Phần 23 ( Sóng gió tai ương )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn từ nhỏ đến giờ không có thói quen cài đặt báo thức, bản thân làm gì cũng theo đồng hồ sinh học, cho dù hôm trước có mệt mỏi thức khuya đến đâu thì hôm sau đúng 6giờ cậu đã tỉnh giấc, ngắm nhìn người con trai bên cạnh, trên cơ thể toàn là hồng hồng tím tím cũng đủ để biết được m hôm qua hoan lạc cuồng si đến mức nào.

Chợt một cơn đau đầu dữ dội ập đến, Cung Tuấn đưa tay ôm lấy đầu, nhưng rất nhanh sau đó cơn đau liền biến mất. Lạ thật! Dạo này số lần bị đau đầu càng lúc càng nhiều càng lúc càng không thể kiểm soát được. Có lẽ do cậu cố nhớ về Trương Triết Hạn nhiều quá, nhìn anh đang ngủ say bên cạnh, Cung Tuấn bất chợt thấy yên bình..

Luồn tay vào trong chăn ôm lấy thân thể băng thanh ngọc khiết vào lòng, hơi thở nóng ấm của anh phả vào lồng ngực khiến Cung Tuấn không thể nằm yên. Mùi hương ngọt ngào mê mị của anh cứ như độc dược câu dẫn cậu, bàn tay hư hỏng bắt đầu dịch chuyển vuốt ve tấm lưng ngọc, trượt dần xuống cặp mông căng tròn tinh nghịch nắn bóp xoa xoa. Trong mắt loé lên tia giảo hoạt, ngay lập tức tìm cái miệng đang mời gọi của anh mà đáp xuống. Đôi môi đang hé thở nhẹ nhẹ giúp Cung Tuấn thuận lợi chậm rãi đưa lưỡi vào, thấy anh không có động tĩnh gì liền liều mạnh khuấy đảo trong khoang miệng anh.

Đang mê man trong cơn mộng cảnh, Trương Triết Hạn chợt cảm thấy ngợp thở, đôi môi như bị cắn xé, trong miệng có thứ gì đó đang ngọ nguậy thì lập tức mở mắt bừng tỉnh. Đập vào mắt anh là khuôn mặt Cung Tuấn áp sát vào mình, đầu mũi cao chọc chọc vào má anh. Cung Tuấn đang nhắm mắt thưởng thức mĩ vị nên không biết Trương Triết Hạn đã tỉnh, cậu điên cuồng đảo lưỡi qua lại khiến cơ thể anh căng cứng như có dòng điện chạy qua. Trương Triết Hạn vội đem tay đẩy cơ thể đang dính chặt lấy mình ra, đưa tay lên lau miệng trừng mắt với Cung Tuấn
- Mới sáng sớm cậu làm cái quái gì vậy hả?

Khoé môi Cung Tuấn giương lên nụ cười tà mị, đưa lưỡi liếm quanh bờ môi ướt át của mình, dùng đôi mắt cún con mới ngủ dậy nhìn anh cất giọng nhu mì như nước
- Ngọt thật đấy! Triết Hạn...anh có biết không? Vẻ đẹp của anh lúc đang ngủ...thật quyến rũ!
Lời còn chưa dứt bàn tay đặt tại bờ mông đã lần lần vuốt ve khe nhỏ. Trương Triết Hạn sợ hãi lùi người ra nhưng nhanh chóng lại bị Cung Tuấn giữ lấy
- Tôi...tôi vẫn còn đau!
Thật sự khi nhớ lại đêm qua bị Cung Tuấn hành hạ từ cây đàn đi tới sofa ngay cả trong lúc tắm rửa cũng bị cậu quấy nhiễu, Trương Triết Hạn không khỏi rùng mình, chỗ đó của anh chắc hẳn bây giờ vẫn còn đang sưng đỏ

- Bảo bối!
Giọng Cung Tuấn khàn khàn vang lên, yết hầu nhạy cảm của anh bị cậu ngậm vào miệng mút lấy. Trương Triết Hạn ngay lập tức thanh tỉnh hẳn, vội chụp lấy tay cậu, hoảng hốt nói
- Thật sự rất đau!
Cung Tuấn luồn một tay qua sau gáy Trương Triết Hạn để anh gối lên, cũng tiện thể ôm anh vào lòng, khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ sống mũi anh, Cung Tuấn hạ giọng
- Không biết đến bao giờ anh mới quen được với kích cỡ của tôi? Bảo bối à! Tôi nhịn thật sự rất khó chịu!

