Phần 4 ( Chiêu trò )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trừng phạt Trương Triết Hạn xong xuôi, Cung Tuấn vuốt ve cơ thể anh một lúc. Làn da trắng nõn bây giờ đã xuất hiện những vết hồng hồng đỏ đỏ. Cung Tuấn dịu dàng bế anh lên, tiến về phòng tắm, đặt anh vào bồn tắm rộng, cậu xả nước rồi cũng bước vào. Ôm lấy tấm lưng Trương Triết Hạn hướng về phía mình, nhìn những dấu tích ửng đỏ trên cổ, vai anh, Cung Tuấn khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào chúng khiến Trương Triết Hạn giật mình lùi người ra nhưng ngay sau đó lại bị cậu kéo ngược về. Ghé sát vào tai Trương Triết Hạn, Cung Tuấn phả vào đó một làn hơi ấm nóng cùng tiếng thủ thỉ trầm trầm
- Lần sau đừng chọc tôi tức giận, nếu không tôi không biết sẽ làm gì với anh đâu!
- Tôi... tôi...tại sao...tôi..làm gì cậu chứ? - Trương Triết Hạn run rẩy, cơ thể chỗ nào cũng đau nhức thật khó chịu.
- Được rồi ngồi yên đi...ngoan!

Trương Triết Hạn không hiểu tại sao tự nhiên Cung Tuấn lại ôm nhu, dịu dàng như vậy. Thân thể đau nhức, mệt mỏi, anh dựa cơ thể vào ngực Cung Tuấn, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
- Cậu...là đồ ác ma!
Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn vào lòng, cúi xuống hôn lên vành tai ửng đỏ của anh.
- Tôi xin lỗi, lần sau sẽ cẩn thận hơn không làm anh đau...ngoan...để tôi tẩy rửa cho anh!

Trương Triết Hạn đành ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực rắn chắc của Cung Tuấn. Mặc dù cậu đã cường bạo anh nhưng thực sự....anh cũng không có lấy một chút ghét bỏ nào... Có phải anh bị thần kinh rồi không? Nghĩ đến đây Trương Triết Hạn lại có chút tức giận, anh đâu làm gì sai, Cung Tuấn tưởng có tiền là có quyền muốn làm gì thì làm chắc! Anh xị mặt xuống, đưa tay gạt tay Cung Tuấn đang thoa sữa tắm trên người mình
- Cậu bỏ ra! Tôi có tay tôi tự làm được !

Cung Tuấn khẽ nhíu mày, mèo nhỏ đang ngoan ngoãn tự nhiên lại xù lông khiến cậu có chút khó hiểu, đưa tay xoay người Trương Triết Hạn lại, khẽ nâng cằm anh lên ép anh nhìn thẳng vào mắt mình
- Anh lại làm sao nữa? Tôi đã xin lỗi rồi cơ mà?
- Cậu không tin tôi? Hôm trước phỏng vấn tôi đã nói vẫn độc thân rồi! - Trương Triết Hạn quay mặt thoát khỏi bàn tay của Cung Tuấn
- Hôm trước là chuyện của hôm trước, anh quyến rũ như vậy, bất kì lúc nào cũng có thể là của người khác! - Cung Tuấn lại đưa tay xoay mặt anh lại, cúi đầu cọ cọ hai chiếc mũi vào nhau
- Cung Tuấn! Tôi không phải đồ chơi! Tôi không phải của ai cả! - Trương Triết Hạn bỗng phẫn nộ đưa tay mình tạt một làn nước lên mặt Cung Tuấn

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn sắp bốc hoả liền đưa tay bắt lấy móng vuốt của anh, kéo anh về phía mình mà ôm lấy, làn nước mát lạnh, hai cơ thể trần trụi ấm nóng cọ sát vào nhau, bọt xà phòng mơn trớn trên từng tấc da thịt. Cung Tuấn đưa tay xoa xoa eo nhỏ, giọng bỗng dịu hẳn đi mấy phần
- Trương Triết Hạn! Anh không phải đồ chơi! Nhưng anh là của tôi!
Vừa nói ngón tay Cung Tuấn liền trượt từ eo xuống khe mông, tìm huyệt nhỏ mà đi vào

