Phần 44 ( Trọn đời bên nhau ) H - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ cùng y tá lao tới, đưa Trương Triết Hạn vào phòng phẫu thuật. Cảnh tượng quen thuộc lại một lần nữa tái hiện. Đèn phẫu thuật sáng lên, vẫn khung cảnh cũ, vẫn là những gương mặt ấy, nhưng giờ đây trong mắt họ không còn là nỗi lo sợ tột cùng, không còn là cảnh ảm đạm thê lương mà là sự hồi hộp, háo hức, chờ mong.

Cả giai đoạn dưỡng thai, Trương Triết Hạn đều nghiêm túc thực hiện những điều nên và không nên mà bác sĩ nêu ra, cho nên cả anh và hai đứa nhỏ đều rất tốt, quá trình sinh mổ hiện giờ rất khả quan.

Mặc dù biết là thế nhưng vẫn lọt lại một người đứng ngồi không yên. Trái ngược với mọi người háo hức chờ đợi hai tiểu công chúa thì Cung Tuấn lại vẫn cứ căng thẳng vô cùng, máu đã chuẩn bị sẵn chắc chắn sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra nhưng cậu vẫn lo lắng tột cùng.
- Con ngồi xuống đi! Loanh quanh luẩn quẩn y như con ruồi! Chóng cả mặt! - Cung phu nhân cau mày lên tiếng.
- Phải đấy Cung Tuấn! Con yên tâm đi! Cơ thể Triết Hạn mấy lần khám trước đều rất tốt! Sẽ không có vấn đề gì đâu! - Mẹ Trương không nhịn được lên tiếng động viên.

Trong lòng Cung Tuấn vô cùng sợ hãi, bây giờ mọi người nói gì cậu đều không để lọt vào tai. Trương Triết Hạn là tâm can, là bảo bối, là tất cả với cậu, nếu như anh có chuyện gì, chắc chắn Cung Tuấn cậu sẽ không sống nổi.

Một tiếng đồng hồ ngồi trên đống lửa của Cung Tuấn cuối cùng cũng kết thúc, đèn phẫu thuật vụt tắt, cánh cửa phòng cũng được mở ra, hai chiếc nôi đẩy được y tá đẩy ra, hai tiểu công chúa đỏ hỏn cất tiếng khóc sinh động, vang dội khắp hành lang bệnh viện. Mọi người đều xúm vào cưng nựng hai đứa nhỏ, duy chỉ có một mình Cung Tuấn, vẫn hệt như lần trước, đến tặng cho con một cái nhìn cũng không, cậu đi đến hỏi y tá.
- Anh ấy sao rồi!
- Cung thiếu yên tâm! Anh ấy mọi thứ đều ổn, máu cũng không phải truyền! Anh ấy sẽ được đưa ra ngoài ngay thôi! - Cô y tá nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng thầm nghĩ nếu mình cũng có được một người quan tâm đến mình như thế này thì thật tốt.

Y tá vừa dứt lời, Trương Triết Hạn cùng lúc đó được đẩy ra ngoài, anh vẫn đang trong tình trạng hôn mê cho nên cả anh và hai đứa nhỏ đều được chuyển đến phòng hồi sức. Nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn lòng đau như cắt, đưa tay chạm nhẹ lên vết khâu trên bụng anh, Cung Tuấn khẽ thì thầm
- Hạn Hạn yên tâm...từ giờ sẽ không có con nữa!!

Cung phu nhân và Mẹ Trương mỗi người đều ôm trên tay hai đứa cháu bảo bối, Cung lão gia sau khi nhìn cháu gái nhỏ, ôm ấp mỗi đứa được một tí thì đành phải chào tạm biệt để về nhà, để tiểu Trấn Vĩ ở nhà ông không an tâm. Cung phu nhân quay đầu nhìn thằng con dại chỉ biết đến vợ kia thì ngay lập tức liền cằn nhằn, lên giọng nói
- Cung Tuấn! Con không qua xem hai đứa nhỏ thế nào à!
Nghe thấy thế, Cung Tuấn lúc này mới sực nhớ ra hai đứa con vừa mới chào đời, tâm trí cậu giờ đây dồn hết lên Trương Triết Hạn chẳng còn nghĩ được gì khác nữa, sau khi được mẹ Cung nhắc nhở thì liền đứng dậy, tiến về phía hai cục cưng nhỏ, vừa nhìn thấy hai tiểu bảo bối, sắc mặt liền trầm xuống, cậu thốt lên.
- Trẻ con mới sinh sao đứa nào cũng xấu hết vậy!
Lời vừa cất lên ngay lập tức Cung Tuấn liền nhận lấy ánh mắt như muốn giết người của mẹ Cung.

