Phần 3 ( Trừng phạt ) lại H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hạn ca! Anh có loại đồ uống nào giúp bớt căng thẳng không? Em thấy tổng giám đốc hôm nay có vẻ không được thoải mái lắm! Anh xem pha cho anh ấy cái gì đi!

Châu Dã vui mừng khi thấy Trương Triết Hạn xuất hiện, từ sáng sớm đến giờ Cung Tuấn đều như phụ nữ đến kỳ, phương án nào cô đem đến cũng đều bị gạch thẳng thừng. Đây đã là lần thứ ba cô đem bản kế hoạch lên, nhưng lại sợ không dám đi vào, cùng lúc đó có người ở phòng kế hoạch đi qua, dù sao phương án này cũng là do tổ cô ta phụ trách, Châu Dã thấy thế liền đẩy công việc đáng sợ này cho cô ta mang vào. Bản thân đứng ngoài không ngừng run rẩy đi qua đi lại, nhìn thấy Trương Triết Hạn xuất hiện thì mừng hơn vớ được vàng.

Trương Triết Hạn nghe thấy vậy thì liền gật đầu một cái, đi tới quầy pha chế, anh sẽ làm một ly "COCKTAIL SCREWITA". Châu Dã thấy thế cũng đi theo để học hỏi, cô nghe nói Trương Triết Hạn này rất có thiên phú về mảng đồ uống.

Trương Triết Hạn cho nước cam vắt, rượu Tequila, rượu vang trắng, đường vào bình xóc lắc thật đều, sau đó mở nắp bình, cho thêm đá, vắt chanh vào và lắc thêm lần nữa. Sau đó đổ hỗn hợp vào ly, trang trí thêm một khoanh cam cắt lát mỏng. Tất cả đã xong, anh quay sang hỏi Châu Dã
- Em mang vào hay là để anh?
- Thôi thôi! Anh đem vào đi! Em không dám vào đó lúc này đâu! - Châu Dã nghe vậy vội xua xua tay từ chối.

Trương Triết Hạn nhanh chóng cho ly cocktail vào khay nhỏ rồi đi vào phòng tổng giám đốc, anh gõ cửa, người bên trong lười biếng đáp lại
- Vào đi!
Trương Triết Hạn đẩy cửa bước vào thì thấy trước mặt là một màn bỏng mắt.

Vị tổng giám đốc nào đó đang ngồi trên ghế, bênh cạnh là cô gái đứng nép vào cậu ta, áo sơ mi bung hai cúc đầu, lộ ra khuôn ngực quyến rũ đầy đặn cố tình tỳ vào cánh tay của Cung Tuấn làm chúng biến dạng, bàn tay thon thả của cô ta còn đang mơn trớn bàn tay to rắn rỏi của cậu. Cảnh tượng đó làm Trương Triết Hạn rợn cả người.
- Cung tổng! Bản kế hoạch này em đã cố gắng hết sức cũng không làm anh vừa lòng sao?

Cung Tuấn lúc này mặt đen hơn cả đít nồi, cậu đang mải tập trung phê công văn nên không chú ý xung quanh, cũng không để ý cô ta dựa vào mình lúc nào, cửa cùng lúc có tiếng gõ, cậu theo quán tính cho vào không ngờ lại là Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn chột dạ, cứ như ông chồng bị vợ bắt gian tại trận, không nói gì trực tiếp đứng dậy, lùi xa cô gái kia vài bước rồi quát to
- Ra ngoài!
Giọng nói lạnh lẽo vô cùng, Trương Triết Hạn định xoay người đem ly rượu rời đi thì lại nghe giọng Cung Tuấn cất lên, lần này ôn nhu hơn rất nhiều.
- Đứng lại, ai cho anh đi!
Cung Tuấn nói xong liền đưa mắt nhìn cô ả nãy giờ đứng chôn chân ở đó, cất giọng lạnh nhạt
- Còn ngây ra đó làm gì! Ra ngoài!
Cô ta nghe vậy hậm hực bỏ đi, khi lướt qua Trương Triết Hạn thì lại dừng lại, nháy một bên mắt với anh khiến Trương Triết Hạn lạnh cả sống lưng.

Mọi hành động đó đều lọt vào mắt Cung Tuấn, anh bấm máy gọi cho Uý Ninh, chỉ một hồi chuông bên kia đã nhận
- Người vừa ra khỏi phòng tôi lúc nãy! Lập tức sa thải cô ta!

