Phần 18 ( Ám muội )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sảnh Cung Minh...

Toàn thể nhân viên đều sôi sục một tin tức chấn động....Tổng giám đốc! Sắp kết hôn! Mà người tạo ra tin tức đó, không ai khác chính là Cố Nhược Nam. Cô ta đã sai người đi theo dõi Uý Ninh và được biết anh ta đi vào một cửa hàng nhẫn cưới nổi tiếng. Sau khi nhận được hình chụp, Cố Nhược Nam liền tạo một tài khoản ảo, bon chen vào trang hóng hớt của tập đoàn, cố tình đăng bức hình đó lên. Rất nhanh sau đó bài đăng của cô ta ngay lập tức nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Có người nói thấy Thư kí của Tổng giám đốc mang hoa và nhẫn cưới đến, có người lại bảo thấy anh ta ghé vào cửa hàng nhẫn DR...Một đồn mười, mười đồn trăm, chả mấy chốc tin tức Cung Tuấn sẽ cầu hôn bạn gái chỉ tốn một giờ đồng hồ ngắn ngủi đã lan truyền khắp cả tập đoàn. Trái tim của phụ nữ toàn tập đoàn đều như muốn vỡ vụn. Vậy cũng tốt, tin đồn này còn khá hơn tin đồn trước kia...

Trên dưới tập đoàn ai mà không biết Cung Tuấn không thích tiếp xúc quá gần với phụ nữ, người phụ nữ duy nhất được ở cạnh anh đó chính là Châu Dã, có tin đồn cho rằng Cung Tuấn thích nam nhân. Rồi sau đó trên phòng Tổng giám đốc lại có thêm một Trương Triết Hạn chỉ đến điểm danh cho có mặt, chẳng phải làm gì vì vậy nên mọi người càng khẳng định Trương Triết Hạn chính là người tình của Cung Tuấn...

***

Trương Triết Hạn như người mất hồn đi ra sảnh chính, nhân viên thấy anh xuất hiện thì ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, không ngừng xôn xao túm tụm lại bàn tán chỉ trỏ, còn có một số người như vì ghen tức mà nói to
- Ây da! Tưởng thế nào cuối cùng cũng bị đá đít ra khỏi nơi đây!
- Anh ta nghĩ bản thân được Tổng giám đốc để ý một chút mà sinh kiêu ngạo, trước giờ ngang ngược không thèm nhìn mặt ai, bây giờ thì sao? Nhìn kia...thật tội nghiệp...Haha!
- Chẳng qua Tổng giám đốc ăn nhiều sơn hào hải vị quá rồi nên thành ra ngán ngẩm, đột nhiên muốn nếm thử món ăn dân dã tầm thường, đổi khẩu vị lạ một chút thôi! Thường dân thì muôn đời vẫn cứ là thấp kém! Chim cú tuyệt nhiên không thể hoá thành phượng hoàng!
- Anh ta không phải con nhà quyền quý nên mới được vào đây sao?
- Ui trời...Cô ở đâu chui ra vậy! Cả cái tập đoàn này ai mà chẳng biết anh ta chỉ mới tốt nghiệp cấp ba! Có người còn từng gặp anh ta làm việc ở Thiên Nhai đấy!
- Thiên Nhai? Đó không phải bar nam kĩ hay sao! Thật ghê tởm!

Một ánh mắt tàn khốc lạnh lẽo, khoé miệng khẽ giương lên nhìn màn kịch hay dưới sảnh, Cố Nhược Nam đứng khoanh tay trên tầng hai đưa mắt nhìn xuống, tốt, tốt lắm, mọi thứ đang diễn ra đúng như ý muốn của cô ta.

Trương Triết Hạn từng câu từng chữ đều nghe thấy hết, hít một hơi cất bước đi thật nhanh. Đúng là đáng sợ mà, nơi này đa số toàn là tiểu thư nhà quyền quý đập một số tiền lớn để vào đây cho nên ăn nói hết sức ngỗ ngược.

