Phần 35 ( Sự thật được phơi bày )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap sau sẽ lại tươi sáng, các cô bình tĩnh! Luôn dặn đội mũ và truyện nào cũng sẽ HE rồi cơ mà😪😪

***

Buổi tối, Cung Tuấn trở về nhà, trông thấy cha mẹ mình đang chơi đùa với tiểu Trấn Vĩ nhưng lại không thấy Trương Triết Hạn đâu, cậu lại gần nựng con một chút rồi sau đó trả lại cho mẹ mình, dùng đôi chân dài thẳng tắp chạy lên tầng.

Vừa mở cửa đã trông thấy Trương Triết Hạn đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì anh quay lưng lại với cậu khiến cho cậu không nhìn thấy được biểu cảm lúc này của anh. Cung Tuấn tiến lại gần, vòng tay qua ôm eo nhỏ, cất giọng dịu dàng hỏi
- Hạn Hạn...Hôm nay về nhà mẹ thế nào?
Chợt cảm nhận cơ thể Trương Triết Hạn đột nhiên trở nên cứng đờ gượng gạo, Cung Tuấn muốn xoay người anh lại nhưng Trương Triết Hạn lại không hề muốn nhúc nhích, hai tay vẫn đút túi quần, Trương Triết Hạn cất giọng lạnh lùng lên tiếng
- Cung Tuấn! Em nói em đấu giá chai rượu đó là thật sao?

Cung Tuấn bỗng giật mình, không hiểu sao tự nhiên Trương Triết Hạn lại hỏi về chai rượu đó, cậu đưa tay lên gãi gãi đầu, nếu biết anh giận vì chuyện này thì cậu có chết cũng không dám trêu đùa mà nói dối anh.
- Anh phát hiện rồi sao? Hạn Hạn đừng giận em mà...lúc đó em chỉ muốn trêu anh chút thôi!
- Chai rượu đó ở đâu ra? - Trương Triết Hạn vẫn lạnh lùng hỏi
- Là của nhà em đó! Cha em chế tạo ra! Chai rượu ấy là thành tích cha em vượt qua hàng nghìn người để dẫn đầu cuộc thi chế biến rượu quy mô toàn thế giới! Cũng khá lâu rồi! Em thấy ông ấy quý trọng chai rượu đó nên mới đem cho anh thưởng thức!

Câu nói ấy của Cung Tuấn, như một lời xác nhận toàn bộ câu chuyện, khiến Trương Triết Hạn thầm mỉa mai trong lòng, anh bây giờ thật sự không còn muốn yêu Cung Tuấn nữa, nếu có thể thậm chí cũng không muốn gặp cậu nữa.

Trương Triết Hạn không nói lời nào, xoay người đi xuống dưới nhà để lại Cung Tuấn ngẩn ngơ đứng đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong bữa cơm tối đó, Trương Triết Hạn yên tĩnh ăn uống lạ thường, Cung Tuấn ngồi bên cạnh vẫn luôn theo dõi từng biểu hiện của anh nhưng cậu lại chẳng nắm bắt được gì ngoài thái độ dửng dưng đó. Đang băn khoăn suy nghĩ, chợt Cung Tuấn nghe thấy Cung phu nhân cất tiếng nói vui vẻ.
- Hai con cũng đăng kí kết hôn rồi, mau đi làm giấy khai sinh cho tiểu Trấn Vĩ đi! Sau đó! Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa!
- Phải đó! Nay ta có đi xem qua vài nơi có thể tổ chức được! Ta khá ưng rồi! Lát hai đứa chọn xem ưng chỗ nào! - Cung lão gia gật gù tiếp lời.

Cung Tuấn nghe vậy liền vui vẻ quay sang Trương Triết Hạn mỉm cười nói
- Hạn Hạn, ngày mai chúng ta đi làm giấy khai sinh cho Trấn Vĩ nhé!
Trương Triết Hạn nhắm chặt đôi mắt, trong đầu từng dòng suy nghĩ đấu tranh không ngừng, cảm nhận được ánh mắt lo lắng cùng tiếng gọi "Hạn Hạn" vang vọng bên tai, anh từ từ mở ra, nhưng sắc mặt lại càng thêm nặng nề.
- Trấn Vĩ sau này sẽ mang họ Trương! Cung Tuấn! Chúng ta ly hôn đi!