Trương Triết Hạn đang khó xử không biết nên làm thế nào chợt thấy Cung Tuấn đưa tay xuống cầm lấy bàn tay anh đặt lên cự vật phát tướng của cậu. Trương Triết Hạn mắt liền mở to, cái thứ này có phải mỗi ngày đều to hơn không thế, nóng quá, nóng đến mức đôi tay như phải bỏng.
- Giúp tôi được không bảo bối!
- Tôi không biết làm! - Trương Triết Hạn trực tiếp quay mặt đi nhắm mắt lại quyết định giả chết.
- Vậy thì đành tôi vậy! Anh nằm nghỉ đi! Tôi đi ngâm nước lạnh!
Giọng điệu của Cung Tuấn có chút tiếc nuối đan xem chút tủi thân. Cánh tay đang để dưới gáy anh nhẹ nhàng chậm rãi từ từ rút ra, giả bộ thở dài tiếc nuối.
Trương Triết Hạn nghe thấy giọng điệu ấy của Cung Tuấn thì ngay lập tức cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, hít một hơi sâu nhỏ giọng nói
- Một lần này thôi đấy!

Câu nói này quả thật đúng ý Cung Tuấn, đôi mắt hiện lên ý cười, khoé môi hơi nhếch lên, nhưng ngay lập tức nụ cười liền biến mất, tuy trong lòng đã ngập tràn chờ mong, dục vọng điên cuồng nhưng cậu vẫn làm bộ buồn bã nói
- Anh không thoải mái thì đừng gượng ép bản thân!
- Không sao! Nhưng chỉ lần này thôi!

Dứt lời, Trương Triết Hạn lật người lại áp đảo Cung Tuấn dưới thân, hai chân quỳ bên hông cậu, cau mày cố nhớ lại những gì Cung Tuấn đã làm với mình, hình như Cung Tuấn...hay liếm yết hầu. Nghĩ là làm, Trương Triết Hạn vươn người hướng đến phần cổ của Cung Tuấn, nhẹ nhàng liếm lên yết hầu đang nhô cao của cậu.

Cung Tuấn nằm yên bất động, đưa mắt nhìn theo từng hành động của Trương Triết Hạn, khuôn miệng hơi nhếch lên chờ đợi động tác tiếp theo của anh.

Liếm yết hầu xong, Trương Triết Hạn liền học theo cách hôn của Cung Tuấn, anh nhẹ nhàng tách môi cậu ra, đưa lưỡi vào cuốn lấy lưỡi cậu dây dưa. Mặc dù kĩ thuật hôn hết sức vụng về nhưng Cung Tuấn lại thấy nhịp tim mình theo đó mà rối loạn.

Tạm biệt bờ bôi hồng hào ngon ngọt, Trương Triết Hạn cúi xuống đi tìm đồi núi chập trùng, ngậm lấy một bên ngực, bắt đầu đảo mút gặm nhấm. Khuôn ngực Cung Tuấn thật săn chắc, cứng đến nỗi Trương Triết Hạn phải dùng sức một chút mới cảm nhận được sự đàn hồi.
- Um...a
Cung Tuấn vô thức mà bật ra tiếng rên đầy gợi cảm, hôm nay cậu mới phát hiện ra, Trương Triết Hạn còn có một mặt khác như thế này.

