Phần 27 ( Quay về ) H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa sổ màu xanh khẽ tung bay theo gió, len lỏi từng đợt từng đợt ánh sáng xuyên vào, trong căn phòng lạnh lẽo toàn mùi thuốc khử trùng này, có một thanh âm ấm áp vang lên
- Hạn Hạn! Em về rồi!

Trương Triết Hạn đang mơ màng, chợt cảm thấy có người đang nói bên tai anh, giọng nói này hết sức quen thuộc, mang giọng điệu thâm tình, nhưng sao anh nghe thì lại cảm thấy rất đau lòng, tiếng nói này có quá nhiều sự nhớ nhung, sự yêu thương kìm nén, giống như là một sự hội ngộ sau một cuộc chia ly đầy bi thương.

Trương Triết Hạn choàng tỉnh giấc vì cái tên gọi ngọt ngào ấy. Vội ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn về phía người đang nằm trên giường kia, chỉ một giây thôi, đôi mắt bình ổn ngay lập tức lộ ra sự khẩn thiết và mừng rỡ như điên.

Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Cung Tuấn vào giờ phút này lại lộ ra dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Trương Triết Hạn cẩn thận vươn tay, áp lên má cậu, tay còn lại thì dụi dụi đôi mắt sợ mình nhìn lầm, sau khi xác định những điều trước mắt là thật, Trương Triết Hạn ngay lập tức nở nụ cười tươi, chất giọng mừng rỡ xen lẫn lo lắng lập tức vang lên
- Cung Tuấn! Em tỉnh rồi! Em có đau ở đâu không? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái?

Lời vừa dứt, cả cơ thể Trương Triết Hạn bất ngờ bị lôi xuống, theo phản xạ anh đưa tay ôm lấy bụng mình, tránh cho bảo bảo bị va đập, Cung Tuấn vươn tay kéo Trương Triết Hạn về phía mình, cánh tay còn lại thì vòng qua eo anh. Động tác của cậu vô cùng dứt khoát, giống như là đã làm ngàn vạn lần.
- Hạn Hạn...
Tiếng gọi dịu dàng êm tai, khiến cho Trương Triết Hạn cảm thấy vô cùng quen thuộc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt anh là đôi mắt tràn ngập ý cười của Cung Tuấn. Không tin vào những gì vừa nghe được, Trương Triết Hạn cất giọng run run hỏi
- Tuấn..Tuấn Tuấn?

Đáp lại anh, Cung Tuấn đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ tấm lưng đang không ngừng run rẩy, một tay đưa lên luồn vào tóc anh xoa xoa, cúi đầu hít lấy mùi hương quen thuộc, sau đó bàn tay lại tiếp tục di chuyển xuống vùng bụng xinh có hơi nhô lên một chút, cậu cười nói
- Hạn Hạn của em! Bảo bảo cũng là của em!
Lời nói của Cung Tuấn làm Trương Triết Hạn sững người, sau đó vui quá mà cười lớn, cười đến mức, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn trào không kiểm soát được.

Cảm nhận được sự ướt át trên ngực, Cung Tuấn hốt hoảng nghiêng người, đem Trương Triết Hạn nằm xuống lên cạnh, đưa tay lau nước mắt cho anh, cậu cuống quýt dỗ dành
- Hạn Hạn đừng khóc! Đừng khóc mà! Em không sao rồi! Em nhớ lại rồi! Xin lỗi vì đã quên anh một thời gian dài như thế...Hạn Hạn của em...vất vả cho anh rồi!
Cung Tuấn như một cái máy, liên tục dùng lời lẽ ngọt ngào dỗ dành anh, còn đưa môi lên chạm vào đôi mắt đẫm lệ, nước mắt của Trương Triết Hạn, đúng là đòn trí mạng đối với Cung Tuấn.

Khóc một trận xong, Trương Triết Hạn lấy lại bình tĩnh, anh cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, cất giọng ôn nhu
- Anh thì không sao! Nhưng anh sợ bảo bảo sẽ hoảng sợ! Anh lúc nào cũng lo lắng con sẽ xảy ra chuyện...Nếu Tuấn Tuấn...em không tỉnh lại, bảo bảo có mệnh hệ gì...anh...anh không biết sẽ tiếp tục sống như thế nào nữa!