Cung Tuấn ngơ ngác nhìn Trương Triết Hạn, cậu không hiểu anh rốt cuộc là bị làm sao, bất ngờ đến bất động, một câu cũng không nói ra được.

- Tiểu Hạn à! Con bình tĩnh...bình tĩnh! Ly hôn không phải là chuyện có thể nói bừa, cãi nhau là điều khó tránh khỏi trong hôn nhân! Có gì hay đứa từ từ giải quyết có được không? - Cung phu nhân hốt hoảng nắm lấy tay Trương Triết Hạn nói
- Phải phải đó Triết Hạn! Cung Tuấn làm gì sai con cứ thẳng tay đánh nó! Nếu con đánh không được thì bảo ta! - Cung lão gia cũng cảm thấy sốt ruột không kém, vội vàng tiếp lời.

Cung Tuấn ngồi đó, ngây người nhìn Trương Triết Hạn, rốt cuộc cậu đã làm gì? Đã làm gì mà khiến anh nổi giận như thế, cậu đưa tay ôm lấy đầu cố gắng nhớ lại những ngày vừa qua đã có chuyện gì xảy ra, chỉ trừ nói dối về nguồn gốc của chai rượu kia, chẳng lẽ vì một lời nói không thật của cậu khiến anh giận đến nỗi đòi ly hôn hay sao?

Tính cách của Cung Tuấn trước giờ luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ, duy nhất chỉ có một thứ cậu không thể không để tâm, đó chính là Trương Triết Hạn. Ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, cậu cất tiếng hỏi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay anh về gặp mẹ, đã có chuyện gì sao?
Lời vừa dứt Cung Tuấn liền nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt anh, sau đó lại trông thấy nụ cười lạnh lùng kèm giọng nói không chút cảm xúc của anh
- Cung Tuấn! Cậu có chắc đó là mẹ tôi?

Câu hỏi ấy làm cả ba người họ Cung chết lặng, không phải họ không muốn nói cho Trương Triết Hạn biết mà là Mẹ Trương không cho họ nói, bà muốn tự mình chọn thời điểm thích hợp nhất mà nói với con trai mình.

Trông thấy biểu hiện ấy, Trương Triết Hạn nhếch miệng lên cười, cảm giác bản thân mình đúng như một trò hề, bị mọi người lừa dối. Đưa mắt nhìn về phía Cung Tuấn đang im lặng cúi đầu kia ánh mắt anh tràn ngập sự thất vọng. Ai lừa dối anh cũng được, anh không quan tâm, nhưng tại sao ngay cả Cung Tuấn cũng lừa gạt anh??? Thu lại ánh nhìn đầy bi thương ấy, khuôn mặt Trương Triết Hạn lập tức biến sắc, anh quay đầu nhìn Cung lão gia cất giọng lạnh lùng xen lẫn phẫn nộ
- Cung lão gia! Ông nhớ Trương gia chứ?

"Trương gia" Cung lão gia chau mày suy nghĩ, lục lại bộ nhớ già nua của mình, hồi lâu sau trong đầu ông mới hiện lên một cái tên "Trương Trì" - một người mà ông khâm phục vô cùng, một người luôn là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của ông, luôn luôn đi trước dẫn đầu, một người có đời tư rất kín, ngoài cái tên và gia thế hiển hách ra thì trong giới chơi rượu chẳng có ai biết mặt bởi vì trong mỗi một cuộc thi, người đó sẽ cử người khác đi thay, ai có thể không biết chứ một người tinh thông như ông chỉ cần nhìn qua cách nói về rượu của người kia thì liền biết ngay đó không phải Trương Trì, chỉ có điều, cứ ngỡ trong cuộc thi năm đó sẽ được gặp mặt thần tượng, rồi sẽ cố hết sức đọ tài với người kia, nhưng ông chưa đánh bại được... thì người đã không còn.
- Ý con là đang nói đến Trương Trì? - Cung lão gia nghiêm mặt hỏi
- Ồ! Hoá ra ông vẫn còn nhớ! Vậy có phải tôi cũng nên giới thiệu tôi là ai không? - Trương Triết Hạn nghiêng đầu hỏi lại.

