Phần 2 ( Kế hoạch hoàn mỹ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, những tia sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng làm cho Trương Triết Hạn chói mắt mà tỉnh giấc, lờ mờ mở đôi mắt nhìn về phía ánh sáng, sau đó quan sát một vòng căn phòng. Sự tráng lệ nơi đây đã làm Trương Triết Hạn cảm thấy choáng ngợp,  nội thất là sự kết hợp giữa truyền thống Trung Hoa và những yếu tố xa hoa của Châu Âu như đá cẩm thạch, vải lục đính đá dán tường,...

Trương Triết Hạn giật mình bật dậy, ngay lập tức thân dưới truyền đến một cảm giác đau đớn, không những vậy toàn thân anh cũng cảm thấy ê ẩm, nhìn xuống cơ thể, nhận ra mình đang khỏa thân, còn vệt gì loang lổ trên giường nữa. Kí ức ùa về, Trương Triết Hạn hoảng loạn đưa mắt tìm quanh căn phòng, nhưng ngoài bản thân anh đang ngây ngốc trên giường ra, nơi đây chẳng còn ai khác. Trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót "Tình một đêm" là thế này sao?

Trương Triết Hạn túm chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm, thấy đồ của mình rách tan tành nằm trên sàn, anh tức giận lớn tiếng mắng chửi
- Mẹ kiếp! Biến thái à! Anh xé nát vậy rồi tôi biết mặc gì đây? Đúng là gặp quỷ mà!
Lê thân xác nhức mỏi ê buốt đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương cơ thể toàn vết bầm ửng hồng mà không khỏi rùng mình. Nhưng tại sao cơ thể lại thơm thế này, Trương Triết Hạn đưa thử cánh tay lên ngửi, đúng là thơm thật, mùi thơm của sữa tắm, bất giác khiến anh cảm thấy dễ chịu, xua tan cái nóng giận mà bật nước dội sạch cơ thể.

Lấy áo choàng tắm bao bọc cơ thể trần trụi, Trương Triết Hạn đang loay hoay không biết sẽ đi ra bằng cách nào, chợt nhớ ra điện thoại, Trương Triết Hạn vội đi tới lục tìm trong túi quần đã rách tươm. Nhìn thấy vị cứu tinh mà không khỏi vui vẻ, nhưng Trương Triết Hạn chưa kịp mở lên, điện thoại bỗng rung mạnh một hồi chuông, trên màn hình hiện lên dãy số lạ. Trương Triết Hạn run sợ, không lẽ là chủ nợ tìm tới sao, nhưng hôm nay chưa đến ngày phải nộp tiền mà, bản thân hoang mang lo sợ nhưng lại không dám không nghe...
- Alo...
- Dậy rồi sao? - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe thấy tiếng nói, Trương Triết Hạn bỗng giật mình. Trong đầu anh đầy những câu hỏi nghi vấn. Người đàn ông này là ai? Không phải người đã cùng anh tối qua chứ? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Thấy Trương Triết Hạn không trả lời, đầu dây bên kia Cung Tuấn lại tiếp tục nói.
-  Anh bị câm sao?!
Giọng cậu nhẹ nhàng như câu nói lại rất khó nghe. Trương Triết Hạn định thần lại, cất giọng nhàn nhạt mà trả lời.
- Này! Tại sao anh lại xé đồ của tôi! Anh xé rồi giờ tôi mặc bằng cái gì ?
Cung Tuấn nghe vậy thì nhướn mày hỏi, tay gõ gõ điện thoại
- Nói vậy là muốn tôi chịu trách nhiệm sao?

Trương Triết Hạn nghe xong máu nóng dồn lên đại não, tức giận đáp
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, chỉ cần anh đền lại bộ đồ cho tôi và tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta.
- Không có gì xảy ra giữa chúng ta? Anh chắc chứ? - Cung Tuấn nghiêm túc hỏi lại
- Chắc chắn! Dù sao chuyện tối qua tôi cũng không nhớ gì! - Trương Triết Hạn nói ra một câu kiên định.

Im lặng một hồi, Cung Tuấn mới lên tiếng
- Anh không nhớ thì có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không? Tôi không ngại tái hiện một lần nữa đâu, nếu không có tôi tình cờ "Cứu" anh thì có lẽ anh đã bị thuốc hành chết rồi! Vô ơn!
- Anh...Anh muốn tôi trả ơn? - Trương Triết Hạn có chút khó hiểu hỏi lại
- Đúng. Chịu trách nhiệm với tôi là thứ anh phải trả!
- Bằng cách nào? Tiền tôi không có, nhà cửa cũng không! - Trương Triết Hạn nhún vai, nằm vật ra giường thản nhiên đáp.
- Tiền? Nhà?... Tôi không thiếu!
- Vậy anh muốn gì đây? - Trương Triết Hạn tỏ ra mất kiên nhẫn.