- Unm..đồ biến thái này..cậu...cậu bỏ ra!
Trương Triết Hạn không ngừng uốn éo dãy dụa, định cất tiếng mắng chửi, nhưng lời nói mới chỉ đi tới cổ họng đã bị chặn lấy. Cung Tuấn vươn tới hôn anh thật sâu, chiếc lưỡi điêu luyện luồn lách hết vị ngọt trong khoang miệng nhỏ xinh này. Nụ hôn kéo dài mãi tới khi Trương Triết Hạn cả khuôn mặt đỏ ửng vì thiếu hô hấp, đập đập vào vai Cung Tuấn, cậu mới buông anh ra, đồng thời cũng đem ngón tay mình rút ra khỏi tiểu huyệt.
- Như vậy mới sạch được! Nếu không anh tính tự làm sao! Tôi thật mong chờ được chứng kiến cảnh tượng anh tự làm sạch bản thân đấy!

Tắm rửa xong xuôi, Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn về phòng nghỉ, khi nhìn thấy căn phòng đằng sau tấm kính một chiều kia, Trương Triết Hạn quay đầu lườm Cung Tuấn, lớn tiếng quát
- Mẹ kiếp! Có giường mà cậu lại để tôi trên bàn!
Cung Tuấn giật mình, đặt Trương Triết Hạn xuống giường, dùng đôi môi của mình áp lên môi anh, hàm răng khẽ cắn nhẹ một cái
- A..đau..cậu là chó đấy à! - Trương Triết Hạn nhăn mặt kêu đau
- Cái miệng xinh như thế, mà lại toàn nói lời không đẹp! Thôi mau ngủ đi! Tôi ra ngoài xử lý nốt công việc! Tại anh mà công việc của tôi gián đoạn hết cả lên rồi!
- Là cậu đã cưỡng bức tôi! Khốn..
Chưa kịp nói hết câu đôi môi của Cung Tuấn lại ập xuống.
- Anh không ngủ vậy chúng ta tiếp tục làm nhé!
Trương Triết Hạn giận dỗi vùi mặt vào chăn, cơ thể mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mang theo cả sự ấm ức.

Cung Tuấn mặc quần áo rồi bước ra ngoài, đóng cửa kính lại, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài thì không. Cậu xoay người mà bất giác giật mình, cứ ngỡ mình bước nhầm vào bãi rác nào đấy. Dưới đất văn kiện, giấy tờ, hồ sơ, máy tính,... toàn bộ đồ trên bàn làm việc đều nằm la liệt dưới sàn. Cung Tuấn thở dài một tiếng rồi bấm nút gọi hai người thư kí xấu số
- Hai người mau lê xác vào đây!

Châu Dã cùng Uý Ninh vội vàng đi vào, khi cánh cửa vừa mở ra, cả hai như chết lặng đến thở cũng không dám, không khí u ám bao trùm như vừa có trận hỗn chiến. Châu Dã liếc nhìn Uý Ninh khẽ nhỏ giọng
- Chỉ là không vừa ý bản kế hoạch thôi mà, có cần phải phát tiết như vậy không?
Đáp lại cô là tấm lưng của Uý Ninh cứ thế mà đi vào.
- Uý Ninh! Cậu dọn dẹp chỗ này! Châu Dã! Cô nghĩ cách để Trương Triết Hạn đi ăn với tôi, tăng lương tháng này gấp đôi!

Hai mắt Châu Dã sáng rực, cười không ngậm được miệng, thì ra điểm yếu của tổng giám đốc chính là Trương Triết Hạn. Uý Ninh bên cạnh thì tỏ vẻ không phục, tay vừa xếp lại văn kiện, vừa bĩu môi nhìn Cung Tuấn
- Cung tổng! Tại sao anh không hỏi tôi!
- Tôi nghĩ cậu nên quản chặt cái miệng của mình! - Cung Tuấn lạnh lùng đáp lại, mặc kệ Uý Ninh đơ người không hiểu mình đã làm gì sai, ai bảo cậu ta dám dùng từ ngữ thân mật mà gọi Trương Triết Hạn chứ!!