Cung Tuấn đứng một bên nãy giờ bất ngờ lên tiếng, cậu thật sự mất kiên nhẫn rồi
- Anh là con trai của Trương gia! Nhưng chẳng phải họ đã qua đời rồi sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến việc anh muốn ly hôn chứ?
Nói xong Cung Tuấn mới nhận thức được bản thân mình vừa mới nói gì, cậu đưa tay lên nắm lấy tay anh, hai chứ "Hạn Hạn" chưa kịp cất lên thì bàn tay cậu đã bị anh gạt phắt ra.

- Cung Tuấn! Tại sao cậu lại có thể lừa gạt tôi đến tận bây giờ hả? Nhìn tôi ngu ngốc không biết gì lại cứ đâm đầu yêu kẻ mà cha của cậu ta đã hại chết cha mẹ mình, Cung gia các người vui lắm có phải không?

Một câu nói giống như sét đánh giữa trời quang!

Cung gia ai ai cũng bàng hoàng, Cung Tuấn cùng Cung phu nhân đồng thời cùng lúc đưa đôi mắt ngỡ ngàng nhìn sang Cung lão gia, còn Cung lão gia thì như chết lặng, ông không hiểu cái gì đang xảy ra, ông vừa rồi có phải nghe nhầm hay không?

Trương Triết Hạn đứng dậy, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Cung lão gia mà nói
- 29 năm trước! Vào đầu tháng 5 năm 1992, tôi bị bắt cóc, người bắt cóc tôi lại chính là người nuôi nấng tôi suốt bao năm qua! Trương Kiệt! Chắc ông cũng có ấn tượng đúng chứ? Khi cha mẹ tôi đang trên đường đến chuộc tôi bằng một tờ công thức rẻ mạt, đã có người cố tình hại họ, gây nên một tai nạn xe cộ, khiến họ tử vong! Chết ngay tại chỗ! Bản công thức cũng không cánh mà bay! Đồng thời mấy ngày sau đó! Ông lại hiên ngang mà dẫn đầu cuộc thi, ban đầu rượu cha tôi chế ra định đem đi tranh giải có tên là Cabernet Sauvignon 1991... thật trùng hợp, cái loại rượu đoạt giải của ông chỉ khác mỗi số cuối! Cung Trì Quân! Ông định giải thích sao đây?

Cung lão gia nhận một khối tin tức lớn như thế, lại bị đeo cho cái tội danh giết người, nhất thời ngây ngốc không biết nên nói gì. Đầu óc ông hiện giờ đang rất loạn, rất rối trí, trong trí nhớ mơ hồ, năm 1992 thật sự ông có gây ra một cuộc tai nạn do say sỉn, nhưng sau đó đã được Cung lão gia gia - cha ông dùng tiền giải quyết, không biết đó có phải vụ tai nạn với cha mẹ Trương Triết Hạn không lúc đó say quá ông không biết gì, khi tỉnh lại mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng hiện giờ ông chỉ có thể chắc chắn một điều.
- Triết Hạn! Loại rượu đó ta có thể đảm bảo! Nó là do ta chế ra! Ta không có lấy của ai hết!!! Hơn nữa! Ta còn không biết mặt cha mẹ con!

- Chỉ một câu nói của ông như vậy là xong sao?
Trương Triết Hạn nói xong liền rút trong túi quần ra một giờ giấy được gấp làm tư, đưa tay lật nó ra, di chuyển đến trước mặt Cung Tuấn
- Giấy thỏa thuận ly hôn, ký đi!
Dứt lời anh xoay người đi lên phòng, Cung Tuấn ngây người nhìn dòng chữ đen trên tờ giấy trắng một lúc sau đó mới chợt bừng tỉnh mà vội vàng đuổi theo Trương Triết Hạn.

- Hạn Hạn! Anh nghe em giải thích có được không?
Vừa vào phòng, thấy Trương Triết Hạn đang thu dọn đồ đạc của tiểu Trấn Vĩ, Cung Tuấn cuống cuồng chạy lại giữ tay anh, ngăn chặn hành động của anh lại.
- Cậu cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng cậu nữa không? - Trương Triết Hạn nhìn cũng không thèm, lạnh nhạt nói

Cung Tuấn nhìn thấy sự mỉa mai trong giọng nói của anh, trái tim quặn đau như có hàng vạn mũi dao đâm trúng. Cậu đột nhiên im lặng hẳn, một lúc sau mới cất tiếng nói nghèn nghẹn
- Hạn Hạn! Sẽ tin em mà!
Câu nói ấy thật sự đã đả kích vào tận tâm can Trương Triết Hạn, một tia cảm động vừa lướt qua đầu anh, anh biết...Cung Tuấn chẳng hề có lỗi trong chuyện này, chỉ có điều...thù giết cha mẹ, người làm con như anh phải đứng ra giúp họ đòi lại công bằng! Hơn nữa, Cung Tuấn lại liên tục lựa chọn nói dối, giấu giếm anh, điều này càng khiến Trương Triết Hạn căm ghét nơi này hơn nữa!

