân, cô ta vẫn phải bạo gan hỏi
- Anh quen Trương Triết Hạn sao?
- Không quen! - Cung Tuấn chậm rãi đứng dậy nói
Cố Nhược Nam nghe vậy liền vui vẻ, nhưng vẫn có chút căng thẳng nắm chặt tay nói
- Nhưng tại sao...anh ta lại trong phòng anh?
- Chẳng có gì cả! Đến thăm thôi!
Cung Tuấn tiến lại gần, đưa tay đón lấy túi đồ mà Cố Nhược Nam đang cầm hạ giọng nói
- Ở đây cái gì cũng có, em đừng mang nhiều đồ như thế nữa!

Biết chắc Cung Tuấn chưa nhớ ra, lại còn quan tâm mình như thế, nhưng cái kiểu đến thăm gì mà lại trèo hẳn lên giường người ta nằm thế kia. Cố Nhược Nam liền bất mãn lên tiếng
- Tuấn! Em cảm thấy trong phòng có người khác không thoải mái chút nào! Anh đã hứa với em không ngó ngàng gì đến anh ta nữa mà, con người ngang ngược như vậy em không thích. - Cố Nhược Nam còn cố tình nói to để Trương Triết Hạn nghe thấy, cô muốn xem xem, Cung Tuấn sẽ chọn ai

Biết Cố Nhược Nam là ghen nên mới như thế, Cung Tuấn đưa bàn tay lên chiếc cằm nhỏ nhắn khe khẽ vân vê khiến cô hơi nhột, sau đó nhếch môi cười, đưa mắt nhìn sâu vào mắt Trương Triết Hạn mà nói
- Anh thấy đấy! Cô ấy không thích anh! Còn không mau biến đi, đừng làm phiền tôi và vợ sắp cưới của mình!

Trương Triết Hạn ngây người, câu "Vợ sắp cưới" thốt ra từ miệng cậu khiến anh tim anh đau nhói. Cố lờ đi câu nói vô tình ấy, Trương Triết Hạn nhè nhẹ từng bước xuống giường, trong bụng dâng lên một cơn đau quặn khiến gương mặt anh tái đi nhưng Trương Triết Hạn vẫn cắn răng đi về phía cửa đóng sập cửa phòng lại.

***

Trương Triết Hạn ngồi trong phòng bệnh, thất thần nhìn lên trần nhà, lòng càng ngày càng lạnh lẽo hơn. Ông trời nhiều khi cũng công bằng đến đáng sợ, anh giận dỗi vô cớ làm tổn thương Cung Tuấn, còn có ý định muốn chỉnh đốn cậu chưa được bao lâu thì liền phải trả giá cho hành động ấy của mình.

Trương Triết Hạn anh hối hận rồi, nếu có thể quay lại, anh sẽ không lựa chọn bỏ đi, sẽ nói hết với cậu những khó khăn của mình, cùng cậu đương đầu, cùng cậu trầm luân, sẽ học cách kiềm chế bản thân, sẽ không nóng giận vô cớ, sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu...

Mất đi kí ức, mất đi những kỉ niệm, tình cảm như tờ giấy trắng vậy thì anh biết lấy tư cách gì mà đứng trước cậu, lấy tư cách gì để ở bên Cung Tuấn đây. Đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, Trương Triết Hạn khẽ thì thầm
"Bảo bối! Ba con nhất định sẽ nhận ra chúng ta, đúng chứ?"
"Bảo bối! Con tiếp thêm sức mạnh cho ta nhé! Ta sắp không chịu nổi nữa rồi"

***

Màn đêm buông xuống, cả bệnh viện to lớn như bị bóng tối nhấn chìm, không gian tĩnh lặng thê lương y như lòng người vậy.