Nhận ra sự lo lắng của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn mỉm cười, đặt bàn tay mình lên tay anh, cậu nói
- Anh yên tâm, con của chúng ta mạnh mẽ, kiên cường lắm! Sau này, bảo bảo sẽ cùng em, chăm sóc, bảo vệ anh!

***

Sau vài ngày nghỉ dưỡng , cơ thể Cung Tuấn đã dần ổn định hơn. Sắc mặt trở nên hồng hào, có sức sống, không còn cái vẻ nhợt nhạt như trước nữa.

Cung Tuấn tỉnh lại, mọi người đều vui, vui nhất là Trương Triết Hạn sau đó người vui thứ hai không ai khác chính là ngài Thượng Uý. Khi bắt đầu tiến hành lọc máu, tâm trạng ông chẳng có cảm xúc gì, nhưng khi Cung Tuấn hôn mê không tỉnh, ông liền bắt đầu lo lắng. Lo lắng bản thân đã mấy năm không động tay vào chế dược, không biết có sai sót gì trong khi điều chế không, lo sợ bản thân lại phạm phải sai lầm mà một lần nữa cướp đi sinh mạng của người vô tội. Ông lo lắng đến mức, ăn không ngon, ngủ không yên, Trương Triết Hạn túc trực trong phòng phẫu thuật thì bản thân ông lại ở bên ngoài đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào bên trong xem tình hình có tiến triển hay không.

Ngài Thượng Uý bắt đầu cảm thấy bản thân quyết định giúp Trương Triết Hạn là một điều vô cùng đúng đắn. Từ khi anh đến đây, không khí trong căn nhà này khác hẳn, không còn dáng vẻ ảm đạm thê lương. Tối đó, ngồi trên bàn ăn, khung cảnh trước mặt khiến trái tim đã nguội lạnh bấy lâu của ông chợt thấy ấm áp lạ thường...

Cung Tuấn chăm chú bóc từng con tôm to đưa đến tận miệng Trương Triết Hạn, còn Trương Triết Hạn thì ung dung ngồi chơi điện tử, không phải làm gì cũng có cái ăn. Qua mấy ngày gần đây ông quan sát, liền khẳng định giữa hai người này không hẳn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhìn cái cách chăm nhau kia đi, nhận là bạn đúng là không biết xấu hổ. Ngồi đối diện họ là Uý Ninh, vừa dùng bữa vừa gọi video cho một cô gái nào đó, cười nói không ngừng. Tô Vũ ngồi bên cạnh ông, luôn miệng hỏi về cách chế tạo dược phẩm, còn muốn bái ông làm sư phụ.

Cái quy tắc ngồi vào bàn ăn không nói chuyện của ông chả mấy chốc mà bị đám thanh niên này phá vỡ, nhưng ông không hề thấy khó chịu, ngược lại còn có chút vui...

Vèo cái đã hết một tuần, cuộc gặp gỡ nào cũng có hồi kết. Nhìn Cung Tuấn đang giúp Trương Triết Hạn đi giày, ngài Thượng Uý khẽ cau mày, cái tên này lười quá mức rồi đấy, tiến tới bên cạnh, ông lên tiếng
- Sau khi trở về vẫn là nên để ý trạng thái cơ thể mình, có gì bất thường phải đến bệnh viện ngay!
Đáp lại ông, Cung Tuấn không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Trương Triết Hạn lúc này đã được thay giày xong, liền đứng lên mỉm cười nói
- Lão Thượng Uý! Cảm ơn ông!

