Phần 28 ( Khẩu giao ) H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe giọng điệu của Trương Triết Hạn, lại thấy anh ngồi dậy xoay người đem hai chân đặt xuống giường, Cung Tuấn chỉ muốn đem đầu mình ngay lập tức tháo ra lắp lại, đang yên đang lành lại chọn ném đá vào mặt hồ đang yên ả. Cậu nhích người tới, ôm lấy eo anh khẽ thủ thỉ
- Hạn Hạn...Đừng giận mà! Em sai...em sai rồi!
- Đừng động vào tôi! Em động vào móp đầu con em đấy!
Trương Triết Hạn lạnh lùng đáp lại, dâm dịch phía dưới vẫn cứ chảy ra cho dù chẳng có sự tác động nào, hậu huyệt ngứa ngáy, cự vật cương trướng, thật khó chịu, thật bực mình.

Cung Tuấn ngó đầu qua nhìn thấy cự vật đang không ngừng run rẩy, sưng to đến phiếm đỏ của anh mà khẽ cười thầm. Luồn tay qua eo nhỏ nắm lấy cự vật nóng hổi kia dỗ dành
- Hạn Hạn ngoan nào...Để em phục vụ anh!
Vừa nói động tác tay của Cung Tuấn vừa thuần thục yêu chiều anh, cái lưỡi tinh nghịch ngậm lấy vành tai anh mà liếm láp.
- Bỏ..um..bỏ ra!
Trương Triết Hạn đưa tay ra định gạt tay Cung Tuấn nhưng bàn tay nhỏ lại bị bàn tay to túm lấy, đem đặt ở cự vật của chính mình. Từng ngón tay xen kẽ, bao lấy thân cự vật
- Bảo bối! Tự xử cho em xem! - Cung Tuấn liếm bờ môi đỏ cám dỗ nói.
- Em...im miệng! - Trương Triết Hạn gắt gỏng, cố gắng dùng sức thoát khỏi bàn tay kia.

Nhận thấy Trương Triết Hạn vẫn tức giận, Cung Tuấn liền xoay người quỳ trên mặt đất, tay cầm lấy thân cự vật của anh tuốt lên tuốt xuống, rồi bất chợt cậu cúi đầu, đem toàn bộ mĩ vật kia cho vào trong khoang miệng. Đưa tay nắm cự căn, di chuyển đầu lên xuống, cự vật của Trương Triết Hạn cũng khá dài, nuốt vào liền đâm sâu đến cổ họng chật hẹp.
- Um...a...
Trương Triết Hạn da đầu tê dại, tuy đã cắn chặt môi nhưng tiếng rên rỉ vẫn lọt được ra ngoài, trên trán bắt đầu nổi gân xanh, đôi chân dài trở nên căng cứng.

Cung Tuấn liếm mút lộng hành một lúc liền cất tiếng hỏi.
- Hạn hạn...nơi này của anh...đã có ai được thưởng thức chưa?
Câu hỏi ấy làm Trương Triết Hạn xấu hổ vô cùng, bản thân anh trước giờ chưa từng rung động với ai ngoài Cung Tuấn, thì lấy đâu ra cái chuyện kia.
- Hạn Hạn...mau trả lời em! - Cung Tuấn ngẩng đầu lên, dừng lại động tác, dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn Trương Triết Hạn

Xấu hổ đến đỏ mặt, Trương Triết Hạn quay mặt đi nhắm mắt lại trả lời
- Chưa từng! Em là người đầu tiên!
Nhận được câu trả lời ưng ý, Cung Tuấn liền cong mắt lên cười, cất giọng vui vẻ sau đó tiếp tục hành sự
- Và cũng là duy nhất! Hạn Hạn! Anh cũng vậy, đầu tiên và duy nhất của em!

Quy đầu mẫn cảm chọc vào vách tường ở trong khoang miệng, khoái cảm tê dại liền lan toả toàn thân, quá kích thích, Trương Triết Hạn liền ngửa đầu ra sau mà rên rỉ, cảm nhận được sự hưng phấn của anh, Cung Tuấn ngay lập tức tăng nhanh tốc độ mút lên xuống khiến Trương Triết Hạn có thể cảm nhận được khoang miệng Cung Tuấn dần dần chặt chẽ hơn chính vì thế anh liền sinh ra khoái cảm mãnh liệt. Thỉnh thoảng, Cung Tuấn còn đem miệng rời khỏi cự vật mà tìm tới hai viên thịt tròn, tham lam nuốt lấy cả hai cùng lúc, dùng lưỡi đảo qua viền lại liên tục cho tới khi nhận thấy sự co rút trên cơ thể Trương Triết Hạn mới thôi. Cự vật dưới hạ thân càng thêm phần căng trướng, quy đầu ngậm ở trong khoang miệng ẩm ướt được mút lấy, miết chặt, vuốt ve không ngừng, khoái lạc lên đến cao trào, mã mắt liền phân bố ra một lượng lớn bạch dịch, bắn mạnh tiến thẳng vào cổ họng Cung Tuấn.