Người ta thường nói, khi mang thai, mọi giác quan đều hoạt động hết công suất, quả không sai. Trương Triết Hạn đang say giấc thì bỗng nhiên cảm nhận một bên giường lún xuống, chăn được mở ra, một thân hình mát lạnh chui vào vòng tay qua ôm lấy eo anh. Giật mình mở bừng mắt, chưa kịp cất tiếng thì bên cạnh đã phát ra âm thanh
- Anh béo lên à! - Cung Tuấn ôm lấy bụng Trương Triết Hạn kéo về phía mình, bàn tay xoa xoa bụng nhỏ mà cảm nhận

Trương Triết Hạn cũng không trốn tránh, anh nằm im trong lòng Cung Tuấn, hạ giọng trả lời
- Cậu từng sờ qua rồi hay sao?
Câu hỏi ấy khiến Cung Tuấn ngây người, không hiểu sao khi sờ qua bụng Trương Triết Hạn cậu liền mặc định cho rằng anh đã béo lên mặc dù trước giờ chưa từng chạm vào.
- Trương Triết Hạn! Có phải tôi đã từng biết anh hay không? Tại sao mọi người tôi đều nhớ! Chỉ có mình anh là hoàn toàn xa lạ!

Bỗng chốc, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Trương Triết Hạn, có phải Cung Tuấn chán ghét anh nên mới lựa chọn quên anh đi hay không? Nghĩ xong liền nở nụ cười chua xót, một giọt nước mắt đọng trên khoé mi, cất giọng hỏi
- Cung Tuấn! Cậu yêu Cố Nhược Nam sao?

Nghe câu hỏi ấy ngay lập tức Cung Tuấn rơi vào trầm mặc, biểu hiện bây giờ của Trương Triết Hạn cậu không thể thấy, càng không thể biết anh đang rơi lệ, bởi vì Trương Triết Hạn quay lưng lại với cậu, cho nên ngoài tấm lưng rộng và bờ vai hơi run ra, Cung Tuấn chẳng nắm bắt được gì hết. Yêu Cố Nhược Nam ư? Cậu yêu không? Nhưng khi tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy là cô ấy, người luôn bên cạnh chăm sóc, chờ đợi cậu tỉnh lại là cô ấy, Cố Nhược Nam đã bên cậu hai năm, giữa cậu và cô ấy còn chuẩn bị có một hôn lễ, vậy mà giờ đây Cung Tuấn lại lăn tăn về việc yêu người ta hay không ư? Thật nực cười!
- Yêu! Cô ấy là vị hôn thê của tôi! Anh không biết sao? - Cung Tuấn nói chắc nịch

Đến giờ phút này, sau khi nghe được câu trả lời ấy, ngọn lửa hy vọng yếu ớt cuối cùng của Trương Triết Hạn đã bị dập tắt. Mỉm cười đưa ra quyết định của bản thân... Trương Triết Hạn anh sẽ âm thầm yêu thương Cung Tuấn, đớn đau cũng được, tổn thương cũng được, tâm can bị dày vò cũng có làm sao, chỉ cần thấy cậu yên vui là được.
- Tôi biết! Cô ấy chính là thanh mai trúc mã ngây thơ đơn thuần của cậu! Vậy...chúc cậu hạnh phúc!

Trương Triết Hạn chúc hạnh phúc? Tại sao Cung Tuấn lại thấy không vui, lại thấy bản thân như bị bỏ rơi không cần, ấm ức tủi thân đan xen lẫn lộn vô thức mà đem tay mình siết anh thật chặt, dụi đầu vào lưng Trương Triết Hạn tham lam hít lấy mùi hương có sức cuốn hút chết người này.

Không biết thời gian qua bao lâu, Trương Triết Hạn giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cảm nhận sức nặng ở eo đã biến mất, anh liền biết, Cung Tuấn đã đi rồi, chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, tình huống sáng hôm sau tỉnh dậy, đúng là như thế này.