***

Trương Triết Hạn ngủ một mạch đến tận tối mới tỉnh, nhấc cơ thể đau nhức lật chăn xuống giường, mở cánh cửa phòng ngủ ra, trong phòng đã chẳng còn ai, đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 9h tối rồi, chắc hẳn mọi người đã tan làm hết. Anh ôm cái eo nhức mỏi đi ra ngoài, bộ dạng trông rất khó coi. Vừa đẩy cửa ra liền thấy Châu Dã đang gà gật trên bàn làm việc, Trương Triết Hạn thấy vậy liền đi tới gõ gõ vào bàn, hạ giọng khẽ gọi
- Châu Dã! Châu Dã!

Châu Dã nghe thấy có người gọi thì giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Trương Triết Hạn ngay lập tức bày ra bộ mặt đáng thương
- Anh Triết Hạn! Tổng giám đốc có một buổi gặp mặt khách hàng lớn nhưng em bây giờ có chút việc ở nhà, không thể đi cùng...anh..anh đi thay em nhé, tuy anh là nhân viên mới nhưng không sao, chỉ cần ngồi bên cạnh tổng giám đốc là được, quyết định như vậy đi, em đi đây! Tạm biệt!
Nói xong cô liền chạy đi mất, chạy được vài bước lại quay đầu lại nói to
- Tổng giám đốc đang đợi anh ở dưới xe đó! Anh mau nhanh lên nếu không muốn bị cắt lương!

Trương Triết Hạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đang loay hoay không biết nên làm gì thì phía trước có người đi tới, đưa mắt lên nhìn thì thấy Cung Tuấn mặc bộ vest màu đen cao ngạo bước đến vừa nói vừa không giấu nổi ý cười
- Anh còn không mau nhanh lên! Đứng ngây ra đó làm gì! Để tuột mất hợp đồng này, anh có đền nổi không?
Mang theo nỗi lo sợ thấp thỏm, Trương Triết Hạn chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất, đi theo sau Cung Tuấn

***

Cung Tuấn đưa Trương Triết Hạn đến một nhà hàng cao cấp mà cậu đã đặt trước đó, vì muốn có không gian riêng tư nên đã mạnh tay bao toàn bộ nhà hàng. Hôm nay cậu muốn ăn một bữa với anh, chỉ riêng mình anh mà thôi.

Cung Tuấn đi tới gần bàn ăn, kéo cái ghế ý bảo anh ngồi xuống. Trương Triết Hạn vội vàng xua xua tay đầy ái ngại từ chối
- Không cần đâu, tôi có thể tự làm được!
- Trừ lương!!
Nghe đến đây Trương Triết Hạn không phản khán nữa, anh ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống. Cung Tuấn nhất quyết muốn phục vụ thì anh cũng không ngại ngùng từ chối nữa.

Không lâu sau thức ăn Cung Tuấn đặt trước đã được dọn lên, Trương Triết Hạn nhìn một bàn đầy thức ăn ngon thì thèm thuồng vô cùng, nhưng hôm nay là đi làm ăn với khách hàng quan trọng, có khi anh chỉ được nhìn chứ không được ăn. Nhìn thấy Trương Triết Hạn trước mắt ủ rủ không vui Cung Tuấn nhíu mày khó hiểu, thầm nghĩ trong lòng, mèo nhỏ kén ăn thật, thảo nào trông lại gầy gò như vậy. Sau này phải cố gắng nuôi anh béo mập tròn trịa mới được, như vậy thịt sẽ thơm ngon hơn.
- Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? - Cung Tuấn lên tiếng hỏi

Trương Triết Hạn bĩu môi, hợp hay không thì anh cũng đâu có được ăn đâu. Cùng lúc đó bụng lại réo lên, anh liền cúi gằm mặt, thật muốn đào cái hố để chui xuống. Nhìn thấy biểu hiện của anh, Cung Tuấn nhếch miệng lên cười, sau đó đưa tay đẩy đĩa thịt bò đã được cắt nhỏ về phía Trương Triết Hạn.
- Anh mau ăn đi! Không được để thừa! Không được lãng phí!
- Nhưng đối tác còn chưa đến mà? - Trương Triết Hạn thèm muốn chết rồi nhưng vẫn phải làm bộ hỏi
- Nhà có việc! Không đến! Anh có ăn không? Nếu không tôi cho người dọn đi nhé?