Trương Triết Hạn mê man cả nửa ngày mới tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Cung Tuấn đang nắm chặt tay mình, cái đầu gục xuống bàn tay anh có lẽ là đang ngủ. Trương Triết Hạn định lên tiếng gọi nhưng cổ họng khô khốc, không thể cất lời được, chỉ đành khẽ cử động ngón tay. Cảm nhận được có gì đó ngọ nguậy trong lòng bàn tay mình, Cung Tuấn giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy Trương Triết Hạn đã tỉnh lại, cậu đang định lên tiếng hỏi han thì đã thấy anh chỉ vào bình nước bên cạnh. Cung Tuấn thấy vậy liền vội vàng đứng lên rót cho anh ly nước, dâng lên tận miệng Trương Triết Hạn.

Cổ họng sau khi đã được nước làm dịu thì đã có thể dễ dàng nói chuyện hơn. Trương Triết Hạn đảo mắt một vòng quanh phòng bệnh, trong phòng ngoài Cung Tuấn ra thì chẳng còn ai khác, thấy thế anh liền cất tiếng hỏi.
- Con đâu?
- Hai đứa đang ở phòng bên cạnh, mẹ là sợ tiểu bảo bảo khóc to ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi cho nên đã tách phòng ra! Hạn Hạn đói không, ăn chút cháo nhé! - Cung Tuấn vừa múc cháo ra bát vừa đáp lại lời anh.

Cơ thể mệt mỏi chẳng muốn ăn, nhưng Cung Tuấn cứ nài nỉ mãi, còn trưng đôi mắt cún con đáng thương ra nhìn thì ai mà chịu nổi, Trương Triết Hạn chỉ đành cố gắng há miệng đón lấy từng thìa cháo ấm nóng nuốt vào bụng.

Sáng hôm sau...

Tiểu Trấn Vĩ được ông nội bế vào bệnh viện thăm ba Triết Hạn cùng hai em gái nhỏ. Vừa vào phòng tiểu bảo bối đã chạy ngay đến bên baba lớn, dơ ngón cái ra với anh, đôi mắt lấp láy như muốn nói "Ba giỏi lắm" khiến Trương Triết Hạn phải bật cười. Nhưng anh cười chẳng được bao lâu mặt mũi liền sa sầm lại. Tiểu Trấn Vĩ bây giờ đã nhận thức được đâu là xấu đâu là đẹp, khi vừa được Cung Tuấn bế trên tay, lại gần nơi hai em gái bé đang nằm phơi nắng bên cửa sổ, cậu bé liền chau mày, môi nhỏ chu lên quay sang Trương Triết Hạn mà cất tiếng nói líu lo.
- Xấu quá!

Quả nhiên là cha nào con nấy, Trương Triết Hạn liền nhớ tới cái lần siêu âm tiểu Trấn Vĩ, Cung Tuấn nhìn thấy thằng bé qua tờ siêu âm cũng chính là thái độ ghét bỏ như vậy. Đấy là Trương Triết Hạn không biết lời chê bai của Cung Tuấn vào hôm qua lúc anh đang hôn mê, nếu không dù hiện tại trong người có khó chịu cỡ nào, anh cũng phải liều mình xé rách cái miệng cậu ra.

- Hạn Hạn! Con đã nghĩ ra tên cho hai đứa trưa? - Cung phu nhân cầm hai bình sữa vừa pha đi vào, đem một bình đưa cho Cung Tuấn rồi cất tiếng hỏi.