Nụ hôn trượt dần từ khuôn ngực hoàn hảo xuống cơ bụng săn chắc, đưa lưỡi liếm quanh từng múi nhỏ, sau đó lần xuống bụng dưới, đến đây...Trương Triết Hạn chợt dựng người lên. Hành động dừng lại đột ngột này khiến Cung Tuấn khẽ nhíu mày, thắc mắc hỏi
- Sao lại ngừng rồi! Đừng với tôi là anh chỉ làm có thế thôi đấy nhé! - Cung Tuấn cảm thấy không an tâm, Trương Triết Hạn ngang ngược như thế, làm nửa vời rồi bỏ dở cũng không có gì đáng ngạc nhiên

Trương Triết Hạn đưa mắt liếc xéo Cung Tuấn, đưa tay chỉ lên môi dưới của mình nơi có một vết xước, hậm hực nói
- Cậu cắn tôi thành ra thế này giờ còn bắt nó phục vụ cậu sao?
- Hihi...Lúc đấy tôi mất kiểm soát mà...ai bảo anh mê hồn quá! - Cung Tuấn híp mắt cười đáp lại, đưa tay lên xoa xoa eo nhỏ hạ hoả cho anh
- Cậu còn dám trách tôi à? - Trương Triết Hạn đưa tay đánh mạnh vào eo Cung Tuấn hất hàm nói
- Ui da..Không dám! Không dám!

Trương Triết Hạn thu lại ánh nhìn, chuyển sự chú ý của bản thân về phía cự vật đang vươn mình ngóng trông, từ từ đưa tay ra bắt lấy. Quả thực đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn chạm vào cự vật của Cung Tuấn, cảm giác da tay vừa tiếp xúc, anh giật mình muốn thu tay về nhưng lại bị Cung Tuấn túm lại nhất quyết nắm chặt không cho anh cơ hội chạy trốn.

Từng ngón tay vòng quanh bao lấy thân cự vật nóng hổi, Trương Triết Hạn liền nghĩ "Kích thước này...thật sự có thể dung nạp vào trong cơ thể mình sao". Đã có lần Trương Triết Hạn nắm tay Cung Tuấn, lén lút sờ nắn ba ngón tay của cậu để ước lượng, nhưng cái kích cỡ thực sự hiện giờ, so với ba ngón tay nó còn hơn rất nhiều..

Cự vật cương trướng được bàn tay mềm mại của Trương Triết Hạn bao lấy, Cung Tuấn mê dại đến run người. Đặt bàn tay của mình lên tay anh, bắt đầu chuyển động lên xuống. Cung Tuấn vòng tay còn lại qua kéo Trương Triết Hạn cúi xuống sát mình rồi lại dùng sức ấn gáy anh xuống để thâu tóm đôi môi anh. Dễ dàng cạy mở hàm răng trắng sứ, Cung Tuấn đưa lưỡi sanh khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy tất cả vị ngọt ngào của anh. Hô hấp của cậu dồn dập, yết hầu rạo rực như sắp bùng cháy.

Bàn tay bao lấy tay Trương Triết Hạn đặt trên cự vật di chuyển mỗi lúc một nhanh, tay còn lại ấn eo anh xuống đôi môi di chuyển từ miệng xuống cổ, liếm nhẹ yết hầu, rồi dùng sức đẩy cao Trương Triết Hạn lên để khuôn ngực của anh có thể chạm tới miệng cậu. Kích thích phía trên khiến hạ thân Trương Triết Hạn cũng rục rịch ngóc đầu, cảm nhận được sự thay đổi qua từng tiếng ngâm nga rên rỉ, Cung Tuấn biết anh cũng đang thượng rồi, bèn đem tay còn lại của mình, bao lấy, hết lòng phục vụ anh.

- Um..aaa..Cung Tuấn! Tay tôi mỏi!
Nghe vậy, Cung Tuấn liền gia tăng tốc độ, bàn tay phía dưới ngày càng nhanh hơn nữa. Tốc độ kinh hồn đoạt vía khiến Trương Triết Hạn thật sự theo không kịp. Sau hồi lâu vật lộn, hai con người vào sáng sớm tinh mơ, mê loạn mà bắn lên cơ thể nhau một dòng chất dịch ấm nồng.