Nhìn Trương Triết Hạn vui vẻ như thế, trong lòng ông bỗng trỗi dậy một cảm xúc lạ, ông dang hai tay ôm lấy anh vào lòng, nhắm mắt lại lên tiếng dặn dò
- Nhớ chăm sóc bản thân...!
Trương Triết Hạn ban đầu bị hành động của ông làm cho giật mình, nhưng sau đó anh liền hiểu ra, lão già này chính là không muốn rời xa anh đây mà. Đợi ông Thượng Uý buông mình ra, Trương Triết Hạn mỉm cười đáp lại
- Tôi rõ rồi thưa ngài Thượng Uý! Ông cũng không cần quá buồn đâu, tôi sẽ thường xuyên quay lại thăm ông, tôi không ở đây, chắc chắn Tô Vũ sẽ thường xuyên lui tới!
- Được! Cậu nhớ đó!
Ngài Thượng Uý mỉm cười đáp lại, rồi nhanh chóng quay lưng đi lên lầu, ông ấy thật sự không đành lòng chứng kiến khoảnh khắc chia tay này.

Trước khi Trương Triết Hạn đến đây, cuộc sống của ông vô cùng nhàm chán, hết sức cô đơn, kể từ khi vợ con không còn, ông ấy cứ sống trong day dứt và đau khổ. Từ khi Trương Triết Hạn xuất hiện, làm nhịp sống của ông cơ hồ được khơi dậy, nhìn anh lo lo lắng lắng suy tính đủ điều ông liền bên cạnh chỉ bảo, nhìn anh mệt mỏi tiều tuỵ nhưng ánh mắt vẫn quật cường mạnh mẽ ông liền an ủi động viên, nhìn anh vui vẻ hạnh phúc ông bỗng cảm thấy vui vẻ trong lòng. Không biết từ lúc nào bản thân ông đã xem Trương Triết Hạn như đứa con đã mất của mình. Thật tâm đối đãi, thật lòng chăm sóc.

Nghe tiếng chiếc xe rời đi, ngài Thượng Uý đứng cạnh cửa sổ, nhưng lại không dám nhìn ra ngoài, nhắm đôi mắt đã có nếp nhăn lại, ông khẽ nói
- Tạm biệt, con trai!

***

Trương Triết Hạn lên máy bay liền cảm thấy mệt mỏi, nằm trong lòng Cung Tuấn mà thiếp đi, khi tỉnh lại bản thân đã nằm trên giường từ lúc nào.

Không biết đối với phụ nữ khi mang thai sẽ thấy như thế nào. Nhưng với Trương Triết Hạn mọi thứ đều rất khó khăn, cơ thể lúc nào cũng như thiếu ngủ, đến ăn cũng không thèm. Theo như lời ông bác sĩ nói thì đó là hiện tượng nghén ngủ. Ngước mắt lên nhìn đồng hồ, bản thân đã ngủ tận tám tiếng, thế mà cái miệng vẫn không ngừng ngáp liên tục. Suy nghĩ một lúc, Trương Triết Hạn lại quyết định chui vào trong chăn, bảo bảo chính là muốn đi ngủ, baba liền chiều con.

Đôi mắt chỉ mới kịp nhắm lại đã nghe thấy tiếng cửa được mở ra, biết người vào là ai, Trương Triết Hạn liền nhắm chặt đôi mắt giả vờ đang ngủ. Cảm nhận được đôi bàn tay mát lạnh đang luồn vào trong chăn, lướt nhẹ lên viền eo thon nhỏ, Trương Triết Hạn có chút nhột, không kiềm chế được khẽ cựa quậy mình. Bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ, một luồng hơi nóng phả vào tai anh
- Bảo bối! Dậy ăn thôi nào!
- Anh buồn ngủ! - Trương Triết Hạn dùng giọng điệu ngái ngủ đáp lại.
- Hạn Hạn! Anh đã ngủ hơn tám tiếng rồi! Ngủ nhiều thật sự không tốt cho sức khỏe!
Không thấy Trương Triết Hạn tiếp lời, Cung Tuấn bèn xoay người anh lại, cọ mũi vào mũi anh dỗ dành
- Ngoan nào! Ăn xong em để cho anh ngủ tiếp có được không?
- Em im miệng!