Nở nụ cười chua xót, bụng đói cồn cào, Trương Triết Hạn liền đứng dậy đi tới nhà ăn của bệnh viện, định bụng ăn một bữa no nê rồi sẽ xuất viện. Anh cần phải đi làm, dù sao hợp đồng cũng đã kí, nếu Cung Tuấn ác ôn kia mà truy cứu, có bán mạng anh đi cũng không đủ tiền trả. Đem theo hối hận vì đã kí vào cái bản hợp đồng đó, Trương Triết Hạn đã đi tới nhà ăn.

Nhà ăn bệnh viện rất sạch sẽ, đa dạng đủ món y như nhà hàng, cứ tưởng nay sẽ được đánh chén một bữa no nê, nhưng khi đứng trước cơ man đồ ăn, Trương Triết Hạn liền thấy khó chịu, vội vàng ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Bụng thì đói mà lại sắp đến giờ đi làm, Trương Triết Hạn đành mua tạm một chiếc bánh mỳ không nhân, cố gắng gặm nhấm lót dạ, trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi với cục cưng nhỏ, nhưng biết sao giờ, ba Triết Hạn cứ nhìn đồ ăn là muốn nôn rồi...

***

Hôm nay Cố Nhược Nam có chút việc bận nên không thể ở lại chăm Cung Tuấn lâu được, sau khi tạm biệt tiễn cô ra về, thì Cung Tuần liền phi ngay đến phòng bệnh của Trương Triết Hạn, nhưng khi nào phòng, nơi đó trống trơn, còn có hai cô y tá đang dọn dẹp, Cung Tuấn bèn lên tiếng hỏi
- Người ở đây đâu?
- Anh ấy xuất viện sáng sớm nay rồi! - một cô y tá cất tiếng trả lời

Chết tiệt! Trương Triết Hạn! Anh lại dám bỏ trốn...

Hai từ "bỏ trốn" này vừa xuất hiện, trong đầu Cung Tuấn liền hiện lên hình ảnh cậu cùng Châu Dã và Uý Ninh điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó. Thứ đó là gì? Cậu không thể nào nhớ ra được!! Đầu đau như búa bổ, Cung Tuấn liền đem điện thoại gọi cho Uý Ninh

Sau khi nhận được thông tin Trương Triết Hạn đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc thì sự khó chịu đó trong lòng Cung Tuấn mới dịu xuống. Không nghĩ ngợi nhiều, mặc cho bác sĩ khuyên can nên ở lại bệnh viện theo dõi, Cung Tuấn vẫn nhất quyết muốn ra viện. Vừa làm xong thủ tục, Cung Tuấn liền phi xe đi thẳng tới công ty.

- Trương Triết Hạn đâu? - vừa nhìn thấy Châu Dã, Cung Tuấn liền lên tiếng hỏi
- Sáng giờ anh ấy vẫn ở yên trong đó! - Châu Dã vừa nói vừa chỉ vào trong, bản thân tò mò hết sức, hai người này, rốt cuộc bây giờ là sao đây.
- Sáng giờ anh ta làm những gì? - Cung Tuấn lạnh lùng hỏi trong đầu liền thắc mắc, chẳng phải Trương Triết Hạn là người của cha cậu sao, chạy đến đây làm gì.
- Ngủ! - Châu Dã đưa tay gãi gãi đầu, cô quả thực không nói dối, Trương Triết Hạn từ khi vừa bước vào căn phòng đó, liền vô tư leo lên giường của Cung Tuấn mà ngủ cho đến tận bây giờ.

Cung Tuấn đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi, Trương Triết Hạn không ăn không uống gì sao. Người con trai này, sao cứ khiến cậu phải phiền lòng như thế.
- Bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho tôi! Thao tác nhanh lên một chút!
- Tổng giám đốc! Nay anh muốn ăn gì? - Châu Dã tay vừa bấm điện thoại vừa hỏi
- Tất cả những món anh ta biết nấu!!!
Bỏ lại Châu Dã đang đứng sốc đến chết lặng, điện thoại đã thông mà mãi mới cất được lời, Cung Tuấn sải bước đi vào trong.