Trương Triết Hạn gục cơ thể nặng nhọc mỏi mệt lên ngực Cung Tuấn mà thở dốc, lại nghe âm thanh thoả mãn gợi cảm của cậu vang lên
- Bảo bối! Tôi vừa phát hiện ra một khả năng đặt biệt khác của anh!
- Nói! - Trương Triết Hạn thở hổn hển giả nằm im không nhúc nhích lười nhác trả lời
- Bàn tay này của anh không những biết pha chế đồ uống ngon, chơi dương cầm cũng giỏi mà ngay cả dùng để làm việc này thì cũng thật là hoàn mỹ! - Cung Tuấn vừa nói vừa cười, ngón tay vô thức đưa lên nghịch từng lọn tóc anh.
- Im miệng ngay cho tôi! Mẹ kiếp!

***

Trong căn nhà rộng lớn, Cố Nhược Nam như người mất hồn, mấy ngày gần đây cô ta vô cùng căng thẳng, đồ ăn cướp đúng là không thể tồn tại lâu nhưng cô ta lại không can tâm.

- Thưa cô chủ! Đồ cô cần đã chuẩn bị xong!
Một người đàn ông cao to đeo mắt kính đen đưa đến cho Cố Nhược Nam một tập giấy tờ, ông ta chính là quản gia lâu năm ở nhà họ Cố.
- Cô chủ! Tôi nhìn cô lớn lên từng ngày, cũng coi cô như người thân, tôi mới mạo muội khuyên cô...buông bỏ sớm ngày nào, sẽ tốt cho cô ngày đó! Đừng để bản thân mình lún quá sâu! - ông quản gia cất tiếng khuyên nhủ

Cầm tập hồ sơ trên tay, ánh mắt loé lên tia hiểm độc, nhếch môi nở nụ cười chế diễu cô ta liền đứng dậy cất tiếng nói sau đó quay người rời đi
- Bản thân tôi ngay từ khi bắt đầu đã lún quá sâu không thể quay đầu rồi. Tôi không được hạnh phúc! Người khác cũng đừng hòng!

***

Tại phòng Tổng giám đốc...
Cung Tuấn đang chết chìm trong đống văn kiện xem xem kí kí cả một buổi chiều vẫn chưa xong, bên ngoài thì lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Trương Triết Hạn, Châu Dã, Uý Ninh người thì nằm bò trên bàn, người thì dựa lưng vào ghế, người ung dung ngồi hẳn lên bàn đung đưa cái chân, cả ba con người này đều đang hết sức căng thẳng, tay cầm điện thoại, chơi Đấu Địa Chủ.

Không thể để Trương Triết Hạn ở nhà một mình, Cung Tuấn đành đem anh đến công ty. Nhưng khi đến công ty thì cậu lại chẳng cho anh làm gì cả, động vào việc gì cậu cũng thấy lo...Vậy nên để cho đỡ nhàm chán, Trương Triết Hạn chỉ đành lôi hai con người bận rộn này chơi cùng mình, tất cả công việc của họ đều đổ dồn hết lên người Cung Tuấn.

Ngồi nhiều có chút mỏi lưng, Trương Triết Hạn liền bảo Châu Dã mình ra ngoài hít thở một chút. Châu Dã có ý đi cùng anh nhưng lại nhớ đến Cung Tuấn còn rất nhiều việc nên Trương Triết Hạn liền từ chối, kêu hai người họ hãy đi phụ giúp Cung Tuấn một tay. Nếu không...bữa tối nay của anh sẽ không có người lo cho mất.

Vừa ra đến cửa công ty, Trương Triết Hạn liền nhận được một tin nhắn, mở ra xem trái tim anh bỗng loạn nhịp
"Nếu muốn Cung Tuấn sống! Hãy đến quán cafe đối diện! Đi một mình không được để ai biết"
Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy bất an, đầu óc rối như tơ vò sau đó trầm mặc suy nghĩ một chút rồi quyết định cất bước đi về phía đối diện.