Cung Tuấn đi thẳng vào vấn đề. Câu trả lời khiến Trương Triết Hạn rất bất ngờ.
- Ở cạnh tôi !
Trương Triết Hạn đứng hình mất vài giây, ngồi thẳng dậy, ấp úng nói
- Có thể... nói...nói cho tôi biết anh...là ai không?
Cung Tuấn chỉ nói ra tên mình, hai chữ trả lời rất đơn giản.
- Cung Tuấn !

Trương Triết Hạn kích hoạt não bộ, Cung Tuấn...cái tên này ai mà không biết. Vị Cung tổng bá khí và soái khí ngời ngời làm cho phụ nữ khắp cả nước ăn ngủ không yên, từ những người gia cảnh bình thường đến những tiểu thư quý tộc danh giá đều tranh nhau đến Cung Minh, dù chỉ là chức vụ nhân viên nhỏ bé cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Trương Triết Hạn cười nửa miệng, giọng nói có chút chua chát.
- Ồ, thì ra là Cung thiếu. Ai mà chẳng biết anh một ngày có biết bao nhiêu oanh oanh yến yến vây quanh, hà cớ chi ở đây làm khó tình một đêm như tôi chứ, hơn nữa tôi lại còn là một thằng con trai! Anh cũng chỉ là muốn đổi vị một chút thôi!
- Nói vậy là anh không muốn sao?
- Đúng, tối qua lại là lần đầu tiên của tôi. Anh cũng được thỏa mãn, vậy ra anh hời rồi còn gì!

Câu nói ấy làm Cung Tuấn có chút tức giận. Nghe tên cậu mà anh không lấy làm ngạc nhiên, đã vậy còn từ chối thẳng thừng như thế.
- Nếu tôi nói...tôi là chủ nợ của anh thì sao?
- Cái..cái gì?
Trương Triết Hạn trợn tròn đôi mắt, không tin vào những gì vừa nghe được

Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm phá tan bầu không khí căng thẳng, Trương Triết Hạn đứng lên đi ra mở, bên ngoài có một người đàn ông khi trông thấy anh thì liền cung kính cúi đầu
- Cậu Trương, đây là đồ thiếu gia bảo tôi mang đến cho cậu!
Trương Triết Hạn đưa tay nhận lấy túi đồ, sau đó bên tai vang lên câu nói nhàn nhạt rồi lạnh lùng cúp máy.
- 10h sáng mai! Đến Cung Minh!

***

Đêm qua, sau một trận kích tình, Cung Tuấn buông Trương Triết Hạn ra, ngồi dậy tiến ra ngoài ban công. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho thư kí, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi
- Tôi nghe, tổng giám đốc!
- Cậu điều tra cho tôi tất cả thông tin về người con trai ban nãy! Cho cậu 5 phút!

Cung Tuấn nói xong liền ngắt máy, đúng 5 phút sau, điện thoại lại rung lên, thư kí của cậu luôn xuất chúng như vậy
- Thưa tổng giám đốc! Anh ta tên Trương Triết Hạn, 30 tuổi, ngày trước gia đình có một xưởng rượu nhỏ nhưng đã bán cho người khác, bản thân anh ta bây giờ gánh số nợ của người cha lên đến 200.000 đô bên cho vay là người của Hắc bang, mẹ anh ta thì thường xuyên đau ốm, hiện tại anh ta đang làm nhân viên giao hàng của một xưởng rượu vang nhỏ, tối đến làm nhân viên pha chế ở bar Thiên Nhai! Hình như năm ngoái có xin vào làm tại công ty chúng ta nhưng vì không có bằng cấp nên đơn xin việc của anh ta bị loại đầu tiên! - Thư kí tên Uý Ninh nói ra một tràng, chỉ mong làm hài lòng ông chủ với những thông tin vừa tra ra.
- Hết rồi? - Cung Tuấn có chút không hài lòng.
- Vâng! Tổng giám đốc còn muốn biết thêm điều gì nữa?
- Tình trạng hôn nhân! - Cung Tuấn nhàn nhạt trả lời
- Thưa...tôi xin lỗi, thời gian có hơi gấp..tôi..tôi sẽ đi tra lại ngay!
- Không cần đâu!
Ngắt máy Cung Tuấn chợt nghĩ, nếu anh ấy đã động tới Hắc bang, thì có lẽ cả đời cũng không hết nợ, vậy chi bằng...nợ Cung Tuấn cậu thì vẫn hơn!