Trương Triết Hạn nghe xong cảm thấy con người này thật đáng sợ, tốt nhất là anh tránh càng xa càng tốt, khẽ đi tới đặt ly nước trên bàn, Trương Triết Hạn vội xoay người định rời đi. Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng Cung Tuấn cất lên
- Đây là gì?
- Tôi nghe nói anh đang căng thẳng! Vậy nên pha cho anh ly nước, anh yên tâm, không có độc đâu! - Trương Triết Hạn đảo mắt nhìn đi chỗ khác mà trả lời
- Anh là đang quan tâm tôi sao? - Cung Tuấn vui vẻ nâng ly rượu trên tay lắc nhẹ
- Dù sao anh cũng là người trả lương cho tôi!
- Nhưng anh ghét tôi như vậy, có khả năng cao sẽ bỏ thứ gì đó vào đây để hại tôi! Tôi nói đúng chứ? - Cung Tuấn đứng lên tiến lại gần Trương Triết Hạn, đưa ly rượu tới trước miệng anh sau đó hất cằm ra hiệu.

Hiểu ý Cung Tuấn, Trương Triết Hạn nhận lấy ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó nhướn mày lên đưa ly rượu về phía Cung Tuấn
- Một ngụm nữa! Anh chỉ uống một ngụm nhỏ làm sao tôi biết được có gì hay không? - Cung Tuấn cười nham hiểm hạ lệnh.
Trương Triết Hạn tức mà không làm được gì chỉ đành trợn mắt lên ngửa cổ tu một ngụm to, nhưng chưa kịp nuốt xuống gáy anh đã bị một bàn tay tóm lấy đẩy mạnh lên phía trước, sau đó đôi môi bỗng bị phủ lên một cách bất ngờ, hàm răng bị lưỡi tách nhẹ ra, chất lỏng trong miệng thuận thế mà hút sạch.

Cung Tuấn sau khi đạt được mục đích thì tiếc nuối buông Trương Triết Hạn ra, xoay người trở về bàn làm việc, dùng đôi mắt hết sức lưu manh nhìn anh
- Mùi vị không tồi! Anh có thể ra ngoài!
- Cậu..cậu..cậu biến thái à! - Trương Triết Hạn tức đến đỏ cả mặt, lắp bắp mãi không nói nên lời.
- Biết tôi biến thái còn cứ đứng ở đây? Là muốn nữa hay sao? - Cung Tuấn vừa nói vừa dùng ánh mắt của mấy kẻ biến thái giở trò sàm sỡ con gái nhà lành mà nhìn anh. Trương Triết Hạn nghe thế thì lập tức quay người rời đi, ra đến cửa còn cố tình dùng tay đóng thật mạnh cánh cửa.

Trong lòng Cung Tuấn thật không muốn Trương Triết Hạn đi, lúc nãy quan sát camera còn nghe Uý Ninh gọi anh là "Hạn ca", bản thân Cung Tuấn ghen tỵ chết đi được, cậu cũng muốn được gọi anh như vậy. Lúc nãy chỉ chiếm tiện nghi của anh một chút thôi mà Cung Tuấn đã nảy sinh phản ứng, nên chỉ đành bảo anh ra ngoài, bên trong phòng làm việc còn có một phòng tắm, Cung Tuấn liền thở dài chui vào đó dùng nước lạnh để giải quyết.

Trương Triết Hạn sau khi ra khỏi hang sói thì tức giận cầm chai nước tu ừng ực để hạ hoả, điện thoại phát ra lời bài hát quen thuộc, Trương Triết Hạn nhìn màn hình hiển thị tên Trần Tử Hàm, nhanh chóng cầm lên áp vào bên tai, tâm trạng thoáng chốc vui vẻ.
- Anh nghe! Tử Hàm!
- Triết Hạn! Anh vẫn khỏe chứ? Em hôm qua đã trở về rồi! Hôm nay anh có thời gian không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút! Bây giờ được không anh?

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Trần Tử Hàm, cô là hàng xóm cũ của Trương Triết Hạn, hồi trước còn học chung trường cấp ba. Sau khi ra trường, cô lại đi du học nên bọn họ ít liên lạc hẳn, về sau gia đình Trương Triết Hạn lại chuyển đi nơi khác, vậy nên cũng khá lâu rồi không nhìn thấy nhau.