- Trương Triết Hạn! Trương Triết Hạn!
- ...
- Triết Hạn!
- ...
- Hạn...Hạn...
Nghe thấy âm thanh quen thuộc và hơi thở ấm nóng bên tai, Trương Triết Hạn vội bừng tỉnh giấc. Đập vào mắt anh là khuôn mặt Cung Tuấn thật gần, thân thể cậu giống như một ngọn núi lớn, bao phủ lấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt của anh.

- Dạy ăn thôi mèo lười! Anh đã ngủ gần mười tiếng rồi đấy! Anh không thấy đói sao?
Cung Tuấn đưa tay kéo Trương Triết Hạn ngồi dậy, đôi tay còn vô thức như một thói quen đưa ra bóp bóp đầu gối trái của anh. Hành động này khiến cả hai đều ngây người.

Cung Tuấn thì không biết tại sao mình lại làm như thế, còn Trương Triết Hạn thì trong lòng như đang bắn pháo hoa, đây chính là thói quen của Cung Tuấn sau khi biết anh bị chấn thương ở đầu gối trái, cứ mỗi lần Trương Triết Hạn ngủ dậy, Cung Tuấn sẽ lại ân cần kiên nhẫn mà xoa bóp chân cho anh đỡ nhức. Trái tim nhỏ bé của Trương Triết Hạn đã hoàn toàn bị hành động ấy làm cảm động, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra Cung Tuấn vẫn quan tâm anh như trước.

Đang vui vẻ hân hoan thì tiếng réo như nước sôi trong bụng Trương Triết Hạn vang lên, ngủ thì không sao, nhưng cứ hễ mở mắt là anh lại thấy đói, lần ngủ này hơi sâu cộng thêm sáng giờ có mỗi chiếc bánh mì vào bụng, chắc chắn bảo bối của anh đói lắm rồi. Đưa tay khẽ xoa bụng mình như đang dỗ dành con, hành động này của anh lọt vào mắt Cung Tuấn khiến cậu bỗng thấy Trương Triết Hạn này không hề đáng ghét mà ngược lại còn đáng yêu vô cùng, khoé miệng vô thức cong lên.

Đợi một lúc cuối cùng đồ ăn cũng tới, Trương Triết Hạn ra mở cửa, thật sự choáng váng khi thấy cơ man không biết bao nhiêu là xe đẩy đồ ăn cứ nối đuôi nhau mà đi vào. Sau khi đầu bếp cùng nhân viên rời đi, Cung Tuấn liền kéo Trương Triết Hạn lại, đưa tay ra mở từng món ăn
- Mau ăn đi! - Cung Tuấn nhàn nhạt ra lệnh
- Nhiều như này tôi biết nên bắt đầu từ đâu? - Trương Triết Hạn tay cầm đũa cứ giơ trên không trung không biết nên hạ đũa xuống đâu
- Ở đây nhiều món như vậy! Cứ ăn những gì anh thích, còn nếu không thích thì bỏ qua!

Trương Triết Hạn động đũa, nhưng ông trời không thương cho cái bụng của anh. Món cá...khó chịu, món bò...buồn nôn, món gà... không thể ngửi nổi, món tôm...lười bóc...
Cuối cùng, Trương Triết Hạn chỉ đành buông đũa, múc một chén canh thanh đạm đưa lên miệng uống
- Tôi không ngờ anh lại kén ăn như vậy đấy! Bảo sao cơ thể suy nhược, anh còn sống được là phúc tổ ba đời đấy! - Cung Tuấn chau mày khó chịu cất tiếng cằn nhằn
Đưa tay cầm lấy đôi đũa trước mặt, Cung Tuấn thở dài một hơi rồi bắt đầu hướng đến đĩa thịt mà gắp một miếng, đưa tới tận miệng Trương Triết Hạn
- Ăn!