***

Đúng 10h sáng hôm sau, Trương Triết Hạn đứng trước toà nhà to lớn. Năm ngoái, anh cũng đã từng đến đây, đánh liều một phen, đem hồ sơ xin vào làm việc. Thành phố này đúng là khó tìm việc, dù không được học đại học nhưng năm năm qua Trương Triết Hạn vừa làm vừa học, trau dồi thêm thật nhiều kiến thức nhưng vẫn không xin được việc. Anh đã đi tìm việc ở rất nhiều nơi và đều không có kết quả.

Sau một năm trở lại đây, trong lòng Trương Triết Hạn không còn là nhiệt huyết tràn trề nữa mà thay vào đó là sự lo âu, khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc cái đầu nhỏ đang nghĩ ngợi lung tung, anh đi đến quầy tiếp tân hỏi chuyện.
- Xin chào! Tôi có hẹn với Cung..à tổng giám đốc Cung!
- Anh tên gì? Để tôi báo lại! - Cô nhân viên ở quầy tiếp tân gương mặt lập tức nặn ra nụ cười hết sức khả ái, trong lòng thầm cảm thán trước nhan sắc của người đối diện
- Trương Triết Hạn! Cảm ơn!

Cô nhân viên kia chưa kịp nhấc điện thoại lên thì có người tiếp lời, là giọng nói trong trẻo của 1 cô gái
- Cho hỏi, vị đây... có phải là Trương Triết Hạn không?
Trương Triết Hạn nhìn về hướng phát ra âm thanh êm dịu đó, lịch sự gật đầu.
Cô gái đó thấy mình đã tìm đúng người thì liền nhẹ nhàng nói
- Xin chào, tôi là thư kí tổng giám đốc, tên tôi là Châu Dã...thật ngại quá phiền anh đợi lâu, lúc nãy tôi có tý việc phải xử lý, chúng ta mau đi thôi!

Châu Dã dẫn Trương Triết Hạn đến trước cửa phòng làm việc của Cung Tuấn nhấc tay gõ cửa vài cái.
- Tổng giám đốc! Tôi đã đưa người tới!
- Vào đi!
Châu Dã đẩy cửa bước vào, Trương Triết Hạn cũng vì thế mà cất bước theo sau
- Thưa tổng giám đốc, đây là anh Trương , anh ấy đến để phỏng vấn , theo lời của anh tôi đã đưa anh ấy đến đây để anh phỏng vấn !
Châu Dã nhanh miệng nói một hơi, sau đó liền nghe thấy tiếng nói mấp máy đằng sau
- Cái...cái gì mà phỏng vấn chứ?
Trương Triết Hạn bắt đầu thấy rùng mình, khi nhìn thấy gương mặt tối sầm , ánh mắt sắt bén của Cung Tuấn nhìn mình, anh bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.
- Được, cô có thể ra ngoài rồi! - Dù nói chuyện với Châu Dã nhưng Cung Tuấn vẫn chẳng thèm nhìn cô một cái, ánh mắt toàn bộ chỉ dán chặt lên cái người đằng sau cô.

Châu Dã vừa bước ra, không khí im lặng đầy sát khí bao trùm cả căn phòng , Trương Triết Hạn sợ nhất cảm giác im lặng thế này , anh bắt đầu mở miệng hỏi.
- Rốt cuộc...anh yêu cầu tôi tới đây để làm gì? Còn nữa chủ nợ..
Trương Triết Hạn chưa kịp nói hết câu , thì Cung Tuấn đã dơ tay lên như ra hiệu, hãy câm miệng lại đi!

Trương Triết Hạn vừa thấy thế liền im lặng, nhưng anh không thể chịu nổi cảm giác này. Chợt có một giọng nói khác vang lên, Trương Triết Hạn lúc này mới để ý, bên cạnh Cung Tuấn còn có một người.
- Không làm mất thời gian của anh, tôi sẽ trực tiếp hỏi, anh chỉ cần trả lời thành thật là được!

Trương Triết Hạn khẽ gật đầu. Uý Ninh lúc này mới lên tiếng tiếp
- Anh đã...
Trương Triết Hạn gần như nín thở để nghe rõ câu hỏi, nếu anh ta hỏi bằng cấp hoặc anh tốt nghiệp ở đâu thì thật sự rất ngại đó.
- Anh đã có người yêu chưa? - Uý Ninh lấy một hơi sau đó liền nín cười mà buông câu hỏi

Trương Triết Hạn suýt nữa thì té khỏi ghế, anh có nghe nhầm không?
Uý Ninh cũng lường trước Trương Triết Hạn sẽ có phản ứng này nên giải thích
- Anh Trương, thật ra cũng không có gì kỳ lạ đâu. Công ty có quy định không được để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, nên hỏi về vấn đề này tuy có chút tế nhị nhưng công và tư phải rõ ràng thì sẽ tốt hơn!