- Hôm nay anh rảnh, nhưng hiện giờ...
Trương Triết Hạn có chút chần chừ, vẫn còn hai tiếng nữa mới đến giờ tan làm. Đang định từ chối, Trần Tử Hàm lại cắt ngang lời anh.
- Thật ra em có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Quán cafe cũ nhé, em đợi anh, em đang ở đó rồi!
Trần Tử Hàm có vẻ rất phấn khích, hơn nữa nói xong lập tức ngắt máy không cho anh có cơ hội tiếp lời. Trương Triết Hạn cảm thấy có chút đau đầu, suy nghĩ kĩ một lúc, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Cung Tuấn, nhớ lại hành động của Cung Tuấn lúc nãy, Trương Triết Hạn không khỏi đỏ mặt. Hiện tại nếu gọi, anh phải dùng thái độ gì để nói chuyện với cậu ta đây, bản thân lúc này không hề muốn gặp mặt cũng không muốn nói chuyện, cho nên nhắn tin là cách tốt nhất. Nếu muốn ra ngoài, chỉ cần xin phép cậu ta là được, không phải sao.

- Tổng giám đốc! Hôm nay tôi có chút việc muốn xin anh cho tan làm sớm chút!
Một phút,hai phút,...hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy Cung Tuấn hồi âm. Trương Triết Hạn rốt cuộc cũng ném ý định xin phép sự đồng ý của Cung Tuấn ra khỏi đầu. Cùng lắm thì cậu nổi giận mắng anh vài câu thôi, chắc sẽ không nghiêm trọng lắm đâu? Nghĩ vậy Trương Triết Hạn liền ung dung tan làm trước sự ngạc nhiên của hai người thư kí đang hục mặt làm không hết việc..

Trương Triết Hạn đến nơi liền nhìn thấy Tử Hàm ngồi ở vị trí cũ quen thuộc, anh bắt đầu hoài niệm. Trước kia anh thường xuyên cùng cô ở chỗ này làm bài tập, bởi vì quán cafe tuy trang trí mộc mạc, diện tích cũng không quá to nhưng tương đối thoải mái và rất an tĩnh, nhà Trương Triết Hạn là xưởng chế biến còn nhà cô thì là xưởng may, khá ồn ào, cho nên để có thể chuyên tâm làm bài tập thì họ chỉ có thể mang sách vở đến đây học thôi.

Trương Triết Hạn nở nụ cười rạng rỡ, sau đó đi nhanh về phía Tử Hàm rồi thật tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.
- Em đợi anh lâu chưa?
- Em vừa mới đến thôi! Anh muốn uống gì? - Tử Hàm đem menu trên bàn đẩy qua cho anh

Trương Triết Hạn còn không thèm nhìn menu đã giơ tay gọi phục vụ mang ra hai ly Frappuccino. Thấy anh vẫn hiểu mình như vậy, Tử Hàm vui vẻ giơ ngón cái ra với Trương Triết Hạn. Từ lúc gặp anh, cô luôn bày ra vẻ mặt hồn nhiên, vẫn luôn giữ vững độ cong khóe môi, ánh mắt không chút che giấu sự nhớ nhung và yêu thích. Nhưng Trương Triết Hạn vẫn luôn lơ đãng không nhận ra.
- Em trở về có mệt lắm không? - Trương Triết Hạn cất giọng trầm ấm hỏi
- Mệt gì chứ đang tuổi trẻ sung sức mà, về là em liền đi gặp anh đó! Anh sao rồi? Em nghe nói...chú đã bán xưởng rượu..! - Trần Tử Hàm ấm úng lí nhí nói ra mấy câu cuối cô sợ như vậy sẽ vô tình làm tổn thương anh.

Như nắm bắt được suy nghĩ của cô, Trương Triết Hạn vươn tay ra xoa xoa đầu nhỏ, anh cười đáp lại bằng thái độ hết sức thoải mái
- Đều là chuyện đã qua! Anh hiện tại rất ổn! Em đừng lo! À..em gọi anh gấp như vậy, có chuyện gì không?
Trần Tử Hàm ái ngại gãi đầu, thật ra chẳng có chuyện gì quan trọng, cô chỉ là nhớ anh, muốn thấy anh mà thôi, đang mải suy nghĩ xem nên nói gì, Trương Triết Hạn đã cất lời.
- Đừng lại nói mấy câu ấu trĩ ngày trước, đó là nhớ anh nên mới gọi anh ra nhé!
Tử Hàm nghe vậy liền ôm bụng cười lớn, anh vẫn là Trương Triết Hạn của ngày trước, vẫn là người hiểu cô nhất.