Trương Triết Hạn quay đầu sang nhìn Cung Tuấn, thấy anh nhìn mình cậu liền lên tiếng.
- Anh muốn em đặt sao? Vậy em đặt một tên, anh đặt một tên nhé!
Trương Triết Hạn gật đầu, mong chờ xem cái tên Cung Tuấn nghĩ ra sẽ là gì. Trầm ngâm một lúc, Cung Tuấn liền dịu dàng cúi xuống nhìn tiểu bảo bảo đang trong tay mình ăn sữa ngon lành, khuôn miệng khẽ nhếch lên mỉm cười nói
- Nguyệt Hy! Nguyệt trong ánh trăng sáng, Hy trong chiếu sáng, rạng rỡ, minh bạch và đẹp đẽ!
- Nguyệt Hy sao? Vậy đứa kia sẽ tên là An Hy! An trong bình an, Hy trong may mắn, vui vẻ! - Trương Triết Hạn đáp lại

Sau khi cho hai tiểu công chúa ăn xong, Cung Tuấn đặt hai đứa nhỏ lại trong nôi, lúc này, Cung phu nhân mới tiến lại gần lấy trong túi ra hai chiếc hồng bao nhỏ, bà bước đến bên Nguyệt Hy, cúi xuống đặt nhẹ chiếc hồng bao xuốnb bên cạnh, dịu dàng nói.
- Nguyệt Hy! Có nghĩa là vầng trăng sáng! Trăng có vẻ đẹp vô cùng bình dị, một vẻ đẹp không cần trang sức, đẹp một cách vô tư, hồn nhiên! Bà chúc con luôn luôn đẹp tựa như trăng, vui vẻ, hạnh phúc, luôn luôn rực rỡ y như tên con vậy!

Tiếp đến bà lại đặt hồng bao lên chiếc nôi còn lại rồi mỉm cười cất lời.
- An Hy! Chữ "An" là ý nguyện có một cuộc sống an lành, một chữ an cư trong cuộc sống, một chữ an toàn trong mọi việc, "Hy" có ý nghĩa là may mắn. Là những điều tốt đẹp đến một cách bất ngờ! Bà nội chúc con luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc! May mắn của con sẽ là điềm lành giúp mọi người vượt qua khó khăn một cách bình an, không có nhiều biến cố, rủi ro trong cuộc sống!

Tiểu Trấn Vĩ thấy hai em đều có quà mà mình thì không liền lon ton đi tới kéo kéo bà nội, Cung phu nhân đưa mắt xuống nhìn, ngay lập tức thằng bé chìa tay ra, khuôn mặt biểu lộ không vui líu lo nói
- Của con?
Cung phu nhân thấy thế liền bật cười, bế tiểu Trấn Vĩ trên tay, bà cất giọng dỗ dành.
- Bảo bối của bà thích gì? Bây giờ bà đưa con đi mua!
Hai mắt cục cưng nhỏ liền sáng lên, ngay lập tức ôm trầm lấy bà, cất giọng líu lo.
- Khu..vui chơi!

Sau khi hai bà cháu rời đi, Cung Tuấn mới thu lại hai phong bao, đem đến đưa cho Trương Triết Hạn, hai tay cung kính dâng lên, cất tiếng nói.
- Của anh này!
- Gì mà của anh chứ! - Trương Triết Hạn xua xua tay không muốn cầm lấy.
- Tiền của em đều là của anh, của các con cũng đều là của anh! Nếu anh không thích thì cầm tiền của em thôi cũng được! Cái này...coi như anh giữ hộ hai đứa nhỏ đi!
Cung Tuấn vừa nói vừa đem hai hồng bao dúi vào tay Trương Triết Hạn khiến anh chẳng thể chối từ. Cầm hai phong bao trên tay, mỏng nhẹ thật nha, bên trong còn cứng nữa, không biết là thứ gì Trương Triết Hạn tò mò mở ra xem, cái thứ bên trong tuy nhỏ bé mà lại khiến cho anh sững người, ngay lập tức biết được rằng thế nào là sinh ra đã ở vạch đích, đã ngậm thìa vàng trong miệng.