Bây giờ anh hoàn toàn mang bộ dạng không sợ trời không sợ đất, dựt tay mình ra khỏi tay cậu, bỏ những đồ dùng thật sự cần thiết của con vào trong túi, bất cần mà cất giọng
- Tôi sẽ mang Trấn Vĩ  rời khỏi Cung Gia, cậu không cần phải nói thêm điều nữa! Tôi bây giờ, nhìn người nhà cậu chỉ cảm thấy ghê tởm!

Cung Tuấn chết lặng, đứng như chôn chân tại chỗ, tai cậu lúc này đã ù đi, trong đầu chỉ quẩn quanh lời nói của anh khiến cho cậu không còn đủ sức để nói thêm điều gì nữa.

***

Sau khi rời khỏi Cung gia, Trương Triết Hạn ôm bảo bối còn nhỏ xíu trong lòng, về lại căn nhà cũ của cha mẹ mình. Tiểu Trấn Vĩ vì đã quen có hơi bà nội nên gào khóc không ngừng, sau một hồi vật lộn dỗ dành, anh mới cho được thằng bé đi ngủ. Trương Triết Hạn ngồi ngây ngốc nhìn con trai, đưa tay vuốt nhẹ lên sống mũi nhỏ bé, sau đó lại nắm chặt bàn tay bé xinh, miệng khẽ lẩm bẩm nói
- Con trai! Ta nên làm gì đây?
- Cha mẹ! Hãy tha thứ cho con! Đợi con! Con sẽ đòi lại công bằng cho hai người!

Trương Triết Hạn ngồi bệt xuống đất, gục đầu lên cánh tay đang bao trọn tay con trai mà nấc nghẹn. Tâm trạng của anh bây giờ đang rất loạn, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Trong tâm trí anh hiện giờ toàn là bóng hình của Cung Tuấn, tiếng cười của Cung Tuấn, tiếng tức giận phẫn nộ của Cung Tuấn, còn có giọng nói cợt nhả hay trêu đùa của Cung Tuấn, tất cả đều trở nên vô cùng sắc nét và chân thật, tất cả cứ vẩn vơ quanh đầu khiến anh không thể nào xoá nhoà.

Từ bỏ một người mình yêu sâu đậm là cảm giác gì?

Là cảm thấy trong lòng trống rỗng, không kịp thích nghi. Tựa như phá vỡ đi một thói quen đã có từ lâu.

Là cảm thấy rõ ràng bản thân buông người ấy ra. Lại như cả thế giới rời bỏ chính mình.

Ừ thì tất cả là duyên nợ. Rồi mỗi người sẽ đi về một con đường khác, mỗi người sẽ tìm được hạnh phúc riêng, nhưng chỉ là không hạnh phúc cùng nhau...

Ngồi thẫn thờ một lúc, chợt nghe thấy tiếng bước chân liên hồi vang lên, Trương Triết Hạn liền biết Ông Lưu đã đưa mẹ Trương đến.

Đối diện với con trai mình, bà chỉ dám cúi đầu. Trương Triết Hạn tiến đến, đỡ bà ngồi xuống, với anh sự căm ghét đối với Trương Kiệt bao nhiêu thì đối với bà, anh thật sự mang một lòng biết ơn và kính trọng, bà chính là ánh mặt trời chiếu rọi vào tuổi thơ u tối của anh.
- Mẹ! Đừng lo! Con không sao hết! Mẹ à! Bây giờ người có thể nói cho con biết toàn bộ sự thật được không?