Ở một góc thang máy, tim Cung Tuấn đập liên hồi, những lời châm chọc Trương Triết Hạn cậu đều nghe thấy, nhìn bóng lưng run rẩy trốn chạy thật nhanh mà trong lòng nổi lửa giận phừng phừng, quay qua Uý Ninh cất giọng lãnh đạm
- Tất cả những người vừa nói đó! Đuổi việc! Cho vào danh sách đen!

Uý Ninh gật gật cái đầu trong lòng thầm nghĩ, Cung Tuấn tuy rằng mất trí nhớ, nhưng tuyệt đối sẽ không để Trương Triết Hạn chịu thiệt...

***

Tối đó...

Khi Cung Tuấn đặt chân đến một nhà hàng sang trọng, Cố Nhược Nam đã an vị sẵn ở đó chờ đợi. Nhìn cô gái trước mặt, Cung Tuấn bỗng sững người, cô mặc trên người một chiếc váy đen bó sát cơ thể, trước ngực thì có hai đồi núi to tròn đầy đặn cứ như vô tình nhô lên tạo thành một cái khe quyến rũ. Hình tượng này, thật khác xa so với tưởng tượng của cậu.
- Em đợi anh lâu chưa? - Cung Tuấn tiến tới kéo ghế ngồi xuống đối diện, ôn nhu hỏi
- Em cũng vừa đến thôi! - Cố Nhược Nam mỉm cười đáp lại, trong lòng kiềm chế sự vui sướng khi nhìn thấy bó hoa hồng đỏ trên tay Cung Tuấn
- Tặng em! - Cung Tuấn đưa bó hoa đến trước mặt Cố Nhược Nam nói

Đưa tay nhận lấy bó hoa, Cố Nhược Nam thầm nhủ trong lòng, qua tối nay, người đàn ông này sẽ thuộc về cô. Hôm nay Cố Nhược Nam đã đặc biệt dặn dò bếp trưởng nhà hàng chuẩn bị riêng cho mình một thực đơn uyên ương, vậy nên ông đã chắt lọc những tinh hoa ẩm thực Châu Âu trứ danh như cá hồi carpaccio hay súp kem bí đỏ ăn kèm ravioli gan ngỗng Pháp, thịt bò Na uy đi kèm rượu vang thượng hạng cùng món tráng miệng ngọt ngào từ socola và dâu tây. Dàn nhạc cổ điển, trang trí bong bóng xung quanh càng làm cho không gian thêm phần lãng mạn.

Món ăn được đem lên, hai con người tưởng như là một cặp đôi ấy, thật sự...chỉ biết im lặng thưởng thức bữa ăn. Cố Nhược Nam đã quá quen với một Cung Tuấn lạnh lùng nên cô cảm thấy không có vấn đề gì, chuyên chú tao nhã thưởng thức phần ăn của mình. Nhưng với Cung Tuấn, không khí bây giờ rất không bình thường, không hề giống với một cặp đôi yêu nhau sâu đậm, cảm giác ngột ngạt này khiến cậu khó chịu, đôi tay thành thục cắt thịt bò, cất tiếng hỏi
- Ở chung với anh rất nhàm chán đúng không?
- Sao có thể chứ! - Cố Nhược Nam lắc đầu mỉm cười đáp
Sau đó, cả hai lại tập trung ăn uống

"Thật nhàm chán" Cung Tuấn nghĩ.

Trầm mặc một lúc, Cung Tuấn ngẩng đầu lên nói
- Anh là một người rất vô vị, ngoài công việc ra thì không hứng thú với bất kì cái gì!
- Em biết! - Cố Nhược Nam nhẹ nhàng trả lời, bình tĩnh tự nhiên cắt đĩa steak, đem phần thịt ngon mềm nhất bỏ vào trong miệng.
Dừng một chút, Cung Tuấn tiếp tục nói
- Nhược Nam! Anh cảm thấy, sau khi anh tỉnh lại, bản thân như một người khác vậy!