Quán cafe không một bóng người, dường như đã được ai đó bao trọn. Trương Triết Hạn đi từ tầng một lên tầng hai, thấy một thân hình nhỏ bé thì khẽ nhíu mày không hiểu tại sao lại có người vô liêm sỉ đến mức này, trong đầu thầm nghĩ "Lại là cô ta sao? Dai hơn đỉa đói vậy?"

Cất bước đi tới đứng trước mặt Cố Nhược Nam, Trương Triết Hạn cao ngạo nhìn xuống, cất giọng lãnh đạm
- Gọi tôi ra đây là muốn làm gì?
- Anh ngồi đi đã!
Cố Nhược Nam đưa tay chỉ vào chiếc ghế, sau đó cất tiếng hỏi
- Cung Tuấn! Dạo này còn đau đầu chứ?
Câu hỏi của Cố Nhược Nam làm anh ngây người, mặc dù Cung Tuấn giấu không nói cho anh biết nhưng chỉ cần để ý một chút thôi là sẽ biết ngay dạo này cậu liên tục bị cơn đau đầu hành hạ, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi thứ sẽ lại trở về bình thường. Nhưng tại sao Cố Nhược Nam lại biết Cung Tuấn bị đau đầu. Trương Triết Hạn đưa ánh mắt đầy nghi hoặc lên nhìn

- Trước khi tôi vào vấn đề chính! Anh xem cái này trước đi đã!
Cố Nhược Nam lấy ra một tập hồ sơ, Trương Triết Hạn nhận lấy, mở ra bên trong chính là hồ sơ bệnh án của Cung Tuấn. Những thứ này anh đều biết rõ, cô ta còn đưa cho anh làm gì. Khi vừa định trả lại, ánh mắt Trương Triết Hạn hoảng loạn khi nhìn thấy dòng chữ

"Chấn thương vùng sọ não! Tổn thương ở da đầu: Rách da đầu, đầu chảy máu
Tổn thương ở hộp sọ: Rạn hộp sọ
Tổn thương ở màng não: Không có
Tổn thương ở mạch máu: Không có
Tổn thương liên quan đến quán tính: tổn thương não, có thể khiến bệnh nhân hôn mê kéo dài"

Như vậy chứng tỏ, Cung Tuấn không hề bị tụ máu như bác sĩ nói. Trương Triết Hạn lập tức dùng ánh mắt ánh mắt bán tính bán nghi nhìn Cố Nhược Nam hỏi.
- Cung Tuấn! Không bị tụ máu?
Đáp lại anh là không gian tĩnh lặng như tờ, Cố Nhược Nam ung dung dựa người vào ghế, đưa tay cầm lấy ly trà thảnh thơi thưởng thức.
- Mau nói! - Trương Triết Hạn mất kiên nhẫn gằn giọng.

Ánh mắt Cố Nhược Nam loé lên tia tàn độc, đặt ly trà xuống cô ta nói
- Anh nên biết điều một chút! Trương Triết Hạn trước giờ tôi để anh lên mặt quá nhiều lần rồi! Anh muốn biết đúng không? Được thôi!
Dứt lời, Cố Nhược Nam liền nở nụ cười châm biếm nhìn Trương Triết Hạn mà cất lời
- Cung Tuấn thật ra chỉ bị chấn thương nhẹ! Nhưng tôi đã cho người chà trộn vào đội ngũ bác sĩ, cái người mà tôi cho vào đó đã lén tiêm vào chai truyền của Cung Tuấn một lượng thuốc làm đông máu não. Chính vì vậy anh ta mới mất trí nhớ. Khi anh ta mê man bất tỉnh, anh lại là người luôn bên cạnh anh ta, chính vậy cho nên khi tỉnh lại, anh ta mới không nhận ra anh.
- Còn về việc Cung Tuấn thường xuyên đau đầu! Có trách thì người đáng trách là anh! Nếu anh không xuất hiện, thì tôi đã có được Cung Tuấn, nếu anh không chen ngang, thì tôi cũng không đến mức bỏ độc vào đồ ăn của anh ta!