Hàn huyên mãi rồi cũng hết chuyện để nói, Trương Triết Hạn đưa tay dơ đồng hồ lên xem chợt nhận thấy mới một tiếng trôi qua, bản thân cũng đã vận đủ hết mọi câu chuyện từ ngày bé tí đến khi lớn ra để nói với Tử Hàm rồi, vẫn còn một tiếng, vẫn là nên quay về làm việc thôi.
- Tử Hàm! Anh vẫn còn trong giờ làm việc! Vậy anh đi trước nhé!
Trần Tử Hàm nghe vậy liền ngỏ ý muốn đưa anh đi. Nhìn sắc trời dần tối, lại đúng giờ tan tầm, thấy dáng vẻ kiên quyết của cô, Trương Triết Hạn đành gật đầu, dù sao có oto trở cũng nhanh hơn là đi bộ, mặc dù chỗ này cũng khá gần công ty anh, nhưng nhanh được phút nào hay phút đó.

Chào tạm biệt cô gái nhỏ, Trương Triết Hạn vội vã bấm thang máy đi về nơi làm việc. Đứng trong thang máy mà lòng bồn chồn không yên, chợt điện thoại vang lên thông báo tin nhắn, Trương Triết Hạn cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn, mắt liền mở to.
- Triết Hạn, thật ra em thích anh từ lâu rồi!
Là tin nhắn của Tử Hàm

Trương Triết Hạn nhìn tin nhắn, không hiểu sao tim bất giác đập nhanh hơn, nhớ lại ban nãy cô bảo có chuyện quan trọng cần nói, anh liền không khỏi xấu hổ nghĩ về thái độ vô tâm của mình lúc đó. Lần đầu tiên anh được tỏ tình nhưng sao bản thân lại không thấy vui vẻ, cảm giác của anh bây giờ chỉ là sự ái ngại, không biết phải làm gì tiếp theo. Lơ đãng một lúc cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng cao nhất. Tiếng "ting" mở thang máy kêu lên, Trương Triết Hạn vội vàng đi ra.

Khi đi lướt qua bàn làm việc của Châu Dã và Uý Ninh, Trương Triết Hạn cảm thấy hôm nay bọn họ có gì đó khác lạ, quay lại quan sát thì lại thấy cả hai cắm mặt vào làm việc, coi anh như không khí. Trương Triết Hạn nhún vai khó hiểu rồi giơ tay gõ cửa phòng tổng giám đốc, cũng là nơi làm việc của anh.

Được sự đồng ý của người bên trong, Trương Triết Hạn đẩy cửa đi vào, nhưng khi vừa đóng cửa, xoay người lại đập vào mắt anh là khuôn mặt cương nghị đẹp trai của Cung Tuấn gần trong gang tấc, lông mày dày rậm hơi nhếch lên, con ngươi đen thẳm mang đến một loại cảm giác rất ác liệt, giống như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi vậy. Biết cậu ta khó chịu vì việc gì, Trương Triết Hạn thành thật nói
- Ban nãy tôi có nhắn tin cho cậu! muốn xin cậu ra ngoài gặp bạn, nhưng do cậu không trả lời !

Cung Tuấn không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm khiến sau lưng Trương Triết Hạn bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng cậu ta không nổi giận đùng đùng mắng chửi anh, nhưng sao lại có cảm giác đáng sợ thế này?

Tay Cung Tuấn không biết từ lúc nào đã sờ lên yết hầu Trương Triết Hạn, vuốt lên vuốt xuống rồi cất giọng lạnh nhạt
- Tôi không cần biết lí do là gì, anh đã làm trái quy tắc của tôi, vì vậy anh nên bị phạt!
Trương Triết Hạn lập tức sợ phát run, anh có một loại ảo giác người đàn ông này chuẩn bị bóp cổ mình đến nơi rồi, vội rút điện thoại trong túi ra, mở khoá rồi dơ ra cho Cung Tuấn xem
- Cậu nhìn đi, tôi gửi cho cậu tận ba tin nhắn đó! Dù sao ở đây tôi cũng có việc gì làm đâu, có mặt hay không thì cũng thế!

Trương Triết Hạn run sợ lắc lắc cái điện thoại trước mặt Cung Tuấn, ngón tay vô tình lại chạm vào phần tin nhắn của Tử Hàm, dòng tin tỏ tình đập ngay vào mắt Cung Tuấn, khiến đôi mắt ấy lập tức mất tỉnh táo, bao trùm lên sự phẫn nộ không thể lý giải.