Trương Triết Hạn bất giác nhìn Cung Tuấn nở nụ cười rồi bắt đầu công việc không được phí phạm thức ăn. Lần đầu tiên anh cười với cậu, lại cười đến vui sướng như vậy, trong lòng Cung Tuấn bỗng gợn sóng, tự nhiên lại muốn tìm hiểu người trước mặt nhiều hơn..
- Trương Triết Hạn, anh thích gì nhất?
- Rượu!
- Tại sao?
- Cũng không biết nữa, cuộc đời tôi từ khi sinh ra đã gắn liền với rượu rồi, thật sự bản thân tôi cũng không biết mình thích gì!

Trương Triết Hạn chỉ tập trung vừa ăn vừa uống, rượu hôm nay Cung Tuấn gọi đều là loại thượng hạng vậy nên anh cứ say mê nhâm nhi hết từ chai này đến chai khác, mãi cho tới khi phía đối diện vang lên một tiếng "Cộp" anh mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cung Tuấn không biết tại sao lại nằm vật xuống bàn, bên cạnh còn rải rác 2 chai rượu rỗng...đây.. đây là say rồi sao?

Trương Triết Hạn đứng dậy tiến về phía người đối diện, khẽ đưa tay lay nhẹ bờ vai
- Cung tổng! Cung tổng!...Mới có hai chai đã say rồi sao?...mang tiếng chủ công ty rượu, vậy mà tửu lượng lại kém như vậy!
Nhìn Cung Tuấn say không biết trời đất gì nằm đó, Trương Triết Hạn nghĩ không thể nào đưa cậu ta về căn nhà trọ bé tí của mình được, anh liền lấy điện thoại trong túi quần gọi cho Uý Ninh xin địa chỉ nhà Cung Tuấn.

Sau khi nhận được địa chỉ, Trương Triết Hạn gắng hết sức mình, dìu con ma men bên cạnh ra về. Phải mất bao nhiêu công sức, anh mới đặt cậu vào được trong xe. Ngồi trên xe, Trương Triết Hạn tập trung lái, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang Cung Tuấn vì say mà miệng không ngừng lẩm bẩm
- Đừng đi! Ở bên tôi!
Là đang gặp ác mộng sao! Lần đầu tiên anh thấy được bộ mặt khi Cung Tuấn khi say đó. Trông cũng dễ thương chứ bộ! Trương Triết Hạn cứ thế vừa cười vừa lái xe.

Đi một đoạn dài cuối cùng cũng đến nơi, Trương Triết Hạn khó nhọc vừa lôi vừa kéo con ma men mang tên Cung Tuấn lên nhà. Đứng trước cửa, anh thử mãi mật khẩu nhà mà không đúng. Bất lực đưa mắt nhìn xuống tên ngốc đang dựa đầu trên vai anh mà ngủ.
- Mật mã nhà cậu là gì vậy?
......
- Này! Mau tỉnh! Mật mã nhà cậu là gì?
......
- Cậu không nói tôi liền để cậu ngủ ngoài này đấy!
.......
- Cung Tuấn mau dậy, mật khẩu nhà cậu là gì?

Trương Triết Hạn vừa nói vừa đẩy đầu Cung Tuấn ra. Cung Tuấn đứng không đứng vững liền ngã lại vào người anh. Vừa mơ vừa tỉnh, nhè nhẹ cất tiếng.
- 1105!
Trương Triết Hạn nghe xong liền thất thần đưa tay lên ấn mật mã. Đây chẳng phải là sinh nhật của anh hay sao?

Trương Triết Hạn dìu Cung Tuấn vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Đặt xong rồi anh quay người bước về phía cửa định ra về thì chợt bàn tay bị ai đó kéo lấy, cả người đổ ập xuống, lại nhằm trúng người Cung Tuấn mà đè lên. Cung Tuấn ôm chặt Trương Triết Hạn trong lòng mặc cho anh dẫy dụa không ngừng, nhưng giờ cậu như có keo dính vậy, dù có thế nào cũng không buông, miệng thì không ngừng lẩm bẩm
- Đừng đi! Đừng đi!...