Trương Triết Hạn xấu tính nhất là trong lúc buồn ngủ, điều này Cung Tuấn rõ nhất, thấy anh khó chịu thì liền im bặt. Trong cơn mơ màng, Trương Triết Hạn đem bàn tay mình vòng qua ôm lấy cơ thể Cung Tuấn, khuôn mặt vô thức dụi dụi vào ngực cậu hệt như chú mèo nhỏ. Bị đôi tay mềm mại kia quấn lấy siết chặt, Cung Tuấn khẽ hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận nơi lồng ngực đang có một hơi thở ấm nóng phả vào, Cung Tuấn chợt phát hiện, khát vọng của cậu đối với Trương Triết Hạn càng lúc càng lớn, càng lúc càng khó có thể kiểm soát được.

Nhìn đôi môi đỏ mọng đang hé ra thở đều đều kia, Cung Tuấn cúi đầu ngậm lấy, lửa nóng trong cơ thể lúc này bùng cháy tưởng chừng không gì có thể ngăn cản được. Trương Triết Hạn đang chìm sâu trong giấc ngủ bỗng bị Cung Tuấn quấy rầy ngay lập tức bị nụ hôn của cậu làm cho choáng váng, định đem tay đẩy cậu ra nhưng dường như một chút phản kháng anh cũng không muốn, cơ thể anh chính là không có sức miễn dịch gì đối với người con trai này.

Đầu lưỡi nhỏ bị Cung Tuấn hút lấy trong miệng, Trương Triết Hạn hô hấp khó nhọc dùng tay vỗ vỗ vào lồng ngực săn chắc của cậu. Nhưng Cung Tuấn vẫn chưa muốn buông ra, dây dưa thêm một hồi mới tiếc nuối mà tha cho anh.
- Tỉnh ngủ chưa? - Cung Tuấn liếm liếm môi cười gian xảo hỏi.
- Xấu xa! - Trương Triết Hạn thở dốc nặng nhọc, sau đó đưa tay lên muốn Cung Tuấn kéo dậy.

Cung Tuấn mỉm cười, một tay cầm lấy tay anh, một tay đưa ra sau lưng đỡ cơ thể anh lên, cậu áp mặt xuống chiếc bụng nhỏ, đặt lên đó một nụ hôn rồi cất tiếng nói
- Bảo bảo! Nay baba làm nhiều đồ ăn ngon lắm đấy! Lát bảo bảo ăn nhiều vào nha!
Trương Triết Hạn cúi đầu trông thấy điệu bộ thủ thỉ với con của Cung Tuấn mà khoé miệng vô thức nhếch lên, trái tim được bao bọc trong một luồng ấm áp.

Sau khi ăn xong, Cung Tuấn vì phải xử lí chút công việc nên đã chui vào thư phòng, còn Trương Triết Hạn thì chuyên tâm đi đi lại lại trong phòng khách cho tiêu bớt lượng thức ăn lớn vừa nạp vào. Cung Tuấn chết tiệt, cái gì cũng bắt anh ăn, còn lấy lí do ăn cho bảo bảo khiến anh không có cách nào từ chối được. Cái miệng nhỏ xinh không ngừng ngáp lên ngáp xuống, cho dù đôi mắt đã trĩu nặng nhưng anh vẫn ý thức được đang no quá mà đi ngủ luôn sẽ không tốt, đành phải kìm hãm cơn buồn ngủ, cố gắng đi lại cho tiêu cơm.

Đi mãi đi mãi cho đến khi đôi chân mỏi nhừ, cảm nhận được cái bụng đã dễ chịu đi không ít, Trương Triết Hạn liền vui vẻ leo lên giường. Vừa đặt lưng xuống là có thể ngủ ngay, rất nhanh chóng anh đã có thể đem bản thân lạc vào mộng cảnh.

Cung Tuấn sau khi đã xử lý xong đống văn kiện thì nhanh chóng trở về phòng ngủ, cậu biết Trương Triết Hạn giờ này chắc chắn là đang ngủ rồi. Cửa vừa mở, nhìn người con trai đang cuộn tròn co ro mải ngủ đến mức chăn cũng lười không kéo lên đắp. Cung Tuấn tiến lại gần, đưa tay lên kéo chăn cho anh, nhưng hành động ấy bỗng ngưng lại khi đôi mắt hư hỏng lại tia đến bờ môi đỏ hồng, cảnh tượng nóng bỏng nồng nhiệt ban nãy lại hiện lên, hạ thân cũng vì thế mà rục rịch ngóc đầu.