Mẹ Trương sụt sùi rơi nước mắt, bà khóc như trút bỏ được gánh nặng bấy lâu vậy, mãi sau khi đã trấn tĩnh bản thân, bà ngẩng cao đầu, đưa tay nắm lấy đôi tay lành lạnh của Trương Triết Hạn rồi nghẹn ngào lên tiếng
- Cha con...à không...Trương Kiệt! Ông ta bị vô sinh! Không thể nào có con được, mãi sau ta mới biết, ngày ấy ông ta không những không nhận là mình có bệnh lại luôn đổ tội lỗi ấy cho ta, đay nghiến ta, khiến ta sống trong dằn vặt, vì vậy ta lại càng thêm mù quáng mà thương xót ông ta!
- Khi bọn ta lấy nhau được ba năm, ba năm cố gắng chữa chạy đem hết cả gia tài bán đi cũng không có kết quả thì bỗng một ngày, Trương Kiệt ông ta mang một đứa bé về, nói là nhặt được ở vệ đường, không biết ai bỏ rơi, còn nói với ta chắc là ông trời thương xót nên đã ban phước lành, đứa bé ấy...chính là con!
- Tiểu Hạn...ta không biết là ông ta đã bắt cóc con! Ta thật sự không biết! Ban nãy khi người đàn ông kia đến đón ta, nói cho ta toàn bộ sự thật, ta mới biết là đã bị Trương Kiệt gạt! Con trai à! Ta xin thề với trời, ta...
- Mẹ! Con tin! Mẹ không phải nói gì hết nữa! Con tin mà!
Trương Triết Hạn vội vàng ngăn bà lại, thời gian bên nhau suốt bao nhiêu năm qua, bà đối với anh thế nào anh còn không rõ hay sao! Nếu không có bà, nếu không có bà lấy thân che chở, sau đó lại nén chịu đau mà nhường thuốc cho anh thì có lẽ Trương Triết Hạn đã chết từ lâu vì những trận đòn muốn lấy mạng của người cha vô tâm kia rồi.

Mẹ Trương ôm con trai vào lòng, vừa khóc vừa luôn miệng xin lỗi anh.
- Ta xin lỗi con! Là ta không tốt! Ta quá mù quáng, yêu ông ta đến mụ mị đầu óc rồi, đúng ra ta nên đem con bỏ trốn khỏi căn nhà địa ngục đó từ lâu, nhưng cứ mỗi lần ông ta thề thốt, ta lại mủi lòng, lại tự nhủ cho ông ta thêm cơ rồi...để rồi người chịu khổ lại là con! Xin lỗi con...con trai à...ta xin lỗi!
- Mẹ! Không sao! Không sao rồi! Không phải con rất tốt đó sao! Cho dù mẹ không phải mẹ ruột! Nhưng lại có công nuôi nấng dưỡng dục! Cả đời này ơn đức của mẹ con không thể nào quên! Cha mẹ con đã mất! Vậy nên mẹ hãy thay họ, dạy dỗ con nốt phần đời còn lại nhé!

Nghe thấy lời an ủi của con trai, Mẹ Trương thật sự đã ngưng khóc, bà vuốt vuốt khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Trương Triết Hạn, cất tiếng nói
- Được! Mẹ sẽ luôn bên con! Nhưng Tiểu Hạn...mẹ nghe người kia kể, Cung gia...thật sự làm loại chuyện ấy sao? Ta...ta không tin cho lắm!
Trương Triết Hạn đứng dậy, ngồi lên tựa lưng vào ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền lạnh lùng lên tiếng.
- Đôi khi chúng ta phải học cách chấp nhận sự thật mẹ à!

Mẹ Trương khẽ thở dài, bà tiếc cho mối lương duyên này, Cung Tuấn thật sự rất tốt, sau đó bà chợt nhớ ra một điều gì đó, liền lên tiếng
- Mẹ nhớ năm đó! Trương Kiệt rất được Trương lão gia coi trọng! Sau khi lão gia cùng phu nhân gặp nạn! Trương Kiệt từ một người chỉ biết một chút ít về rượu, vậy mà lại tự mình làm ra được một loại rượu vô cùng ngon, bán rất chạy, số tiền kiếm được vô cùng nhiều, sau đó ông ta mới mở được xưởng rượu đó! Không biết những lúc gặp mặt cha con, ông ấy đã cho công thức gì? Chúng ta thật sự đội ơn ông ấy! Không có ông ấy giúp đỡ thì hai bọn ta có khi giờ ra đường lang thang kiếm cơm rồi! Lúc nào rảnh, con đưa ta ra tạ ơn với họ nhé!