Cố Nhược Nam ngẩn người, động tác trên tay chợt ngưng lại, trong lòng từng đợt gợn sóng, tâm sinh cảnh giác, hoang mang, cô cắn cắn môi thấp giọng nói
- Tuấn ca! Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu nhớ không được thì đừng gượng ép bản thân! Em không sao hết! Anh đừng lo!
- Anh không thể cứ mơ hồ mà tiến đến hôn nhân với em được! Anh phải hiểu rõ bản thân, hiểu rõ rằng tình cảm của anh đối với em là như thế nào! Như vậy mới không làm khổ em, anh không thể nhìn hạnh phúc của em bị huỷ hoại dưới tay anh được!
Cung Tuấn sau khi nghiền ngẫm chầm chậm lên tiếng, bàn tay vô thức nắm chặt hộp nhẫn trong lòng bàn tay. Cậu hiểu ý nghĩa của chiếc nhẫn này, khi bản thân chưa nhớ lại được kí ức đã mất kia, Cung Tuấn cậu sẽ không đeo bừa.

Cố Nhược Nam nghe xong liền chết lặng, hai mắt ngập nước đến đáng thương, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, ấp úng nói
- Tuấn ca! Anh...anh nói thế..là có ý gì?
Cung Tuấn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, bản thân cậu cũng không hiểu, tại sao mình lại có hành động này, Cung Tuấn trước giờ, lạnh lùng tàn khốc không để ý đến ai, vì một bóng hình trong tiềm thức mà bản tính lại thay đổi như thế. Mặc dù bản thân đã khẳng định Cố Nhược Nam chính là người trong mơ đó nhưng không hiểu tại sao, Cung Tuấn lại không hề muốn đến gần cô.
- Anh vẫn bên em mà! Chẳng qua chúng ta rời lại ngày cưới, anh muốn đợi thêm một thời gian nữa xem sao! Thôi không nói nữa, em mau ăn đi, đồ ăn nguội sẽ không còn ngon nữa!
Trong lòng hàng vạn câu hỏi đang xoay quanh trong đầu Cố Nhược Nam, cô run sợ, có chút chột dạ không dám đối diện nhìn vào mắt anh, chỉ biết cúi đầu yên lặng ăn nốt phần ăn của mình.

Hạnh phúc tưởng chừng như nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng chỉ vì một câu nói của Cung Tuấn, hạnh phúc ấy liền trở nên rất mong manh. Trương Triết Hạn là một mối đe doạ quá lớn, nếu anh không cản trở thì kế hoạch của cô ta đã thành công mĩ mãn rồi. Ánh mắt chợt loé lên tia hiểm ác, chỉ một giây sau liền trở về bình thường

Nhưng một giây đó đã lọt vào mắt Cung Tuấn, Cố Nhược Nam không đơn giản như vẻ bề ngoài!

***

Đem tâm trạng ấm ức xen lẫn tức giận, Trương Triết Hạn liền gọi xe đi tới Thiên Nhai. Ông chủ cùng đồng nghiệp cũ ở đây khi nhìn thấy anh đều hết sức ngạc nhiên xúm lại hỏi han này nọ, Trương Triết Hạn bỗng nhiên cảm thấy, mấy người này đúng là thấy sang bắt quàng làm họ, trước kia khi biết anh chỉ có sắc mà không có tiền thì hết sức coi thường châm chọc, nhưng hiện giờ, có lẽ họ đều biết Trương Triết Hạn là người dưới tay Cung Tuấn cho nên đối xử với anh đặc biệt vô cùng tốt.