Hai chiếc thẻ đen có giá trị không hề nhỏ vô tư mà rơi ra, Cung Tuấn bên cạnh thấy thế thì không khỏi trầm trồ kêu lên.
- Mẹ em sau này chắc chắn sẽ chiều hai đứa lắm đây!
- Thế này...thế này cũng chơi quá lớn rồi! - Trương Triết Hạn ái ngại gãi đầu nói
- Thế này đã có là gì! Trấn Vĩ vừa sinh ra đã được coi là gia chủ tương lai của Cung gia, hai tiểu bảo bảo mới ra đời sau này có đi lấy chồng cũng chẳng có ai dám khinh thường! - Cung Tuấn vui vẻ, trèo lên giường ôm lấy Trương Triết Hạn vào lòng, tranh thủ lúc hai công chúa ngủ mà ôm anh một chút.
- Con vừa mới ra đời có một ngày, em đã tính đến chuyện gả con đi rồi sao? - Trương Triết Hạn cười bất lực nói
- Gả! Phải gả! Hạn Hạn...cứ mỗi lần anh mang thai rồi sinh con, sự chú ý của anh dành cho em đều ít đi một chút! - Cung Tuấn dụi đầu vào người Trương Triết Hạn làm bộ dạng uỷ khuất.
- Em so đo với cả con hay sao? Sự chú ý của anh dành cho em không bao giờ là ít đi cả! Tuấn Tuấn! Em luôn là số 1 trong anh! - Trương Triết Hạn lên tiếng chỗ dành, nói thế thôi chứ ba tiểu bảo bối vẫn là nhất chứ.

Cung Tuấn nghe thế thì sung sướng như điên ngay lập tức vươn người chạm đến môi anh, trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng.

***

Thời gian thấm thoát thoi đưa, một năm yên bình, nhẹ nhàng, hạnh phúc cứ thế mà trôi qua. Trấn Vĩ giờ đã được ba tuổi, Nguyệt Hy và An Hy cũng đã lên hai. Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu Trấn Vĩ đến trường, Trương Triết Hạn từ mấy ngày trước đã lo lắng không yên, lần đầu tiên thả con ra môi trường xa lạ như thế, anh có chút không an lòng. Cả đêm chằn chọc không ngủ được, nhìn sang Cung Tuấn lại chẳng có chút lo nghĩ gì, ngủ say như chết, Trương Triết Hạn lại càng thêm bực tức, mà trong người khó chịu như thế thì lại càng không ngủ được. Nhưng cơn bực ấy cũng nhanh chóng qua đi, thiết nghĩ Cung Tuấn làm chủ của một tập đoàn lớn như thế chắc chắn sẽ bận bù đầu bù óc, anh cũng ở nhà nhàn rỗi quá lâu rồi, mai cho Trấn Vĩ đi học xong anh sẽ lại đến trụ sở chính làm việc, phụ giúp cậu một tay.

Sáng nay, Trương Triết Hạn dạy từ rất sớm, cầm chiếc balo xinh xắn mà Cung phu nhân mới sắm cho tiểu Trấn Vĩ, anh cẩn thận kĩ lưỡng, đem từng thứ đồ cần thiết cho vào balo. Nào sữa, nào quần áo, thuốc chống côn trùng cắn, cả đồ chơi yêu thích của thằng bé là hai con búp bê mô hình của anh và Cung Tuấn cũng được bỏ vào trong. Ấy vậy mà chỉ còn cách giờ đi học của Trấn Vĩ một tiếng nữa thôi, Cung keo chó đột nhiên tỉnh dậy, rồi sau đó lại cứ dính chặt lên người Trương Triết Hạn, làm cho anh đi không được đứng cũng chẳng xong.
- Cung Tuấn! Làm cái gì đấy! Mau bỏ anh ra! - Trương Triết Hạn dãy dụa, muốn đem cơ thể đang dính trên người mình kia mà quăng ra xa.