Đôi mắt trong sáng linh động của Trương Triết Hạn đã hoàn toàn mất đi sự rực rỡ, ngơ ngác nhìn Cung Tuấn đang kiên nhẫn gắp thức ăn cho mình, lạ một điều, cơn khó chịu như chưa từng xuất hiện, khẽ há miệng đón nhận lấy miếng thịt, đã lâu lắm rồi anh không biết cảm nhận vị của đồ ăn là gì, lần nào ăn cũng toàn là nhắm mắt kiềm chế cơn nhộn nhạo trong bụng mà ăn cho xong bữa. Có lẽ, tiểu bảo bảo thích được baba đút nên ngoan ngoãn không quậy anh chăng...

- Ăn tôm không? - Cung Tuấn chỉ đũa về hướng con tôm to béo được chiên vàng óng.
Thèm, thật sự rất thèm, nhưng Trương Triết Hạn lại không muốn bóc vỏ, chẳng lẽ lại đi kêu Cung Tuấn lột vỏ cho mình, tất nhiên là không thể, tiếc nuối lắc đầu, anh nhẹ nhàng từ chối
- Không cần đâu!
Nhưng mọi hành động, mọi ánh mắt của anh đều lọt vào mắt Cung Tuấn, cảm nhận được đôi mắt anh sáng rực lên khi nhìn thấy con tôm nhưng sau đó lại ủ rũ cụp xuống, Cung Tuấn khẽ cười, hạ đũa, dùng tay lột vỏ tôm sau đó lại dâng đến tận miệng
- Đại thiếu gia! Há miệng!

Trương Triết Hạn do dự, bối rối, đấu tranh tư tưởng rất lâu rồi nhẹ nhàng mở miệng. Cứ thế, người đút người ăn, chẳng mấy chốc số thức ăn trên bàn đã giảm đi một nửa. Lâu lắm mới được ăn ngon như thế, tâm tình Trương Triết Hạn tốt hẳn lên, ôm cái bụng no căng dựa vào ghế làm việc của Cung Tuấn mà xoay tròn mấy vòng. Cung Tuấn đợi nhân viên thu dọn xong xuôi, lúc quay lại thì ngay lập tức nhìn thấy Trương Triết Hạn đang vui vẻ thoải mái ngồi ở bàn làm việc của mình, chỗ đó...ai cũng có thể ngồi sao? Đang định cất tiếng cằn nhằn thì chợt trong đầu vụt qua một loạt hình ảnh mờ ảo, cảm nhận khung cảnh bây giờ rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra được nó là gì, thật đau đầu, thật khó chịu.

Trương Triết Hạn đang vui vẻ, tâm tình không thể che dấu được. Thấy anh như thế, khuôn miệng không dấu nổi nụ cười hạnh phúc, trong lòng Cung Tuấn bỗng hiện lên câu hỏi. Người này là ai? Rốt cuộc có quan hệ gì với cậu mà luôn khiến cậu phải hành động mất kiểm soát như thế? Bạn bè sao? Cung Tuấn cảm thấy quan hệ của hai người không giống! Cậu yêu Cố Nhược Nam nên càng không thể là quan hệ yêu đương với anh, bởi vì Cung Tuấn thấy không có tình yêu cho nên từ lúc cậu tỉnh lại giữa bọn họ chưa từng nói với nhau những lời ngọt ngào yêu thương.

"Cốc, cốc, cốc"
Uý Ninh đẩy cửa đi vào, từ sáng đến giờ cậu mới tới công ty, lúc đến đây cũng không gặp Châu Dã cho nên hoàn toàn không biết Trương Triết Hạn đang ở trong phòng, lại một lần nữa cái miệng quản không kịp, Uý Ninh vừa đẩy cửa ra đã lên tiếng
- Tổng giám đốc! Hoa và nhẫn anh đặt đã tới! Nhà hàng cũng đã đặt xong!
Dứt lời đưa mắt lên nhìn, Uý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net