Đêm đến, bóng tối bao trùm xen lẫn tiếng nhạc xập xình nhức óc. Tâm tình đang khó chịu, Trương Triết Hạn vốn là người uống rượu rất giỏi, cầm chai rượu trên tay, anh đi khắp nơi để trêu hoa ghẹo nguyệt. Trong lòng thầm nghĩ "Ông đây hôm nay chính là muốn làm loạn"
"Nằm trên đều là tra nam! Hôm nay ông đây cũng muốn làm tra nam"

Trương Triết Hạn đảo một vòng tìm kiếm con mồi, ánh mắt chợt dừng trên một chàng trai, vẻ ngoài non tơ chắc tầm hai mươi tuổi, mắt to da trắng thân hỉnh mảnh khảnh cao gầy, trông thật mỏng manh yếu ớt. Được! Cừu non! Mồi ngon...

Cầm chai rượu đã gần cạn trên tay, Trương Triết Hạn lảo đảo lách biển người đi tới
- Tôi có thể ngồi cùng không?
Chàng trai đó quay đầu đưa mắt lên nhìn, khi trông thấy Trương Triết Hạn thì hai mắt liền sáng lên, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, trong đầu liền nghĩ "Người này là con trai sao?"
Thấy cậu ta ngây người, Trương Triết Hạn liền vui vẻ, cá đã sa lưới, không cần có sự đồng ý của đối phương, anh vô tư thoải mái leo lên ghế ngồi bên cạnh. Đưa tay cầm chai rượu chạm nhẹ vào ly của cậu ta, Trương Triết Hạn nở nụ cười chết người nói
- Hôm nay tâm trạng tôi không tốt! Nhìn thấy cậu thì ngay lập tức nỗi buồn phiền liền tan biến! Lát nữa...cậu có rảnh không?

Khuôn mặt của chàng trai đó đã đỏ bây giờ lại càng thêm đỏ, nghe Trương Triết Hạn cười nói vui vẻ như thế, cậu ta cũng vì thế mà ngượng ngùng, gật nhẹ cái đầu mỉm cười đáp lại. Thật may nha, bản thân vừa bị bạn trai bỏ, đem bi thương mà lạc vào đây, ai ngờ trên trời lại rơi xuống một cực phẩm trúng đầu cậu.

Trương Triết Hạn đưa tay lên vén lọn tóc mái đang xoã xuống mặt của chàng trai đó, miệng nhếch lên hệt như mấy gã trai hư
- Đáng yêu thật! Chúng ta đi thôi, nơi này thật ồn ào, chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh hơn để tìm hiểu....Này!...Này!

Chưa kịp nói hết câu cơ thể đã bị nhấc lên, vác ngược lên vai. Trương Triết Hạn giật mình rống lên
- Con mẹ nó, tên điên nào vậy! - Trương Triết Hạn vừa gào vừa cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang dùng lực mạnh túm lấy anh kia

"Đét"
Cái mông đáng thương không hiểu tại sao lại bị bàn tay kia đánh mạnh đến thế, không cần nhìn cũng đoán được, năm đầu ngón tay chắc chắn đang in dấu đỏ ửng trên đó rồi. Trương Triết Hạn đau điếng người khẽ "A" lên một tiếng.
- Anh giỏi lắm! Dám lén sau lưng tôi đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến toàn thân Trương Triết Hạn cứng đờ, men rượu cũng lập tức biến mất! Mẹ kiếp! Đã chốn đến tận đây rồi còn bị bắt gặp.
- Thả...mau thả tôi ra...! Cậu điên à!
Trương Triết Hạn cảm nhận được bản thân càng kháng cự Cung Tuấn càng siết chặt hơn nên anh tự giác nằm ngoan ngoãn trên vai cậu, không vùng vẫy nữa

- Anh...anh là ai? - Trông thấy mĩ nam bị ức hiếp, chàng trai nhỏ kia không cam lòng, lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi
- Cút! - Cung Tuấn gằn giọng quát
Bị ngữ khí của Cung Tuấn doạ đến sợ xanh mặt, không một câu dư thừa, chàng trai kia lập tức ôm mạng mà chạy mất