Cảm thấy dường như Cung Tuấn quá say mà gặp ác mộng, Trương Triết Hạn cũng không nỡ vùng vẫy nữa, cứ thế để mặc cậu ôm, nằm trọn trong vòng tay của cậu, rồi chợt bản thân cũng mê man choáng váng...Trương Triết Hạn dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

***

Khi Trương Triết Hạn đã say giấc nồng, con ma men bên cạnh bỗng nhiên mở mắt, ôm chặt lấy Trương Triết Hạn mà tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh. Mặc dù đã uống rất nhiều rượu nhưng cái mùi hương quyến rũ chết người ấy vẫn không bị lấn át. Bản thân lại nở nụ cười ma quái, Cung Tuấn không hề say, mà người nên say là Trương Triết Hạn. Cậu đã lén thay đổi thứ tự uống rượu của Trương Triết Hạn, cứ một loại mạnh xen kẽ một loại rượu nhẹ, nếu cứ uống như thế thì lúc đầu sẽ gần như là tỉnh táo, nhưng chỉ cần đặt cơ thể nằm xuống thôi thì bản thân sẽ say lúc nào không hay.

Đang mải ngắm mĩ nhân trong lòng, chợt eo Cung Tuấn có một bàn tay vòng qua ôm lấy, bên hông cũng bất giác được cái chân anh gác lên. Trương Triết Hạn hoàn toàn coi Cung Tuấn như một cái gối ôm, ra sức ôm chặt, ấn sâu cơ thể mình vào.

Cung Tuấn nằm bên cạnh anh thở dốc, đưa tay chạm lên đôi môi mềm căng mọng, lướt xuống cằm rồi luồn vào trong áo tìm đến bầu ngực gợi cảm. Không phải cậu xấu xa mà là vì anh câu dẫn cậu. Là do Trương Triết Hạn anh cố ý!

Cung Tuấn bạo gan hơn dùng ngón tay vân vê nụ hoa, tay còn lại kéo khoá quần anh xuống.
Cúi người ngậm một bên đầy đặn, cảm nhận run rẩy của người dưới thân, tay cậu lập tức tìm đến cự vật mà trêu chọc
- Ummm...
Trương Triết Hạn cảm nhận cơ thể khác thường, nhưng mi mắt nặng trĩu không thể mở ra mơ hồ kêu lên vài tiếng.

Cung Tuấn cúi đầu hôn lên cái miệng đang mời gọi kia, cùng lưỡi anh dây dưa triền miên. Trương Triết Hạn bị rượu làm choáng váng, lưỡi tự chuyển động đáp lại. Cung Tuấn vui mừng, bàn tay to không ngừng di chuyển khắp nơi. Nhưng nếu bây giờ cậu cho vào, anh chắc chắn sẽ phát hiện mất.

Kéo khoá quần chính mình xuống, đưa cự vật sưng to kia ra chà sát với cự vật của Trương Triết Hạn. Cứ thế, Cung Tuấn một tay tóm lấy hai phân thân cương trướng, một tay đùa nghịch bầu ngực và nhũ hoa xinh đẹp. Cự vật nóng bỏng to lớn chà sát vào nhau, nước trên đỉnh bắt đầu dò ra men theo từng đường gân chảy xuống ướt đẫm trên cự vật căng phồng cương trướng.

Cho dù Cung Tuấn không vào nhưng Trương Triết Hạn cảm nhận được nơi riêng tư cứ liên tục cọ sát vào một vật nóng hổi càng lúc càng nhanh. Anh nhanh chóng đạt đến giới hạn cao trào, cất tiếng rên yêu kiều rồi xụi lơ. Cùng lúc đó Cung Tuấn cũng gầm nhẹ phóng thích lên người anh rồi gục xuống.

Sau một hồi nghỉ ngơi, Cung Tuấn ngồi dậy, lau chùi vết tích, sửa sang lại quần áo rồi nằm xuống ôm Trương Triết Hạn vào lòng, vừa cười vừa thầm nghĩ "Xem ra khiến anh say rượu cũng không hẳn là chuyện xấu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net