Giọng nói của Cung Tuấn cứ nhỏ dần nhỏ dần trở nên mị hoặc vô cùng, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Trương Triết Hạn.
- Hạn Hạn! Em không hiểu sao từ lúc tỉnh dậy đến giờ, em không xuống được!
Dứt lời, Cung Tuấn đưa tay tới cầm tay Trương Triết Hạn đặt vào nơi hạ thân đang bức bối của mình. Cảm nhận được sức nóng của nơi đó, Trương Triết Hạn hoảng loạn muốn thu tay về, nhưng Cung Tuấn lại giữ tay chặt quá, khiến anh không thể nào thoát ra, hơn nữa, cậu còn dùng tay anh, di di lên xuống qua chiếc quần mỏng khiến cho cự căn càng thêm căng trướng.

- Hạn Hạn! Giúp em...chẳng lẽ anh muốn để em mang khẩu súng này đi khắp nơi à?
Bàn tay vốn ôm lấy eo Trương Triết Hạn bắt đầu không an phận lướt xuống mông anh, luồn vào bên trong nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó hướng tới huyệt động mà miết nhẹ lên vách tràng nộn thịt.

Trương Triết Hạn bị kích thích bất giác kêu lên một tiếng, giãy giụa cơ thể tránh khỏi Cung Tuấn. Biết cậu sắp phát tiết, nếu anh còn không mau chạy thì sẽ không kịp nữa
- Không được! Sắp đến giờ Trấn Vĩ đi học rồi! - Trương Triết Hạn lên giọng phản đối.
- Hạn Hạn! Anh như thế này bảo em làm sao mà chịu nổi! Nhanh thôi! Rồi em sẽ cùng anh đưa con đi học! - Cung Tuấn dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn xuống mèo nhỏ trong lòng cậu.

Trương Triết Hạn muốn ngăn cản cũng không kịp, Cung Tuấn nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó cúi đầu áp đảo môi mình lên môi anh, bắt đầu lộng hành liếm mút. Đầu lưỡi hung hăng tiến vào quậy phá, ép cho nước bọt trong miệng anh nuốt xuống không kịp, tràn trề ra hai bên khoé môi. Dây dưa một lúc, Cung Tuấn mới chịu buông Trương Triết Hạn ra, nhìn lên cái môi hồng sưng đỏ, khoé miệng thì ướt nhẹp bóng loáng, Cung Tuấn liền vươn người, liếm phần nước bọt đang vươn vãi trên cánh môi, sau đó gật gù tấm tắc khen.
- Thật ngọt!

Cơ thể Trương Triết Hạn trải qua hai lần sinh đẻ liền trở nên vô cùng mẫn cảm, chỉ qua một nụ hôn ướt át mà toàn thân đã liền sinh ra phản ứng, đầu ngực cương cứng, cự vật sưng to, hậu huyệt cũng bắt đầu rỉ nước. Cung Tuấn cử động đem ngón tay thon dài cứ thế tiến sâu vào bên trong, Trương Triết Hạn muốn lên tiếng phản kháng, nhưng vừa mở miệng một âm thanh rên rỉ mất hồn liền phát ra.
- Umm...đừng...a..a!
- Rõ ràng chảy nhiều nước như vậy mà còn không cho em động? Hạn Hạn...tiểu huyệt của anh thật dâm đãng! Đến bao giờ cái miệng này mới chịu thuận theo nó...không trốn tránh em nữa đây?

Lời vừa dứt, Cung Tuấn liền cúi đầu hướng tới ngực anh rồi ngậm lấy nhũ hoa đỏ hồng mà liếm mút, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trên vòng tròn thịt, thỉnh thoảng còn dùng răng day day nhẹ nhũ thịt làm cho Trương Triết Hạn càng thêm phấn khích, tiếng rên rỉ cứ thế thuận theo khoái cảm mà bật ra. Cung Tuấn cố tình chỉ trêu đùa một bên, khiến cho nửa bên kia của Trương Triết Hạn ngứa ngáy râm ran đến khó chịu, đầu ngực run rẩy, muốn được chạm vào nhào nặn, vuốt ve. Trương Triết Hạn bất giác trở nên nũng nịu, đầu ngực ngứa đến tê dại đang bức điên anh, cất giọng ấm ức mà nói.
- Umm..Tuấn Tuấn...bên kia...um...bên kia cũng muốn!