Trương Triết Hạn chưa kịp phản ứng lại, bản thân đã bị Cung Tuấn vác ra khỏi nơi tạp nham này, quẳng anh vào trong xe, thắt dây an toàn cho anh rồi tức tối giậm ga phóng đi.
- Tối nay không phải cậu có hẹn với vị hôn thê nhỏ bé của cậu sao?
Trương Triết Hạn quay mặt đi bực tức nói, trong lòng mắng chửi Cung Tuấn không ngừng "Khốn kiếp! Tự nhiên ở đâu chui ra làm hỏng chuyện tốt của mình"
- Gặp rồi! - Cung Tuấn hậm hực trả lời

Nghe ngữ điệu của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn trợn mắt ngạc nhiên trong lòng thầm nghĩ "Giận dỗi cái gì chứ, anh đây mới là người nên giận đấy nhá"
- Vậy cậu đến đây làm gì? Tự nhiên lại đem tôi đi đâu? - Trương Triết Hạn không giấu nổi tâm trạng cực kỳ không vui của mình, chu miệng nói
- Sao? Không hoan nghênh tôi? Không muốn thấy tôi? - Cung Tuấn quay sang hỏi
- Bị ngốc hay sao còn hỏi? Nhìn đường đi! Tôi chưa muốn xuống hoàng tuyền đâu! - Trương Triết Hạn trừng mắt lên nói
- Sao anh đanh đá thế nhỉ! Động một chút là anh xù lông lên! Tôi bảo này! Anh nên lành tính một chút đi, nếu không với cái tính khí ẩm ương của anh, tôi đảm bảo anh sẽ ế cả đời đấy!

Trương Triết Hạn không muốn đôi co thêm với Cung Tuấn, hôm nay tâm trạng đã khó chịu rồi, muốn tìm chỗ giải toả cũng bị phá hỏng, nhìn thấy Cung Tuấn những lời chế nhạo đó càng hiện rõ mồn một, Trương Triết Hạn thật sự đang rất rất khó chịu, thu mình lún sâu vào trong ghế, quyết định coi Cung Tuấn như không khí, không thèm để tâm. Cơn buồn ngủ quái quỷ lại xuất hiện ngay lúc này, Trương Triết Hạn gà gật một lúc rồi ngủ say lúc nào không hay.

Nhìn người đàn ông đang say giấc bên cạnh, vẻ mặt vô lo vô nghĩ không bài xích ngược lại còn có thể ngủ ngon đến thế kia, Cung Tuấn bật cười, đưa tay lên véo nhẹ cái má của anh, cậu hạ giọng thì thầm
- Vào hang cọp mà có thể ngủ say như thế, anh là không sợ tôi thịt anh sao?

***

Chiếc giường êm ái, mùi hương quen thuộc, bụng cồn cào khiến Trương Triết Hạn mơ hồ mở mắt tỉnh dậy. Khung cảnh thân quen làm anh giật mình ngồi dậy, tỉnh táo ngay lập tức. Đây...đây không phải là nhà Cung Tuấn sao? Là nơi bọn họ từng chung sống?

Đưa tay lên xoa xoa cái đầu đau nhức, hôm qua là uống quá nhiều rồi, nhìn một lượt căn phòng từng ở, Trương Triết Hạn bồn chồn nhưng lại chẳng hề sợ hãi. Cánh cửa phòng ngủ được mở ra, Cung Tuấn bước vào, trên tay cầm ly nước giải rượu tiến tới ngồi bên cạnh giường. Đưa ly nước cho anh, Cung Tuấn nhẹ nhàng nói
- Uống đi! Hôm qua ma men hành tôi cả đêm đấy!