Cung Tuấn chợt vác Trương Triết Hạn lên vai, đem anh đè lên bàn làm việc, hai ba động tác đã lột sạch cả người anh. Trương Triết Hạn xấu hổ và tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, nhưng lại không có cách nào chống đối, thoát ra được, chỉ có thể quật cường không để nước mắt nhỏ xuống.
- Thả tôi ra, anh điên sao?
- Câm miệng! - Cung Tuấn gầm gừ - Sao anh lại lén tôi đi gặp người khác, anh đã đồng ý làm bạn trai cô ta sao, sao anh dám..?

Nghe giọng Cung Tuấn lúc này thật đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu như cố nén cơn giận khủng khiếp.
- Cậu có quyền gì quản tôi? Tôi và cậu có quan hệ gì chứ?
Trương Triết Hạn trợn mắt lên giọng, quyết không để bị ức hiếp. Cung Tuấn bỗng khựng lại, đôi mắt tối sầm
- Để tôi cho anh rõ, anh với tôi bây giờ là quan hệ gì!
Cung Tuấn nói xong liền đưa tay nhào nặn bộ ngực của Trương Triết Hạn, ngón tay không kiểm soát khẽ vân vê đầu nhũ hoa khiến chúng dựng đứng lên
- Thật đẹp! Trông anh gầy gò thế mà nơi này thật đầy đặn, thật săn chắc...cơ thể này, hoàn mỹ!
- Đồ biến thái! - Trương Triết Hạn vùng vẫy cố gắng muốn thoát ra ngoài nhưng hành động của anh không những vô ích mà còn chọc thêm Cung Tuấn điên hơn

Cung Tuấn lật người Trương Triết Hạn lại, để nửa người anh nằm sấp trên đống văn kiện, bàn tay bên trên thì xoa nắn bộ ngực, tay bên dưới thì vò nát cặp mông đào căng tròn..
- Để tôi xem vẻ động tình của anh dâm đãng tới đâu!
Dường như biết tiếp theo mình sẽ gặp phải chuyện gì, Trương Triết Hạn cất tiếng cầu xin
- Tổng giám đốc, tôi xin anh, chúng ta chỉ mới gặp nhau ba ngày, tôi làm nhân viên của anh mới hai ngày....Làm ơn đừng...
- Vậy sao? Tôi cứ nghĩ đã gặp anh từ lâu rồi!
Cung Tuấn nói xong liền dùng ngón tay đâm thẳng vào trong hậu huyệt của Trương Triết Hạn. Thấy anh cong người gồng mình lên vì đau, cậu lại hạ giọng dỗ dành
- Ngoan nào bảo bối, anh sắp cảm nhận được sự sung sướng rồi!

Cung Tuấn cứ thế ra vào nơi hậu huyệt nhỏ bé của Trương Triết Hạn, thấy anh cứ cắn chặt môi để không phát ra âm thanh dâm dục, Cung Tuấn liền rút tay ra, ôm lấy Trương Triết Hạn đặt anh trên ghế làm việc sau đó cậu cởi thắt lưng ra, đem cự vật to lớn sớm đã cương trướng đến trước mặt Trương Triết Hạn
- Thích nó không bảo bối? - Cung Tuấn lôi cự vật to lớn đến trước mặt Trương Triết Hạn, đánh nhẹ lên hai má anh, khiến cho má anh đỏ ửng.

Thấy Cung Tuấn rõ ràng đang trêu chọc mình, thật là quá đáng! Trương Triết Hạn vừa thở dốc vừa mắng
- Mau biến đi! Đồ cầm thú! Đê tiện!
Cung Tuấn đưa tay bóp lấy miệng Trương Triết Hạn bắt anh phải há ra, sau đó đút cự vật to lớn của mình vào, bắt anh phải ngậm lấy nó.
Trương Triết Hạn lúc này chỉ muốn cắn mạnh một phát cho cái thứ to lớn đang cọ cọ trong miệng anh đứt làm đôi, nhưng không thể, Cung Tuấn bóp miệng anh chặt quá.

Sau một hồi nghịch ngợm với cái miệng xinh của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn lại đem người anh úp lên mặt bàn. Đặt cự vật nơi tiểu huyển đang co thắt, đập nhè nhẹ lên đó, sau đấy chà sát liên tục, cậu nhếch môi cười khi thấy tiểu huyệt anh co thắt không ngừng
- Sao thế muốn tôi vào sao? Cầu xin tôi thỏa mãn anh?
- um...không! - Trương Triết Hạn cắn môi lắc đầu - Không... không bao...gìơ. Đồ...cầm thú đáng chết!!
- Được lắm! Anh còn sức mắng tôi tức vẫn có thể chịu được! Anh sẽ mau chóng cầu xin tôi nhanh thôi!