Nhìn thấy vẻ mặt kiều diễm cùng với giọng nói mềm mại lạ thường, Cung Tuấn lại sinh ra ý định muốn trêu chọc anh, muốn anh phải đối diện với chính cảm xúc của mình, nghĩ như thế, cậu liền gia tăng tốc độ, liếm mút ra vào mạnh bạo điên cuồng, bên dưới huyệt động cũng chẳng được yên ổn, những ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển không ngừng.
- Um...a..a...ngứa quá! Tuấn Tuấn...em..em bắt nạt anh!
- Tự mình sờ đi! Anh không sờ! Em lập tức dừng lại!

Trương Triết Hạn thật sự xấu hổ đến nỗi hai vành tai đỏ ửng. Anh không muốn làm cái hành động đấy một chút nào, nhưng một bên được yêu chiều đến tê dại, một bên lại thiếu thốn vô cùng, cảm nhận được ngón tay Cung Tuấn đang từ từ rút ra, Trương Triết Hạn chẳng còn nghĩ được gì nữa, nhắm mắt lại đem bàn tay tự đặt lên bầu ngực bên trái mà xoa nắn.
- Hạn Hạn...vân vê cả đầu ngực nữa! Khiến nó sưng đỏ lên đi! - Cung Tuấn ngay lập tức cảm thấy thoả mãn, khoé miệng lại nhếch lên tiếp tục trêu đùa.

Cá nằm trên thớt thì làm gì có đường trốn thoát. Trương Triết Hạn cắn răng làm theo lời. Dùng đầu ngón tay vân vê nhè nhẹ. Tự xoa nắn khiến cho Trương Triết Hạn càng thêm phấn khích, hạ thân đã sớm cương cứng từ lâu giờ đây bị khoái lạc bao trùm mà rục rịch muốn bắn rồi. Bức bối đến khó chịu, Trương Triết Hạn muốn xuất ra liền rời bàn tay đang vân vê đầu ngực định di chuyển xuống cự vật sưng to mà tuốt lộng rồi cao trào. Nhưng Cung Tuấn lại chẳng để anh thoả mãn, bàn tay sắp chạm đến cự căn liền bị cậu túm lấy, giọng trầm khàn dâm dục cất lên
- Hạn Hạn lại lén em làm trò dâm đãng gì nữa thế?
- Umm...anh muốn bắn!
- Được! Em sẽ cho anh bắn...Nhưng hôm nay anh không được động vào! Em muốn anh cao trào chỉ bằng phía sau!

Cung Tuấn bế thốc Trương Triết Hạn lên, tiến về phòng tắm, xoay người anh lại để anh chứng kiến khuôn mặt dâm dục của mình trong gương. Trương Triết Hạn hai tay chống lên thành bồn rửa, nhìn thấy cơ thể trong gương mà anh thoáng giật mình. Đôi môi sưng mọng, từ cổ xuống ngực chi chít những dấu tích đỏ đỏ hồng hồng, đầu nhũ hoa cũng bị kích thích đến dựng đứng. Trương Triết Hạn thẫn thờ không tin được người trong gương với khuôn mặt ham muốn tình dục kia chính là mình.

Cung Tuấn nhanh chóng cởi nốt chiếc quần vướng víu, đem cự vật nóng bỏng cọ cọ vào huyệt động ướt đẫm dâm dịch, quy đầu chà xát đỉnh nhè nhẹ vào bên trong nhưng không đâm sâu.
- Muốn nó không? Hạn Hạn!
Trương Triết Hạn đỏ mặt gật đầu, ngay lập tức cảm nhận bàn tay to lớn của Cung Tuấn vỗ mạnh lên mông mình, cảm giác tê rát nóng như phải bỏng.
- Nói! Anh muốn em thao anh!

Cung Tuấn nhấc bờ mông trắng nõn lên, hai tay banh cánh mông đào ra, khiến cho miệng huyệt mở rộng. Cậu cầm lấy cự vật thô to của mình di lên di xuống bên ngoài mép động. Đầu lưỡi hướng đến vành tai đỏ ửng mà ngậm vào trong miệng, liếm mút không ngừng. Quá nóng! Quá kích thích! Trương Triết Hạn không tự làm chủ được bản thân, khuôn miệng nhỏ xinh bắt đầu bật ra những lời nói thèm khát dâm dục.
- Tuấn Tuấn...Anh muốn em thao anh! Nhanh...aa.. anh khó chịu!
- Chỗ nào khó chịu? - Cung Tuấn nhướn mày hỏi.