Nhanh chóng leo lên giường, bàn tay thon dài lần mò cởi từng cúc áo của anh, cảm nhận được hơi lạnh phả vào người, Trương Triết Hạn rùng mình, khẽ chau mày, cất giọng khó chịu
- Lạnh!
- Rất nhanh thôi! Anh sẽ không còn lạnh nữa!
Cung Tuấn vừa nói vừa dùng bàn tay thoăn thoắt cởi hết cúc áo, đem lột bỏ ra khỏi cơ thể anh. Lật người anh lại, áp đảo dưới thân, chống đầu gối sang hai bên hông tránh cơ thể chạm vào vùng bụng, Cung Tuấn liếm môi như thể sắp được ăn đồ ngon, cúi người nhanh chóng phủ xuống bờ môi yêu mị.

Trương Triết Hạn chợt bừng tỉnh, mở to mắt hốt hoảng nhìn Cung Tuấn, đẩy người cậu ra cất giọng nói
- Em làm cái gì thế! Anh đang ngủ mà!
- Thì anh cứ ngủ đi! - Cung Tuấn vừa nói vừa đưa đôi môi dịch xuống cái cổ trắng ngần của anh mà liếm mút không ngừng
- Em thế này! Còn bảo anh đi ngủ? - Trương Triết Hạn khẽ mắng.
- Anh ngủ cứ ngủ, em đâu có không cho anh ngủ đâu, anh ngủ là việc của anh, em làm gì là việc của em, hai chúng ta ai làm việc nấy!

Dứt lời, Cung Tuấn nâng mông anh lên, cởi nốt chiếc quần vướng víu, chỉ một vài động tác đã có thể đem toàn thân Trương Triết Hạn loã thể dưới thân mình. Vươn người ngậm lấy yết hầu gợi cảm, đưa lưỡi ra liếm quanh rồi hung hăng cắn nhẹ lên đó
- Umm..đau! - Trương Triết Hạn thấp giọng kêu một tiếng, không chỉ có đau, đan xen trong đó còn có cảm giác tê dại.
- Vậy anh mới tỉnh ngủ! - Cung Tuấn cười gian đáp lại

Dựng người dậy, Cung Tuấn đem hai đầu gối dịch chuyển lên phía cổ Trương Triết Hạn, để khuôn mặt anh ngay dưới hạ thân, cậu nhếch môi, cất giọng trầm ấm
- Bảo bối! Cởi cho em!
Trương Triết Hạn bối rối hiện rõ trên đôi mắt, đưa tay lên không biết nên đặt vào đâu, chợt thấy bàn tay của Cung Tuấn nắm lấy tay mình đưa lên chạm vào đai lưng. Trương Triết Hạn run rẩy, chậm rãi, đem tay mình tháo bỏ đai lưng, dút dây lưng ra, cởi cúc quần kéo khóa xuống. Đôi bàn tay run lẩy bẩy từ từ dịch chuyển chiếc quần âu xuống dưới, vì cuống quá mà ngón tay lỡ cầm luôn cả quần lót bên trong, cái thứ ấm nóng to trướng bên trong cứ thế bung ra ngoài, đập ngay vào mắt anh. Cung Tuấn nhấc người lên, làm nốt thao tác cởi bay quần áo trên người.

Cung Tuấn lật người nằm xuống, kéo Trương Triết Hạn ngồi lên người mình, đưa tay ấn lưng anh xuống nhanh chóng ngậm lấy bầu ngực săn chắc mê hồn, chiếc lưỡi lướt nhẹ quanh đầu nhũ hoa hồng hào. Sự kích thích mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ lí trí, Trương Triết Hạn rên rỉ không ngừng, từ bị động đổi thành chủ động, anh cúi người cắn nhẹ lên vành tai Cung Tuấn, liếm lên chiếc cổ thon dài, ngậm lấy yết hầu yêu kiều của cậu.
- Hạn Hạn! Có bảo bảo khích lệ, anh mạnh bạo hơn rất nhiều nha! - Cung Tuấn nở nụ cười vừa giảo hoạt vừa ma mị
- Em..
Lời chưa kịp cất lên sau gáy đã bị bàn tay của Cung Tuấn ấn xuống. Ngậm lấy môi anh, trao cho anh một nụ hôn cuồng dã. Trương Triết Hạn cũng tách miệng ra đáp trả, hai người phối hợp rất ăn ý, môi lưỡi quấn quýt dây dưa cho đến khi hai đôi môi tách rời, còn vương lại một sợi chỉ bạc.