Trương Triết Hạn đang nhắm tịt mắt lại, tâm trạng dày vò kêu réo từ tận đáy lòng, khi nghe thấy Mẹ Trương nói thế thì bỗng giật mình mở to mắt, dựng người dậy hỏi lại
- Mẹ...mẹ vừa nói gì cơ?
- Ta nói con dẫn ta ra mộ...
- Không phải! Mẹ nói Trương Kiệt sau khi cha mẹ con qua đời liền sáng chế ra được rượu ngon sao?

Nhìn thấy cái gật đầu của Mẹ Trương, Trương Triết Hạn trợn mắt mở to nhìn về phía Ông Lưu, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, ông tiến đến hỏi
- Bà Trương! Có phải loại rượu ông ta làm ra được làm từ nho Cabernet Sauvignon không?
- Đó là loại nho gì! Thứ lỗi cho tôi ngu muội, vấn đề này tôi không rõ! - Mẹ Trương thành thật đáp lại
- Ông Lưu! Cung Trì Quân nói ông ta không biết mặt cha tôi là sao? Cùng trong giới chơi rượu, vậy mà lại không biết mặt nhau? Điều này quá sức vô lý! - Trương Triết Hạn cất tiếng hỏi
- Thiếu gia! Thật ra không ai biết mặt cha cậu! Năm đó thời thế loạn lạc, đôi khi mạng người còn không bằng cỏ rác! Trước khi gia nhập giới chế rượu, đã có rất nhiều vụ án giết người chỉ vì muốn chiếm đoạt công thức! Cả cha và mẹ cậu đều mang trong người dòng máu hiếm! Không thể liều lĩnh mà xuất đầu lộ diện được, cho nên cứ mỗi lần có giải đấu! Tôi lại đứng lên ra mặt thay cho họ, mỗi một vụ làm ăn buôn bán, đều là tôi đứng ra tiếp quản!

Trương Triết Hạn ôm đầu suy nghĩ, có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến tâm trí anh rất loạn, đúng lúc ấy, tiểu Trấn Vĩ vì đói mà khóc ầm lên, nhớ tới lời Cung phu nhân nói một đêm con trai sẽ dậy ăn mấy lần, Trương Triết Hạn vội gạt bỏ tất cả, chạy vào phòng pha sữa cho con. Tiểu bảo bối sau khi được ăn no thì liền ngoan ngoãn chìm sâu vào giấc ngủ hệt như một thiên thần.
- Để ta! Con đi nghỉ ngơi đi! Đừng suy nghĩ quá nhiều mà ảnh hưởng đến sức khoẻ - Mẹ Trương đưa tay ra đỡ lấy đứa cháu bảo bối, sau đó đặt thằng bé lên giường, còn bản thân thì nằm bên cạnh, vỗ nhè nhẹ cất tiếng hát ru.

Trương Triết Hạn sau khi quay người rời đi thì liền tìm tới Ông Lưu, thấy ông đang ngồi ôm đầu suy nghĩ trong thư phòng, anh liền tiến đến bên cạnh. Cảm nhận được có người đang tới, ông Lưu ngẩng đầu lên, trông thấy Trương Triết Hạn, ông ấp úng cất lời.
- Thiếu gia...liệu những gì trước giờ tôi cho là đúng... có khi nào đã sai rồi không?
Trương Triết Hạn hít sâu một hơi rồi đáp lại
- Sự việc chưa rõ ràng, không nên định đoạt điều gì, Ông Lưu! Ông còn nhớ công thức của cha tôi ông? Ông đã từng nhìn qua chưa?
- Nhớ! Nhớ chứ! Tôi còn viết lại hàng năm sợ mình sẽ quên đây này!
Dứt lời, Ông Lưu lấy ra trong hộc bàn một tập giấy, đưa cho Trương Triết Hạn. Nhìn thấy những dòng chữ trên trang giấy, trong đầu anh liền loé lên một suy nghĩ, quay người lại nói với Ông Lưu một câu sau đó liền rời đi
- Ngày mai! Ông hãy mua lại cho tôi một xưởng chế biến rượu, tìm mua cho tôi loại nho Cabernet Sauvignon ấy! Tôi sẽ dựa theo công thức này, để làm lại loại rượu vang kia, đến lúc đó ai mới là chủ mưu sẽ rõ ràng ngay thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net