Dã thú dục vọng trong cơ thể Trương Triết Hạn đã không có cách nào khống chế được, mọi sự xấu hổ e thẹn đều biến mất. Anh ngẩng cao đầu, nhìn Cung Tuấn phản chiếu trong gương, âm thanh khàn khàn cất lên.
- Tiểu huyệt..umm..khó chịu! Mau động...mau thao anh!
- Liền chiều anh! Quỷ dâm đãng!

Sự dịu dàng, mơn trớn ban nãy hoàn toàn biến mất, giờ đây trong tâm trí Cung Tuấn chỉ có cuồng dã thô bạo, dục hỏa khiến cậu trở nên điên cuồng, ham muốn thao chết người trước mặt mãnh liệt bùng phát. Cơ thể cường tráng ra vào mạnh mẽ, những tiếng "Bạch Bạch" phát ra cùng với tiếng rên rỉ yêu mị, tất cả hợp lại giống như đang dụ dỗ bức chết cậu.

Cơ thể Trương Triết Hạn cứ như mê dược khiến cậu muốn ngừng mà không thể nào ngừng được. Cung Tuấn nâng một chân Trương Triết Hạn lên, để chân anh gác lên thành bồn rửa mặt, huyệt động cũng vì thế mà càng thêm mở rộng, sẵn sàng nghênh đón từng cú đâm chọc mãnh liệt. Trương Triết Hạn gắt gao chống tay lên thành bồn, tiểu huyệt mẫn cảm bị đâm khiến cơ thể anh không ngừng lay động, hai bầu ngực được bàn tay to lớn bao lấy, xoa nắn vân vê.

Động tác của Cung Tuấn chỉ có tăng nhanh chứ không có giảm, mỗi lần rút ra cắm vào, đều hung hăng xuyên qua từng thớ thịt mềm mại đâm sâu chạm đếm mảnh đất yếu ớt.
- Um...sâu quá...a..a...đừng đâm nữa...umm
Trương Triết Hạn cảm nhận được côn thịt của Cung Tuấn đâm sâu lên tận ruột mình, cơ thể co rút, vách tường thịt co chặt ngăn chặn không cho Cung Tuấn luân động thêm nữa. Nhưng siết chặt như thế càng khiến Cung Tuấn điên cuồng hơn, mạnh bạo tàn phá bức tường ngăn cản, chẳng những hành động không dịu dàng hơn mà ngược lại còn dùng sức làm loạn giữa hai chân anh.
- Umm...không...đừng mà..xin em! Anh muốn bắn!
- Được! Cho anh bắn!

Trương Triết Hạn cứ nghĩ Cung Tuấn sẽ dùng tay để giúp anh xuất, nhưng hai bàn tay vẫn mơn trớn trên khuôn ngực, chẳng hề di chuyển. Cảm giác được tiểu huyệt co rút ngày càng mạnh, biết anh sắp đến cao trào, Cung Tuấn đẩy mạnh hông đâm sâu vào tận điểm gồ nhạy cảm, khiến cho Trương Triết Hạn dục tiên tục tử, dâm thuỷ bị đỉnh phun ra không kiểm soát, phía trước cự căn cũng co rút một đợt rồi đạt tới giới hạn của khoái lạc mà phun ra bạch dịch.
- Hạn Hạn...thao anh sướng chết em rồi!

Trương Triết Hạn kiệt sức, mệt đến độ cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở mà thở dốc, nhưng cơ thể anh vẫn không được nghỉ ngơi. Khuôn miệng đang mấp máy thở thì chợt ngón tay của Cung Tuấn lùa vào, đè nặng đầu lưỡi phấn nộn, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm dẻo mà miết lên miết xuống. Miệng bị xâm chiếm khiến Trương Triết Hạn không thể nuốt được nước bọt, vì thế cho nên dòng nước dư thừa kia cứ thế chảy tràn ra khỏi cánh môi. Tạo nên một cảnh tượng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net