Yết hầu dịch chuyển, Cung Tuấn đem lượng bạch dịch đó nuốt xuống cổ họng, ngước đôi mắt cún lên nhìn anh, khẽ thấp giọng nói
- Hạn Hạn...Em chuộc lỗi như vậy đã được chưa?
- Lưu manh! - Trương Triết Hạn thở dốc mắng nhẹ.
Cung Tuấn nở nụ cười với đúng cái tên anh gọi, đem cơ thể anh đặt lại trên giường, úp người Trương Triết Hạn xuống, để anh ở thế quỳ bò. Ngón tay tinh nghịch lại bắt đầu không an phận đút vào, lượn vòng đảo loạn ở trong huyệt động, ngón giữa không biết chừng mực mà chọc sâu vào trong, dâm thủy men theo ngón tay mà chảy xuống khiến cả bàn tay Cung Tuấn đều trở nên bóng loáng vô cùng.

- Hạn Hạn chỗ này rất ngứa, rất khó chịu có phải không?
Cơ thể Trương Triết Hạn mẫn cảm dữ dội, dâm dịch không ngừng phun ra, đáp lại Cung Tuấn chỉ là những tiếng rên rỉ trong vô thức. Huyệt động không ngừng co rút, trên miệng huyệt hồng hồng có chút hơi sưng đỏ đều là dịch thể trong suốt bóng nhẫy.
- Hạn Hạn, lại phát tao rồi! Hạn Hạn à...muốn em thao anh không?
Cung Tuấn ranh mãnh vừa trêu ghẹo vừa nhẹ nhàng đem cự vật cọ sát di lên di suốt ở ngoài miệng huyệt. Sức nóng cộng thêm những đường gân săn chắc cứ thế cọ miết kích thích huyệt mềm mẫn cảm. Trương Triết Hạn bị kích đến mức khó chịu, vặn vẹo cơ thể, cổ họng ậm ừ cắn cắn môi rên rỉ
- Muốn không? Hạn Hạn...muốn em đâm vào chỗ này không?

Quy đầu trơn nhẵn khẽ đỉnh nhè nhẹ lên miệng huyệt. Sau trận kích tình ban nãy, huyệt động đã sớm được nới lỏng, khi quy đầu chỉ mới chọc vào lại theo đà trượt thẳng vào trong, đâm vào nơi sâu nhất.
- Umm...aaa...sâu...um...sâu quá...
- Hạn Hạn...nói muốn em đi! - Cung Tuấn ngửa đầu nhắm mắt tận hưởng, hạ thân bắt đầu luận động, bụng nhỏ đập mạnh vào bờ mông tạo ra những thanh âm dâm dị.

Vách tràng bị cự vật thô to lộng hành đến mức căng ra, bờ mông đung đưa theo từng nhịp đưa đẩy, tiểu huyệt bị nhét đầy, cảm giác căng trướng, no đủ khiến cho Trương Triết Hạn rên rỉ không ngừng. Lí trí đã hoàn toàn bị dục vọng làm cho mơ hồ, cái miệng nhỏ mấp máy khó nhọc lên tiếng
- Um...muốn..um...muốn Tuấn Tuấn!
- Muốn em sao? Muốn em làm gì anh? - Cung Tuấn vẫn không buông tha, cái trò trêu ghẹo anh khi trên giường đã ăn sâu vào máu cậu, cơ hồ không thể nào bỏ được.
- Muốn....um...muốn em...aaa...muốn em thao anh...ummm!
- Được! Liền chiều anh! Thao anh mỗi ngày! Cho anh ăn no, không để Hạn Hạn của em thèm khát như thế được!