Nghe Uý Ninh nói vậy Trương Triết Hạn cũng thấy có lý, mặt có chút ửng hồng nói
- Vẫn...vẫn chưa!
Trương Triết Hạn có thể cảm nhận được ánh mắt của vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia đang nhìn chằm chằm vào mình, bất giác không dám ngẩng mặt lên.
Cung Tuấn đưa chân qua đá đá vào chân Uý Ninh dưới gầm bàn ra hiệu. Uý Ninh gãi gãi đầu, rồi lại hỏi thêm.
- Vậy thì trước đó anh có từng tìm hiểu hay quen ai không?
- Tôi...không!

Uý Ninh hỏi Trương Triết Hạn nhưng lại hướng phía Cung Tuấn cười bí hiểm
- Ồ! chưa từng có người yêu, vậy thì tốt rồi!
Cung Tuấn nghe vậy liền nghiến răng nhỏ giọng.
- Cẩn thận cái miệng!
Uý Ninh bĩu môi, nói với Trương Triết Hạn
- Anh Trương, tạm thời trong phòng tổng giám đốc còn thiếu một nhân viên pha nước, anh được nhận vào làm, bắt đầu vào ngày mai!
Chưa dứt câu Uý Ninh đã bị Cung Tuấn quăng cho cái lườm chết người, cậu vội vàng chữa lại
- Cứ...bắt đầu...ngay bây giờ đi!
Uý Ninh nói xong liền đứng dậy tiến lại gần Trương Triết Hạn đưa cho anh một bản hợp đồng. Trong hợp đồng ghi rõ tiền lương hằng tháng là 2000 đô, bảo hiểm các loại đầy đủ. Bù lại, anh không được nghỉ việc nửa chừng dù có là lý do gì đi chăng nữa, nếu không sẽ phải đền số tiền vi phạm hợp đồng là 5 triệu đô

Thời gian kết thúc hợp đồng là 10 năm

Trương Triết Hạn hít vào một hơi lạnh, 10 năm thì có phần hơi quá nhưng những ưu đãi trong hợp đồng thật sự rất tốt, suy nghĩ một lúc liền hạ bút kí. Sau khi hai bên đã kí kết xong, Uý Ninh biết điều liền đi ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn có Cung Tuấn với Trương Triết Hạn hai mắt nhìn nhau.

Cung Tuấn sau khi quan sát Trương Triết Hạn một hồi liền cười nhếch miệng, ánh mắt lại càng sắt bén, đứng dậy tiếng lại gần anh.

Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn tiến về phía mình, nên hơi lúng túng không biết làm gì, chỉ ngại ngùng quay mặt nhìn hướng khác, không muốn nhìn thẳng mắt cậu.
- Anh ngại cái gì , không phải cả chuyện đó cũng đã làm với tôi rồi sao?
Trương Triết Hạn vừa nghe xong câu nói, liền mở to đôi mắt nhìn lên, như đang tỏ rõ thái độ tức giận.
- Tôi đến đây không phải để nghe anh nói những lời đó! Tôi với anh coi như là chưa có chuyện gì xảy ra đi! Nếu anh còn tiếp tục như vậy! Tôi xin được phép đi!

Trương Triết Hạn nói xong quay mặt đi về hướng cửa, nhưng chưa kịp chạm tới cánh cửa thì đã bị tay của Cung Tuấn chặn lại, anh đổi sang hướng khác cũng bị tay kia của cậu chắn ngang , bây giờ Trương Triết Hạn như một chú mèo nhỏ bị nhốt trong lồng.
- Anh không định trả nợ cho tôi sao?
- Trả nợ ? Tôi nợ anh khi nào chứ ?
Vừa nghe câu nói đó , ánh mắt Cung Tuấn tối sầm lại, nhếch miệng lên cười, đặt tay nâng càm Trương Triết Hạn lên nói.
- Ăn tôi xong rồi định phủi tay, anh nghĩ tôi là ai mà muốn chơi thì chơi, không muốn thì liền từ chối, nếu anh không nhớ thì để tôi làm lại cho anh nhớ! Người có quyền quyết định ở đây là tôi chứ không phải anh!