Trương Triết Hạn nghe xong bàng hoàng đến kinh ngạc. Cô ta vừa mới nói...bỏ độc sao?
- Cô nói cái gì? Độc là sao? - Trương Triết Hạn hoảng hốt hỏi
Không để Trương Triết Hạn chờ lâu, Cố Nhược Nam nở nụ cười đắc ý nói
- Cái hôm tôi mang cơm đến ăn cùng Cung Tuấn, ly nước của anh ta tôi đã động tay vào! Loại độc không màu không mùi không vị này tưởng như chẳng có gì nhưng sẽ hoà tan ngay vào trong máu, không có ai có thể phát hiện ra nó là loại độc gì, rồi dần dần nó sẽ ăn mòn cơ thể. Cơn đau đầu sẽ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dữ dội...Nếu như không uống thuốc giải trong vòng hai tháng và một năm sau lặp lại, thì kết cục chỉ có một! Đó là chết!

Trương Triết Hạn cảm thấy toàn thân như rơi xuống địa ngục, cố chấn tĩnh bản thân, ngước mắt hỏi
- Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?
Nghe thấy thế Cố Nhược Nam liền phá lên cười
- Haha...báo cảnh sát ư! Một khi tôi chết thì Cung Tuấn sẽ chết, được hội ngộ anh ra dưới hoàng tuyền cũng không phải điều gì quá tệ hại! Dù sao tôi cũng chẳng còn gì nữa!
- Vậy cô muốn tôi làm gì? Phải làm gì cô mới chịu đưa thuốc giải!

Ngẫm nghĩ một lúc, Cố Nhược Nam đưa tay lấy trong túi xách ra một lọ thuốc nhỏ dạng nước trong suốt, đặt lên bàn, cô ta khẽ cười
- Đơn giản thôi! Rời xa Cung Tuấn! Biến mất khỏi cuộc đời Cung Tuấn!
Trương Triết Hạn chết lặng, tâm can lí trí xâu xé thi nhau giày vò anh, mãi lâu sau mới lấy lại bình thường mà trả lời
- Cho dù tôi có rời xa Cung Tuấn! Thì cậu ấy cũng sẽ không chọn cô!
- Tôi đâu cần! Hiện tại tôi chỉ muốn hai người không có được hạnh phúc! Tôi đau khổ hai người các người phải khổ cùng tôi! Anh quyết định nhanh lên, tôi không đủ kiên nhẫn đâu!
Không có anh, cho dù không phải tôi, Cung Tuấn cũng sẽ có được hạnh phúc khác, nhưng ở bên anh, anh ta chắc chỉ sống được thêm vài tháng!

Trái tim đau nhói chết dần chết mòn, đau thương đến mức ửng đỏ hốc mắt, Trương Triết Hạn hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, rồi chậm rãi hỏi cô ta
- Làm sao tôi có thể tin được lời cô nói bao nhiêu phần là thật!
- Anh chỉ có một lựa chọn! Đó là tin tôi! - Cố Nhược Nam cong môi thích thú đáp.
- Được! Tôi sẽ lập tức rời đi!

Cố Nhược Nam đẩy lọ thuốc về phía Trương Triết Hạn, mắt trợn trừng vô cùng kinh dị cất tiếng doạ dẫm anh
- Trương Triết Hạn! Tôi nhắc cho anh nhớ! Một năm sau nếu được uống thuốc giải liều nhắc lại thì độc dược mới hết! Cho nên anh đừng hòng giở trò qua mặt tôi!

Đáp lại cô ta là cái gật đầu chắc nịch của Trương Triết Hạn sau đó anh đứng dậy xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng ấy, Cố Nhược Nam nhếch miệng cười
- Trương Triết Hạn! ván cờ này anh thua rồi! Là do anh quá tự cao tự đại, là do anh chọn đối đầu với tôi mà thôi! Tôi có chết cũng không để hai người yên ổn!

***

🙈🙈🙈🙉🙉🙉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net