Bờ mông bỗng chốc bị Cung Tuấn nâng lên, đưa tay ra ấn lưng anh thấp xuống khiến nửa thân trên nằm dạt xuống giường nhưng hai cánh mông đào lại vểnh lên trên, tư thế dâm dục thế này đã hoàn toàn tước đi tôn nghiêm của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn nắm lấy mông anh hung hăng xoa nắn, cự vật thô to ma sát trong huyệt động bằng tốc độ xảo quyệt, khi quy đầu chạm tới điểm nhô lên nho nhỏ, Trương Triết Hạn liền đạt tới khoái cảm của dục vọng, tiếng rên dâm đãng không ngừng phát ra từ cổ họng.
- Um...đừng...đừng mà...chậm...ummmm!
Trương Triết Hạn từng đợt từng đợt lại cảm nhận được sự sung sướng đến điên dại kia, bờ mông đầy đặn cứ thế nâng lên, từng thớ nhục thịt bên trong không ngừng run rẩy vì thỏa mãn.

Cung Tuấn hiểu rất rõ mỗi một điểm mẫn cảm trong cơ thể anh, vươn người đè lên tấm lưng trần đã thấm mồ hôi, há miệng ra ngậm lấy vành tai nhạy cảm mà liếm mút không ngừng, bàn tay đặt ở bầu ngực xoa xoa nắn nắn, vân vê đầu nhũ hoa hồng hào, tay còn lại mò xuống bao lấy cự vật sưng to cương trướng, động tác nhanh chóng, tuốt lộng liên tục, bên trong mật huyệt, cự vật điên cuồng thao túng, luận động mạnh mẽ, Cung Tuấn lút cán từ phần thịt đỏ thẫm chạm liên hồi lên điểm gồ kia.

Trương Triết Hạn cả người như không xương, ngoài hai chân đang chống đỡ bờ mông nặng nhọc kia ra, cơ thể anh xụi lơ trên giường, đê mê dưới mỗi cú nhấp ra vào mạnh mẽ hung hăng đến điên loạn của Cung Tuấn, anh liền chống đỡ không nổi, toàn thân co rút như sắp lên đến cao trào.
- Tuấn..Tuấn...cho anh...cho anh xuất!
Cung Tuấn quỷ quyệt dùng đầu ngón tay che lấy mã mắt nhưng bàn tay lại không ngừng xục mạnh liên hồi.
- Một chút nữa thôi, cùng em!
Hạ thân gấp rút thúc đẩy hung hăng đâm thọc. Trương Triết Hạn không chịu nổi sự kích thích này thêm một giây nào nữa, miệng huyệt phấn nộn bị cọ sát đỏ lên, cự vật cương  trướng dịch thể cuộn trào bên trong như muốn phát nổ, cái đầu lắc mạnh, khuôn miệng không ngừng mấp máy cầu xin
- Không được...ummm....không được rồi.. Tuấn ....bỏ anh ra...aaaa!
- Tới rồi đây! - Cung Tuấn gầm nhẹ.

Đột nhiên ý thức được gì đó, Trương Triết Hạn hoảng loạn nhắc nhở
- Tuấn...đừng bắn vào trong! Ummm...
Lời vừa dứt cũng là lúc cảm nhận được cự vật nhanh chóng chui ra khỏi tiểu huyệt, cơ thể bị lật lại, hứng trọn toàn bộ tinh dịch ấm nóng. Cung Tuấn dùng tay nắm lấy cự vật đang không ngừng co giật của mình, đem toàn bộ dịch thể bắn lên người anh. Sức bắn mạnh đến mức, nửa số dịch thể đó không chút kiêng nể mà vọt cao chạm hẳn lên mặt Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn gục đầu lên ngực anh thở dốc, hai tay vẫn chống lên tránh cho cơ thể mình đè xuống người anh, sau một hồi cảm nhận nhịp tim đã ổn định, cậu ngước mắt lên nhìn...Mẹ kiếp! Cảnh tượng trước mặt khiến Cung Tuấn phải cắn răng kiềm chế sự khơi dậy nơi hạ thân thiếu điều chỉ muốn ngay lập tức đem anh mà thao thêm lần nữa.

Trương Triết Hạn nằm đó hai mắt nhắm lại thở dốc dữ dội, chất lỏng trắng ngà bắn tận lên trán, hạ cánh cả vào giữa mi tâm, viền môi đỏ hồng bị dính tinh dịch trắng đục, dịch thể ngang tàn vương vãi rải rác từ khuôn mặt mị hoặc của anh, trượt xuống xương quai xanh gợi cảm, trên ngực bầu ngực căng tràn cũng bị nhiễu trúng.

Hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng phải thật kiềm chế, nếu hoá thú lần nữa thật sự không ổn... Chưa bao giờ Cung Tuấn mong tiểu bảo bảo mau chui ra như lúc này, chỉ được thao anh một lần đúng là bức cậu phát điên mà.
- Còn ngây ra đó làm gì! Mẹ kiếp! Mau tẩy rửa cho anh!

Trương Triết Hạn vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi lại hung dữ nghiến răng mà phát tiết. Nhận được mèo nhỏ đang bốc hoả, Cung Tuấn nhanh chóng bế cơ thể anh lên sải bước dài tiến vào nhà tắm. Đặt Trương Triết Hạn trong bồn nước ấm, cẩn thận dùng khăn lau sạch cho anh, vừa lau vừa chăm chú quan sát anh, trong lòng chợt nảy sinh một tia chột dạ, phân vân một lúc cậu mới cất tiếng hỏi
- Hạn Hạn...anh giận em sao?
- Không giận? - Trương Triết Hạn hờ hững đáp lại
- Vậy tại sao anh vẫn chưa chịu mở mắt ra nhìn em? - Cung Tuấn nãy giờ bàn tay chỉ lau đi lau lại trên khuôn ngực, ngây ngốc hỏi
- Mẹ kiếp Cung Tuấn! Mau lau mặt cho anh! Mở mắt ra để mà hứng trọn cái thứ quý giá của em à!!!

***

Dạo gần đây Cung Tuấn thật sự rất bận rộn, tập đoàn phân bố thêm nhiều công ty con rải rác từ trong nước ra đến ngoài nước. Đa số thời gian cậu đều làm việc ở nhà. Nhưng sẽ có những ngày phải tới công ty để gặp mặt đối tác...hôm nay cũng vậy, Cung Tuấn thức dậy từ sớm tinh mơ khi Trương Triết Hạn còn đang say giấc ngủ. Cậu nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, ra bếp sắn tay làm cơm cho anh. Sau khi chuẩn bị cơm nước xong xuôi lại quay vào phòng lấy điện thoại của Trương Triết Hạn cài mười lần báo thức để tránh tình trạng anh ngủ quá lâu rồi lại bỏ qua bữa ăn trưa. Cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán anh, cậu khẽ dặn dò
- Hạn Hạn ngủ ngoan một lát nữa phải dậy ăn nhé! Đồ ăn em làm xong rồi! Nếu ở nhà buồn chán thì tới chỗ em nha!
- Um...- Trương Triết Hạn mơ màng đáp lại.
Đặt một nụ hôn nữa lên đôi môi của anh, Cung Tuấn mới quyến luyến rời đi. Tổng giám đốc gì chứ, thật sự chẳng muốn làm.

Mặc dù mười hồi chuông của Cung Tuấn liên tục thay nhau réo riết nhưng cứ mỗi lần kêu lên, Trương Triết Hạn lại đưa tay bấm tắt, cứ thế mà đem bản thân ngủ đến tận chiều. Thức dậy với cái bụng đói meo, Trương Triết Hạn lần tìm điện thoại, mở lên chẳng có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào, anh biết hôm nay Cung Tuấn rất bận cho nên cũng không làm phiền. Vệ sinh cá nhân xong ra ngoài hâm nóng đồ ăn, không có Cung Tuấn nên ăn uống cũnh chẳng thấy mùi vị, mặc dù không muốn ăn nhưng vì tiểu bảo bảo anh vẫn ăn hết sạch số thức ăn mà Cung Tuấn làm.

Ở trong nhà lâu cũng phát chán, Trương Triết Hạn quyết định ra ngoài mua sắm đi dạo một chút. Cái bụng hiện giờ đã ở tháng thứ sáu, nhô lên cũng thấy rõ rồi, sau khi đứng ngẩn người trước tủ quần áo, Trương Triết Hạn quyết định mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình để che đi. Mặc thêm một chiếc áo khoác cũng rộng không kém, xong xuôi anh mới yên tâm sải bước ra ngoài.

Dừng chân tại một trung tâm thương mại lớn, Trương Triết Hạn đút hai tay vào trong túi áo ung dung đi vào một cửa hàng nước hoa. Lí do vào đây là bởi vì Trương Triết Hạn rất thích mùi nước hoa trên cơ thể Cung Tuấn, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng như mùi gỗ đàn hương, rất dễ chịu. Ban nãy trước khi đi, Trương Triết Hạn có để ý chai nước hoa của Cung Tuấn sắp hết, liền nảy sinh ý định... dùng tiền của cậu...để mua tặng cậu.