Trương Triết Hạn nhận lấy ly nước đưa lên miệng uống một ngụm, vị chua chua của chanh, ngọt ngọt của mật ong và hơi cay nồng của lát gừng khiến cơn khó chịu trong người giảm đi không ít. Cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng trong đầu ngoài kí ức dừng lại trên xe, anh chẳng nhớ cái quái gì hết. Trả lại ly nước đã cạn về tay Cung Tuấn, Trương Triết Hạn hạ giọng hỏi
- Tôi đã làm gì?
- Anh không nhớ gì hết sao? Hôm qua anh ôm tôi, cứ đòi ngủ chung với tôi! Xong rồi còn đạp chân đập tay loạn xạ! Cả đêm qua tôi thức trắng vì anh đấy! - Cung Tuấn hất hàm xả ra một tràng, đưa tay lên chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình.
- Thật sao? Đừng có nói dối! Trước giờ tôi say đều ngủ rất ngoan! - Trương Triết Hạn gần như giận dữ, âm điệu có phần hơi nóng
- Đấy đấy! Lại lên cơn rồi! Lúc trước anh say chắc hẳn không ở cạnh tôi đúng chứ! Biết đâu được cơ thể anh lại mẫn cảm với tôi! Ở gần tôi là liền muốn đu vào! Trương Triết Hạn đêm qua anh y như con sâu vậy!
Dứt lời Cung Tuấn cười nhẹ, đưa tay nhéo chóp mũi Trương Triết Hạn rồi kéo anh đứng dậy nói
- Ra ăn thôi!

Thật ra, đêm qua Trương Triết Hạn chẳng làm gì hết, anh cứ nằm đó, đến trở mình cũng lười. Cung Tuấn nằm cạnh đưa tay qua lật người anh lại ôm anh vào trong lòng, ngắm nhìn ngũ quan thanh tú đang chìm vào trong mơ, Cung Tuấn liền bật ra câu hỏi
- Trương Triết Hạn! Rốt cuộc anh là ai?

Anh là ai mà khiến tim cậu loạn nhịp, anh là ai mà khiến một người cao ngạo, lãnh khốc, vô tình như cậu khi gặp anh liền hành động mất kiểm soát, lý trí bảo đừng nghĩ đến nhưng con tim lại gào thét không thể quên.

Hôm qua, khi chứng kiến Trương Triết Hạn phải chịu đả kích, Cung Tuấn hận không thể đem miệng những người đó mà phanh ra làm trăm mảnh, nhìn bóng lưng anh khuất dần mà bản thân điên cuồng đuổi theo nhưng lại mất dấu, kí ức với Trương Triết Hạn dường như là con số 0 cho nên Cung Tuấn không biết đi đâu để tìm, mãi cho đến đêm muộn khi đang chán nản gục đầu vào vô lăng, nhớ lại những lời nhạo báng đó Cung Tuấn liền chắc chắn Trương Triết Hạn là người có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, rồi chợt hai chữ "Thiên Nhai" hiện lên trong đầu, Cung Tuấn vội vàng phóng xe như bay đến đó

Tìm Trương Triết Hạn trong biển người không hề khó, giữa ánh đèn lờ mờ, bóng tối bao trùm anh như một tia sáng duy nhất chiếu rọi nơi đây, giữa bộn bề tạp nham sa đoạ, Trương Triết Hạn ấy vậy mà lại không nhiễm một chút vẩn đục nào.

Nhìn thấy anh cầm chai rượu đi trêu chọc nam nhân, Cung Tuấn lập tức sôi máu, không kịp suy nghĩ mà đùng đùng tiến đến tóm gọn lấy anh, đem anh ra khỏi nơi thác loạn này. Sau đó, cậu còn hạ lệnh, tất cả các quán bar trong thành phố, từ nay về sau, không nơi nào được tiếp đón Trương Triết Hạn, cậu muốn xem xem, ai dám đến gần anh, ai dám có ý đồ với anh, càng muốn xem xem Trương Triết Hạn làm cách nào có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