Nụ hôn quá nồng nhiệt khiến Trương Triết Hạn hơi chóng mặt gục đầu trên ngực Cung Tuấn thở dốc. Hô hấp loạn nhịp một lúc sau mới có thể trở lại bình thường.

Cảm thấy anh đã hồi phục, Cung Tuấn chống tay đẩy người lên ngồi dựa lưng vào khung gỗ đầu giường, Trương Triết Hạn cũng vì thế mà ngồi đối diện với cậu. Một tay xoa nắn bầu ngực anh, một tay đưa xuống tìm huyệt nhỏ mà đút ngón tay vào khuấy động, bàn tay to lớn cua Cung Tuấn đang bao trọn toàn bộ nơi riêng tư của Trương Triết Hạn.

Hiện tại cơ thể của Trương Triết Hạn đặc biệt mẫn cảm, bị Cung Tuấn tùy tiện động chạm một chút là liền run rẩy không ngừng. Cảm nhận ngón tay của cậu đang từng chút từng chút một ra vào, thân thể anh kịch liệt rung động, vừa thích ứng với một ngón tay liền cảm giác được ngón tay thứ hai, rồi thứ ba của cậu cứ liên tiếp thành thạo đi vào, hung hăng đâm tới từng khối thịt nhỏ nhô lên trong huyệt động của anh. Ngón tay thon dài không ngừng ma sát, lòng bàn tay đập vào cạnh mông cùng với dịch thuỷ đang tuôn trào tạo ra âm thanh lép bép dâm dục. Nghe được tiếng ngâm nga của anh ngày càng kịch liệt, ngón tay Cung Tuấn điên cuồng xâm nhập tiểu huyệt, ba ngón tay đưa đẩy khuấy động, liên tục kích thích điểm gồ nhạy cảm, nhanh chóng cọ xát lên khối thịt mềm nhô lên kia.

Trương Triết Hạn vòng tay qua ôm lấy cổ Cung Tuấn, đầu tựa vào vai, cơ thể xụi lơ mà rên rỉ. Cảm nhận được huyệt động của anh không ngừng co rút, Cung Tuấn biết anh sắp đến cao trào, liền đem tay mình rút ra khỏi tiểu huyệt.
- Bảo bối anh thật ướt! - Cung Tuấn đưa ngón tay ướt đẫm dịch thuỷ lên trước mặt anh, đắc ý cười nói
- Tuấn Tuấn...tư thế này không được! - Khi ngón tay Cung Tuấn rút ra khỏi huyệt nhỏ, Trương Triết Hạn biết sắp tới cậu sẽ định làm gì liền lên tiếng nhắc nhở.
- Em biết! Em sẽ không làm gì tổn hại đến bảo bảo! Nhưng Hạn Hạn...anh ngon quá! Bây giờ đang trong giai đoạn an toàn, em phải tranh thủ ăn anh nhiều một chút!