Vừa bước chân vào gian hàng, Trương Triết Hạn ngay lập tức liền choáng ngợp trước vô số những chai nước hoa sang trọng đủ màu sắc. Nhân viên ở đây thấy có khách đi vào thì nở nụ cười, khuôn mặt tươi tắn, thái độ niềm nở, nồng hậu tiến tiến nhiệt tình đón tiếp anh.
- Xin hỏi! Ngài muốn xem loại nước hoa của nhãn hàng nào ạ!
Đây là một cửa hàng nước hoa chỉ dành cho giới thượng lưu vì sự đắt đỏ ở đây quá mức người bình thường có thể chạm vào, vậy nên khi thấy Trương Triết Hạn bước vào, lại chiêm ngưỡng được vẻ đẹp hảo soái của anh, nhân viên nữ ở đây đều hứng khởi, ai cũng muốn ra tiếp đón anh, nhưng rồi lại phải ngậm ngùi nhường cơ hội cho trưởng quầy.

Trước câu hỏi của nhân viên chăm sóc khách hàng kia, Trương Triết Hạn thoáng ngây người, anh chỉ nhớ mùi hương, hình dáng chứ không nhớ được tên của loại nước hoa đó.
- Cô để tôi xem một chút!
Sau khi nhận được cái gật đầu cùng câu nói "Dạ vâng" ngọt lịm, Trương Triết Hạn sải bước chầm chậm đi quanh cửa hàng rộng lớn, đôi mắt không ngừng truy tìm chai nước hoa kia.

Hết gần nửa tiếng đồng hồ, Trương Triết Hạn mới tìm được, chai nước hoa này khác hoàn toàn với những loại nước hoa khác. Khi những loại kia chỉ được đặt trên kệ thì lọ nước hoa này lại chễm trệ một mình một góc trong một tủ kính nhỏ đặt giữa gian hàng. Trương Triết Hạn lập tức vui vẻ, quay đầu nói với người nhân viên
- Tôi lấy lọ này!

Câu nói ấy làm toàn bộ nhân viên ở đây đều sững người, còn cô nàng trưởng quầy thì kiềm chế không bật ra tiếng hét lớn, bán được lọ nước hoa này thì số phần trăm cô được hưởng không hề ít. Nhanh chân đi tới bên cạnh, dùng bàn tay đã đi găng tay của mình mở hộp tủ kính, nhẹ nhàng cẩn thận lấy chai nước hoa ra, sau đó vui vẻ nhiệt tình giới thiệu.
- Ngài thật là có mắt nhìn, chai nước hoa này hiện tại đang là loại nước hoa đắt nhất thế giới, chứa hai thành phần vô cùng hiếm gặp là nhũ hương và mộc dược, cùng một số hương liệu quý như gỗ đàn hương và hổ phách, bên cạnh đó còn có xạ hương chỉ tìm thấy ở một vài loại động vật, trầm hương chỉ có ở các loại cây lâu năm! Hơn nữa, vỏ ngoài còn được làm từ pha lê Baccarat, trang trí bằng vàng, trên nắp chai còn nạm cả kim cương! Thưa ngài, ngài chắc chắn lấy chứ?

Nghe thấy từng lời miêu tả của nữ nhân viên, Trương Triết Hạn hoàn toàn choáng ngợp, không nghĩ tới lọ nước hoa bé tí kia lại chứa bên trong những thứ đắt đỏ như thế, nhưng không sao, Cung Tuấn của anh thiếu gì thì thiếu chứ tiền không thiếu, liền gật đầu chắc nịch sau đó đi theo nhân viên ra quầy thanh toán.
- Thưa ngài! Chai nước hoa này có giá là hai mươi ngàn đô! Xin hỏi ngày thanh toán bằng cách nào ạ!
- Quẹt thẻ!
Trương Triết Hạn cũng đã lường trước được giá trị của nó nên không thấy ngạc nhiên lắm, nhưng...khi sờ tay vào túi áo, chết tiệt!!! Anh đi vội quá không đem theo thẻ.