Cung Tuấn cúi xuống liếm nơi bí ẩn của Trương Triết Hạn.
- Ngọt quá! tôi sẽ thỏa mãn anh!
Thật sự cậu không đợi anh cầu xin được nữa! Hương vị anh thực sự rất tuyệt. Nói rồi Cung Tuấn nhấp mông đẩy côn thịt to lớn vào sâu trong anh.
- Aaaaa...- Cả hai cùng lúc cất giọng rên rỉ.
- Thật chặt... khít quá Hạn Hạn
- Đau quá... đau..rút ra đi...làm ơn!
Bên trong anh như bị xé thành từng mảng, lần trước là do xuân dược nên anh không hề có kí ức gì, nhưng lần này, hoàn toàn chân thật, khiến Trương Triết Hạn vẫn như là lần đầu tiên.

Cung Tuấn cuồng dã đi vào trong anh, mỗi cú nhấp chạm thẳng vào nơi sâu nhất chạm đến điểm gồ nhạy cảm. Bên trong cậu lúc này không chỉ có dục vọng mà còn có cả nỗi tức giận. Sao anh dám qua lại với người khác? Sao anh không chịu cầu xin? Tại sao anh không nhận ra cậu? Có phải từ trước đến giờ anh không để cậu vào mắt không?

- Tại sao? Tại sao chứ?

Dù không biết Cung Tuấn hỏi điều gì nhưng Trương Triết Hạn chắc là lúc này cậu đang rất tức giận. Anh đã làm gì sai? Tại sao lại bị đối xử như thế này? Nghĩ đến đây nước mắt Trương Triết Hạn rơi lã chã, nhìn thấy anh khóc Cung Tuấn thực sự rất đau lòng. Nhưng cậu không biết anh đang khóc vì ai? Nghĩ vậy Cung Tuấn càng tức giận cuồng dã xuyên xỏ tiểu huyệt của Trương Triết Hạn.
- Khóc? Tại sao anh lại khóc?
- Tha cho tôi đi..aaa..- Trương Triết Hạn cảm nhận được đau đớn lan truyền khắp cơ thể, anh thật sự chịu không nổi sự dày vò này
- Chịu cầu xin rồi sao? nhưng bây giờ đã quá muộn, anh không còn cơ hội nữa! Dám hẹn hò người khác trong khi ở cạnh tôi! Gan anh to lắm!
- um..tôi..không..umm

Cung Tuấn cứ thể đỉnh lên điểm gồ trên cơ thể Trương Triết Hạn, tay không ngừng vân vê tiểu nhũ hoa, cự vật bên dưới cũng được phục vụ tận tình khiến Trương Triết Hạn dần cảm thấy khoái lạc, cất lên những âm thanh dâm mĩ ngay cả bản thân anh cũng không kiềm chế được. Cung Tuấn như một con sói đem Trương Triết Hạn lật ngược lại, đẩy toàn bộ cơ thể anh lên bàn làm việc, laptop, văn kiện,...toàn bộ đồ đạc trên đó đều rơi hết xuống đất

Cung Tuấn mạnh mẽ mút liếm đầu ngực của anh, bên kia dùng tay xoa nắn, hạ thân từng cái thật mạnh va chạm vào. Trương Triết Hạn toàn thân đều là khoái cảm, dục vọng sớm đã nhấn chìm anh, miệng không ngừng phát ra âm thanh mĩ miều
- Aaa...chậm..chậm thôi..ummm

Cung Tuấn bị bộ dáng dâm đãng của Trương Triết Hạn làm cho kích thích đến đỏ mắt, anh thật đúng là một tiểu yêu tinh! Cậu hận không thể đem anh mà thao chết, như vậy anh liền sẽ không thể đi câu dẫn người khác! Cả nam hay nữ đều không được!
Nghĩ như vậy Cung Tuấn cũng cất tiếng nói ra
- Hạn Hạn...thật muốn thao chết anh!

Theo động tác đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn không chịu nổi mà cao trào, Cung Tuấn thấy thế cũng ép bản thân phóng ra, cùng lúc, hai dòng tinh dịch bắn lên cơ thể người đối diện.

Trương Triết Hạn tức giận thở dốc, nghiến răng nói
- Cậu có thể nghe tôi giải thích được không? Mẹ kiếp! Ông đây vẫn độc thân!!!

***

Chả nhẽ chap nào cũng H thế này 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net