***

Trương Triết Hạn theo Cung Tuấn ra ngoài, tiến tới phòng bếp, đứng trước bàn ăn anh sững sờ. Trên bàn nào tôm hùm Alaska, nào Cua hoàng đế con nào con đấy to chà bá. Thấy Trương Triết Hạn ngây người Cung Tuấn liền ấn anh xuống ghế, dùng kéo tách càng con tôm to rồi đưa lên miệng anh.
- Lần trước thấy anh rất thích ăn tôm, hôm đó hơi ít, vậy nên bây giờ bù cho anh! Nào...há miệng!
Vừa nói Cung Tuấn vừa đưa miếng thịt tôm tươi ngon chạm lên môi Trương Triết Hạn, thấy Cung Tuấn đối xử với mình lúc lạnh lúc nóng, Trương Triết Hạn liền nghiêng đầu né tránh, anh sợ bản thân hoà theo nhịp điệu hiện giờ của cậu rồi bỗng nhiên cậu lại xoay chuyển, quả thật nếu là như thế, bản thân anh không thể theo kịp.
- Tôi tự ăn được! Cảm ơn cậu!
Trương Triết Hạn định đưa tay lên nhận lấy miếng tôm thì bất ngờ Cung Tuấn lại rụt tay về, vẻ mặt không vui chau mày nói
- Tôi bảo anh há miệng!

Mất trí mà cái bản tính xấu xí này không biến mất luôn đi! Trương Triết Hạn hậm hực há miệng nhưng khi đầu lưỡi chạm vào mĩ vị kia thì cơn tức giận cứ thế ngay lập tức bị anh quăng ra khỏi đầu.

Cung Tuấn cảm thấy, ở bên Trương Triết Hạn, cho dù là làm gì cậu cũng thấy vui vẻ, không giống như lúc ở bên Cố Nhược Nam, ngoài cảm giác nhàm chán ngột ngạt ra, thì tất cả đều vô vị. Vậy nên, cho dù hiện tại, một Tổng giám đốc cao cao tại thượng không ngại bẩn tay bóc tách từng cái càng cua, cẩn thận lột bỏ phần vỏ ở thân tôm, cho dù phải phục vụ một người xa lạ như Trương Triết Hạn thì cậu cũng cam lòng, xa lạ thì sao, chưa có kí ức thì sao? Cung Tuấn cậu có thể bắt đầu một quan hệ mới với anh, cùng anh tạo nên những kí ức mới giữa bọn họ. Miễn sao, bản thân thấy vui là được...

Cả đêm qua Cung Tuấn mải ngắm Trương Triết Hạn mà không hề chợp mắt, hiện tại có chút buồn ngủ, sau khi tống hết chén bát vào máy rửa, Cung Tuấn liền chui vào phòng đánh một giấc, trước khi lên giường còn dặn dò Trương Triết Hạn không được đi đâu.

Nhìn Cung Tuấn nhắm mắt nằm ngay ngắn trên giường hai tay để lên bụng, Trương Triết Hạn khẽ cười, anh tiến đến ngồi bên cạnh Cung Tuấn, đưa tay lên khẽ viền theo cánh môi, biết Cung Tuấn đã ngủ say, Trương Triết Hạn liền không ngần ngại thổ lộ tâm tư của mình
- Tuấn Tuấn! Em vốn có lòng tự tôn rất lớn! Tất cả là do anh tự tạo nghiệt!
- Tuấn Tuấn à! Em có hạnh phúc không?
- Em biết không? Khi ai đó chạm đến giới hạn của sự tổn thương, họ sẽ lựa chọn buông bỏ, tuy rằng cách đó rất đau đớn, nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ phai! Nhưng nếu họ cố chấp níu kéo thì sẽ đớn đau ấy sẽ đạt đến mức tâm can phế liệt, vạn nhất không thể quay đầu, sẽ luôn sống và đắm chìm trong đau khổ!
- Tuấn Tuấn! Anh nên chọn sao đây?

Kết thúc cuộc tự thoại của mình, Trương Triết Hạn đứng dậy, đi thẳng ra cửa không quay đầu.

Trương Triết Hạn không hề biết, sau khi anh quay lưng rời đi, Cung Tuấn liền mở mắt, ánh mắt lạnh lùng xen kẽ tia phức tạp dõi theo bóng hình anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net