Ái ngại nhìn cô nhân viên, Trương Triết Hạn gãi đầu nói
- Tôi...quên mang thẻ rồi! Lát nữa quay lại lấy được không?
Nghe thấy lời nói ấy, sắc mặt nữ trưởng quầy thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt niềm nở ngay lập tức biến sắc, trở nên khinh bỉ vô cùng. Cô ta nhếch miệng lên nói
- Không có tiền thì đừng có bước vào đây! Nhìn dáng vẻ anh cũng không đến nỗi nào mà!
- Tôi thật sự quên mang thẻ! - Trương Triết Hạn không nhịn nổi dáng vẻ khinh thường của cô ta, cất giọng giải thích
- Thôi thôi! Người như anh vẫn nên là mau đi khỏi đây! Mất cả thời gian của chúng tôi! Rảnh rỗi quá thì đi chỗ khác mà chơi! Nơi này chỉ dành cho người có tiền? Anh có không?

Chưa kịp cất tiếng trả lời, chợt đằng sau vang lên giọng nói lạnh băng uy nghiêm
- Không những có tiền! Còn có rất nhiều tiền!

Nữ nhân viên cùng Trương Triết Hạn lập tức quay lại nhìn, ánh mắt hết sức ngạc nhiên khi thấy Cung phu nhân xuất hiện, dáng vẻ thanh tao cao quý của bà đang nghiêm mặt khiến người nhân viên kia thoáng run sợ, một dự cảm không lành ập đến
- Cung...Cung phu nhân!

Cung phu nhân tiến nhanh bước chân lại gần Trương Triết Hạn, đưa tay đặt lên vai anh, hạ giọng hỏi
- Có chuyện gì vậy?
- Con..con không mang theo thẻ! - Trương Triết Hạn ấp úng trả lời, xấu hổ chết anh rồi, nhưng lời nói của Cung phu nhân lại làm anh hết sức ngạc nhiên
- Khách hàng quên mang thẻ chứ không phải không có tiền! Lí luận nào của cô lại cho rằng quên mang thẻ là không có tiền vậy? Mang danh trưởng quầy mà lại cư xử như thế cô thấy cô có xứng với chức vụ này không?
- Cung phu nhân...tôi...tôi sai rồi! - Nữ nhân viên không ngừng run rẩy, cúi đầu gập người cung kính nói
- Cung gia của chúng tôi một năm đổ vào đây cũng không ít tiền, ngay cả ông chủ của chuỗi cửa hàng này gặp gia đình tôi cũng phải cung kính, vậy mà cô lại chỉ vì một lọ nước hoa lại dám lên mặt với chủ nhân tương lai của Cung gia?

"Chủ nhân tương lai của Cung gia" câu nói này ngay lập tức khiến cô ta chết lặng, chủ nhân của Cung gia không phải Cung Tuấn sao? Cung gia từ khi nào lại thêm một người con trai nữa??? Ngày hôm nay, coi như là xong đời rồi!!!

- Cô đi ra đây! - Cung phu nhân nghiêm giọng ra lệnh.
Thấy người nhân viên run rẩy đi tới, bà hất cằm hỏi
- Ban nãy cô đã nói những gì?
- Tôi..tôi không nói gì hết! Tôi bảo thiếu gia anh ấy quay về lấy thẻ...tôi...tôi đợi được!
Bất chấp đương sự đứng trước mặt, cô ta vẫn nói dối không hề chớp mắt, trong lòng thầm mong có thể qua được tai hoạ này

"Bốp"
Trương Triết Hạn còn đang định lên tiếng phản bác thì âm thanh rợn người bất chợt vang lên. Nhìn lên thấy bên má phải của cô nhân viên đỏ ửng, in hằn năm đầu ngón tay.
- Cái miệng là để nói lời hay ý đẹp chứ không phải là để lừa mình dối người, miệng không sạch sẽ thì cần phải dậy dỗ! Cô chuẩn bị tinh thần bồi thường hợp đồng đi! Tôi nhớ bị đuổi việc vì xúc phạm khách hàng, tiền bồi thường chắc chắn không hề nhỏ!

Chứng kiến cảnh tượng ấy, toàn thể nhân viên ở đây đều xanh mặt, còn người nhân viên kia thì ngay lập tức chân tay bủn rủn ngồi phệt xuống đất.

Cung phu nhân quay sang nhìn Trương Triết Hạn, thái độ đe doạ ban nãy liền biến mất, khuôn mặt ngay lập tức khi nhìn thấy anh liền trở nên nhu mì hiền hậu
- Con thích loại này sao?
Trương Triết Hạn gật nhẹ cái đầu, lại trông thấy Cung phu nhân đảo mắt qua chỗ mấy người nhân viên đang run sợ kia mà cất giọng lành lạnh mà ra lệnh
- Đem hết tất cả những chai còn lại của loại này! Mang đến cho tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net