Cung Tuấn nói xong cười lạnh rồi quay mặt đi về phía bàn làm việc của mình. Lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt Trương Triết Hạn.
- Mau xem xem! Nợ những ngần ấy! Nhà anh đúng là biết đường ăn chơi đấy!

Trương Triết Hạn nghe xong, hốt hoảng đưa tay cầm lấy tờ giấy, bên trên chính là giấy xoá nợ của Hắc bang, họ đã xoá toàn bộ nợ cho cha anh, người trả tiền...lại là Cung Tuấn!
- Anh...anh cho người điều tra tôi!
- Như vậy không tốt sao? So với Hắc bang, nợ tôi vẫn tốt hơn nhiều, tôi sẽ không tính lãi, anh nợ bằng nào thì cứ trả bằng đó, hơn nữa làm ở đây, anh lại còn có lương! Anh xem hợp đồng nhìn bảng lương chắc cũng khá hài lòng rồi chứ?
Cung Tuấn ung dung ngồi vắt chéo chân trên bàn làm việc, trong lòng thầm nghĩ "Cá đã sa lưới"

***

Cung Tuấn sau đó vì có một cuộc họp nên đã mau chóng rời đi, Trương Triết Hạn nhàn rỗi liền đi tới tìm hai người thư kí kia trò chuyện

- Hoan nghênh đến với Cung Minh, từ nay chúng ta là đồng nghiệp rồi nên có gì thắc mắc cứ hỏi tôi đừng ngại! - Châu Dã vui vẻ chạy tới đưa tay ra muốn bắt tay Trương Triết Hạn,
Uý Ninh thấy vậy liền nhíu mày, cũng đi về phía hai người kia, nhanh chóng bắt lấy bàn tay nhỏ của Châu Dã làm cô giật mình.
- Uý Ninh! Anh làm cái gì đấy!
Đáp lại cô là hành động chỉ tay về phía camera đối diện, Châu Dã vội vàng thu tay về, đưa tay lên vỗ vỗ ngực, may mà Uý Ninh kịp thời nhắc nhở nếu không tiền lương tháng này của cô coi như xong.

- Tôi gọi anh là Hạn ca được không? Dù sao anh cũng lớn tuổi nhất ở đây! - Uý Ninh đưa tới cho Trương Triết Hạn một ly cafe thay cho cái bắt tay, bọn họ đều biết Trương Triết Hạn là người không thể động vào.
- Hả! Anh Trương, anh bao nhiêu tuổi? - Châu Dã ngạc nhiên khi biết Trương Triết Hạn lớn tuổi, nhìn anh chắc cũng chỉ hơn cô 2,3 tuổi thôi chứ mấy.
- Tôi 30! Còn hai người...và cả...Tổng giám đốc nữa? - Trương Triết Hạn dần cảm thấy thoải mái hơn, cái không khí căng thẳng sợ hãi lúc nãy cũng không còn nữa.
- Tôi 28, Châu Dã 25...Tổng giám đốc thì 29!

Nghe xong Trương Triết Hạn chỉ "Ồ" lên một tiếng rồi xin phép đi làm công việc, cho dù Cung Tuấn kia không giao việc cho anh nhưng bản thân Trương Triết Hạn ghét nhất là ăn không ngồi rồi, liền quay lại phòng tổng giám đốc tìm một số tài liệu về rượu mà học qua. Cầm tập tài liệu xoay xoay trên tay, Trương Triết Hạn nghĩ thầm trong bụng "tên Cung Tuấn kia còn kém tuổi mình, đã thế còn không biết ngượng mà lên mặt, toà nhà này to rộng như thế, lại cứ bắt anh phải ngồi làm việc chung, thật khó hiểu"

Châu Dã bên ngoài liền kéo Uý Ninh lại một góc thấp giọng hỏi.
- Anh mau kể em nghe, rốt cuộc hai người họ là quan hệ gì? Tại sao tổng giám đã có tận hai thư kí là anh và em rồi, cái việc pha trà rót nước chẳng nhẽ hai ta không làm được sao, lại còn phải thuê người khác?
- Đừng coi thường cái công việc của anh ta, chúng ta có muốn cũng không được làm đâu!
- Tại sao?
- Đồ ngốc nhà em! Em không nhận tổng giám đốc đặc biệt thích anh ta hay sao? Lương của anh ta, em đoán là bao nhiêu ?
Châu Dã nghĩ một hồi mới nói ra một con số, ngay sau đó nhận một cái cốc đầu của Uý Ninh
- Lương anh ta! Gần bằng hai chúng ta cộng lại đấy!
- Người có tiền theo đuổi người mình thích cũng thật khác thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net