Cung Tuấn đặt Trương Triết Hạn nằm xuống giường, đem hai chân anh xếp thành hình chữ M, Trương Triết Hạn xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng không cần nghĩ cũng biết, tư thế này của anh có bao nhiêu câu dẫn.
- Hạn Hạn! Đến bao giờ anh mới hết ngại dưới thân em đây!
Thân thể mềm mại của Trương Triết Hạn bỗng chốc lại căng cứng khi nghe câu nói trêu đùa bỡn cợt kia, khẽ cắn chặt môi khi nhìn thấy cự vật sưng to của Cung Tuấn bắt đầu đi vào. Bên trong tiểu huyệt vẫn còn dâm dịch nên chỉ cần nhấp nhẹ một đường cơ bản, Cung Tuấn đã có thể thuận lợi đi vào. Khít quá! Chặt quá! Cậu cúi đầu gầm nhẹ
- Hạn Hạn...em phải chơi anh bao nhiêu lần nữa, chỗ này mới có thể mở rộng đây? Mỗi lần vào thế này...bức chết em rồi! Hạn Hạn...thả lỏng nào!
Cảm nhận được miệng nhỏ dưới thân kia đã dãn ra được một ít, ngay lập tức Cung Tuấn đưa đẩy hạ thân, đem cự vật mãnh liệt phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong. Âm thanh va chạm thân thể liên tục vang lên, so với lúc nãy dùng tay còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Cánh mông căng tròn bị bàn tay Cung Tuấn vò nát nhào nặn điên cuồng mà trở nên đỏ hồng một mảng.
- Um...Tuấn..
Âm thanh ngắt quãng vừa mới phát ra đã bị Cung Tuấn chặn lại, cảm giác mềm mại và ngọt ngào lan toả, cậu tham lam mút lấy cánh môi mỏng kia, mút đến khi nó trở nên sưng đỏ mới thôi. Cung Tuấn thật sự rất thích hành động thân mật này, khi hơi thở của hai người đan vào nhau cậu có thể nhìn thấy từng biểu hiện của anh, cảm nhận được anh đang bối rối, hay là đang thuận tình đáp trả. Cảm giác ấy khiến cậu tưởng trừng như trên thế giới này chỉ còn sót lại hai người bọn họ, vạn vật bấy giờ đều ngưng lại, chỉ còn hai cơ thể trần trụi như hoà vào một thể, luân chuyển trao nhau những kết tinh ngọt ngào.

Trương Triết Hạn cảm giác tiểu huyệt muốn nổ tung, dâm thuỷ tuôn trào càng thêm ướt át, huyệt thịt còn co thắt không có quy luật bị cự vật sưng to kia miết lấy không ngừng. Cung Tuấn bắt đầu trêu đùa với tiểu huyệt nhỏ, cậu chậm rãi đen cự vật rút ra, cho đến khi quy đầu sắp ra khỏi cửa động, lại đem toàn bộ cắm sâu vào, cứ thế lặp đi lắp lại mấy lần, mỗi cú nhấp vào tiểu huyệt càng lúc càng thông thuận, dâm dịch cũng càng lúc càng nhiều, men theo cự vật mà bắn ra ngoài.

Toàn thân Trương Triết Hạn trở nên tê dại, lúc cậu mãnh liệt tiến vào, anh liền cảm thấy toàn thân như có luồng điện chạy qua, cảm giác được lấp đầy đến sung sướng, cơ thể run rẩy căng tràn, lúc cậu từ từ rút ra, anh lại có cảm giác hụt hẫng, trống rỗng vô cùng. Theo bản năng, Trương Triết Hạn đưa chân vòng qua hông giữ Cung Tuấn lại. Nhận thấy sự khó chịu của anh, Cung Tuấn lại tiếp tục trêu đùa
- Hạn Hạn...không thích sao?
- Ummm...Không thích!
- Vậy Hạn Hạn muốn em làm thế nào?
- Đem...um...đem toàn bộ...vào sâu trong anh!
Trương Triết Hạn hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm, chẳng nghĩ được gì ngoài cái sự khó chịu ngứa ngáy dưới hạ thân.
- Không được đâu bảo bối à!
Cung Tuấn cúi đầu hôn bụng nhỏ, khẽ nói
- Đâm sâu quá, méo đầu con em!

Nghe xong Trương Triết Hạn lập tức tỉnh táo, nhưng sau đó anh liền biết rằng bản thân lại bị Cung Tuấn trêu đùa, bảo bối không phải gần ngày sinh mới quay đầu sao, đừng tưởng anh không biết gì mà thích nói gì thì nói. Cái khó chịu dưới hạ thân xen lẫn sự tức giận vì bị trêu chọc. Trương Triết Hạn lập tức đẩy người Cung Tuấn ta, đem toàn bộ cự vật kia ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net